Đến bên ngân hà

Sau khi rời khỏi sân bay, Ôn Chi không về nhà ngay vì giờ này cô có về nhà cũng không ngủ thêm được nữa, sắp đến giờ đi làm rồi. Thế là cô dứt khoát lái xe đến công ty luôn, sau đó dừng lại ở bãi đậu xe.
 
Cô đang định nằm trong xe ngủ thêm chốc lát nữa.
 
Để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô còn cố ý hé cửa kính ra một chút nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Chi mơ mơ màng màng nhắm mắt ngủ đến tám giờ ba mươi thì chuông báo thức trên điện thoại vang lên lần nữa.
 
Lúc nãy cô đã cố ý cài báo thức để khỏi ngủ quên.
 
Sau khi mở mắt ra, Ôn Chi ngáp một cái rồi cầm điện thoại lên nhắn tin WeChat cho ba báo rằng mình lái xe ra ngoài.
 
Gửi tin nhắn xong, cô ngồi trong xe thêm một lúc nữa.
 
Hiện tại trong lòng cô vẫn còn nghĩ đến câu Cố Vấn Chu nói chờ anh về rồi từ từ trò chuyện kia.
 
Ôn Chi thở hắt ra một hơi. Thôi, dù sao thì cũng không thể tránh được cả đời, đã vậy thì đối mặt sớm hơn chút cũng được.
 
Cô vừa mới đẩy cửa xe ra được một khe nhỏ thì chợt thấy cửa chiếc xe con bên cạnh vừa mở ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trong là hai nữ tiếp viên hàng không.
 
Thấy khoảng cách giữa hai xe quá gần, chắc chắn không thể mở cửa cùng một lúc được nên cô cũng không vội mở cửa mà chờ đối phương xuống xe rồi mình lại ra sau.
 
Ai ngờ chỉ trong mấy giây này cô lại nghe thấy tên mình.
 
"Nữ phi công mới ở công ty chúng ta ngây thơ tỏ tình với cơ trưởng Cố ngay trước mặt mọi người á?" Nữ tiếp viên hàng không ngồi ở ghế phó lái quay sang lại bạn mình ở bên ghế lái.
 
Ôn Chi: "..."
 
Cô có làm vậy đâu?
 
"Nghe nói vì chuyện này mà hôm qua giờ nhóm chat công ty như bùng nổ vậy."
 
"Vậy sao tự nhiên cơ phó Hạ ăn tờ giấy kia thế?"
 
"Tôi không biết nữa, có tiếp viên bình thường khá thân với cơ phó Hạ chạy đi hỏi anh ấy rồi nhưng anh ấy không nói gì cả."
 
Hai người kia vừa nói chuyện vừa đi vòng ra cốp sau lấy đồ.
 
"Có điều tối qua lúc hơn mười một giờ cơ trưởng Cố đột nhiên gửi tin nhắn vào nhóm. Ngặt nỗi đó là nhóm của mấy phi công, tôi không có trong nhóm đó nên không hóng được. Để lát nữa tôi đi hỏi thử."
 
"Cơ trưởng Cố nói gì thế?"
 
"Thì còn nói gì được nữa? Chắc chắn là nói giùm cô kia rồi. Dù sao thì đó cũng là học viên anh ấy hướng dẫn mà. Có điều kiểu giải thích này cũng tương đương với từ chối rồi đấy. Tôi đoán sau này nữ phi công kia không dám dây dưa với cơ trưởng Cố nữa đâu."
 
Ôn Chi đang nắm chốt cửa xe chợt ngẩn người.

 
Cố Vấn Chu giải thích giùm cô á?
 
Vì vậy sau khi hai cô tiếp viên kia rời đi, Ôn Chi bèn lấy điện thoại ra đăng nhập vào WeChat.
 
Bình thường ngày nào cũng có người nói chuyện nên Ôn Chi luôn tắt thông báo mấy nhóm chat.
 
Bây giờ cô mới mở ra xem lịch sử trò chuyện tối ngày hôm qua, chỉ là cô tìm mãi chẳng thấy gì.
 
Xem ra tối qua Cố Vấn Chu không nhắn vào nhóm này.
 
Dù sao thì cô cũng có mặt trong nhóm phi công mới này, chắc là mọi người kiêng dè nên không nhắc đến chuyện đó trong đây.
 
Nếu muốn nói chuyện thì có lẽ bọn họ sẽ chọn nhóm không có cô để nói.
 
Hoặc là người ta chat riêng luôn cũng nên.
 
Ôn Chi suy tư chốc lát rồi vẫn quyết định đẩy cửa xuống xe cái đã. Bây giờ đi làm mới là quan trọng nhất.
 
Sau khi đến công ty cô mới phát hiện ra mình không phải người tới sớm nhất.
 
Ngày hôm qua vừa mới kiểm tra nên hôm nay ai cũng đến sớm để chờ kết quả cuối cùng. Nếu thất bại ở bài kiểm tra này thì bọn họ sẽ phải chờ nhóm phi công mới tiếp theo để thực tập lại.
 
Chính vì điều này mà trông ai cũng căng thẳng, tất cả đều muốn nhanh chóng biết kết quả.
 
Mười phút sau Tả Vân Tề mới có mặt ở công ty, chẳng qua cà vạt lệch hẳn sang một bên. Sau khi được Ôn Chi nhắc nhở, cậu ấy vừa chỉnh lại cà vạt vừa nói: "Tối qua tớ nằm mơ cả đêm thấy mình không qua được đợt thực tập, bị ba mắng là thằng bất hiếu, sau đó ông ấy định kéo tớ ra mộ phần tổ tiên tạ tội nữa."
 
Lời của cậu ấy khiến mọi người xung quanh cười rộ lên.
 
Đại Hoàng là người đầu tiên kêu lên: "Vậy nếu cậu qua được đợt thực tập này thì ba cậu có dẫn cậu tới mộ phần tổ tiên dập đầu cảm ơn không?"
 
"Hy vọng ông trời phù hộ thôi." Tả Vân Tề nói.
 
Trái ngược với bọn họ, Ôn Chi không lo chuyện thực tập lắm vì cô biết mình đã cố gắng hết sức rồi.
 
Đúng mười giờ sáng, hệ thống nội bộ chính thức được cập nhật.
 
Mọi người rối rít đi tìm máy tính đăng nhập vào hệ thống để kiểm tra tình hình thi cử của mình.
 
Không lâu sau đã có một tiếng gầm nhẹ truyền tới từ một nơi cách đây không xa, nghe là biết người này qua rồi.
 
Ôn Chi cũng đăng nhập vào hệ thống. Quả nhiên cấp bậc của cô đã thay đổi.
 
Cô trở thành cơ phó tập sự thuộc đội thứ tư bộ phận phi công rồi.
 
Ôn Chi biết Cố Vấn Chu cũng thuộc đội thứ tư bộ phận phi công. Có lẽ sau khi trở thành cơ phó tập sự, cô sẽ được anh dẫn dắt vượt qua kỳ thực tập này. Giai đoạn này cô chỉ có thể ngồi sau quan sát toàn hộ hành trình chuyến bay chứ không được tiến hành bất kỳ thao tác nào.
 
Sau đó Ôn Chi nghe được tin mọi người đều qua cả. Ngay cả Thường Hàn Vũ cũng được xét là đủ tư cách.
 

"Xem ra đúng là tớ đánh giá thấp cậu ta thật rồi. Không ngờ cậu ta lại có thể sống lại lần nữa." Tả Vân Tề nói.
 
Triệu Lãng nhẹ nhàng thêm vào: "Thế nên mọi người mới nói cậu ta có núi dựa ở WorldLink Airlines."
 
Ôn Chi không tham gia vào chủ đề này. Cô liếc nhìn đồng hồ, biết có lẽ bây giờ Cố Vấn Chu vẫn còn đang ở trên máy bay.
 
Hôm nay Cố Vấn Chu thực hiện nhiệm vụ bay tới Tây Tạng. Bọn họ sẽ bay chặng từ Hạ Giang đến Trùng Khánh, từ Trùng Khánh đến Tây Tạng, sau đó lại từ Tây Tạng trở lại Trùng Khánh, cuối cùng là từ Trùng Khánh về Hạ Giang.
 
Đây cũng là kiểu nhiệm vụ bốn chuyến trong ngày kinh điển nhất.
 
Từ sân bay Hạ Giang, bọn họ sẽ trải qua bốn lần cất cánh hạ cánh và cuối cùng lại quay về sân bay Hạ Giang.
 
Ôn Chi đang phân vân không biết có nên nhắn tin WeChat cho anh hay không. Mặc dù bây giờ cô có nhắn thì anh cũng không nhận được nhưng dù sao thì cô cũng là học viên do Cố Vấn Chu huấn luyện mà, hẳn là cô nên báo cho anh biết chuyện mình vượt qua đợt thực tập mới phải.
 
Ôn Chi suy tư chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định sẽ nhắn.
 
Ôn Chi: [Cơ trưởng Cố, tôi đã vượt qua đợt thực tập và được phân tới đội thứ tư bộ phận phi công. Khoảng thời gian này rất cảm ơn anh vì đã dạy cho tôi nhiều thứ. Hy vọng sau này có thể tiếp tục học tập thêm nhiều điều từ anh.]
 
...
 
Đúng là lúc này Cố Vấn Chu vẫn còn đang ở trên máy bay thật. Sau khi quá cảnh chốc lát ở Trùng Khánh, trước mắt thì bọn họ đang trên đường tới Tây Tạng.
 
Chặng bay này là do cơ trưởng Trần lái. Cố Vấn Chu được nghỉ ngơi.
 
Lúc này anh đang ngồi phía sau, im lặng nhìn máy móc phía trước.
 
"Sao hôm nay các cậu ít nói quá vậy?" Đột nhiên cơ trưởng Trần lên tiếng hỏi.
 
Hiện tại máy bay đang giữ nguyên tốc độ di chuyển trên trời, lại có cơ chế lái tự động nên mọi người trong buồng lái có thể trò chuyện đôi ba câu.
 
Đây không phải lần đầu tiên cơ trưởng Trần bay chung với Cố Vấn Chu. Ông ấy biết anh ít nói nhưng Hạ Diệc Hành thì lại chẳng khác gì cái loa phóng thanh, bình thường chuyện gì cũng nói được.
 
Nhưng kỳ lạ là hôm nay đến cả Hạ Diệc Hành cũng ngậm chặt miệng chẳng hó hé gì.
 
Cuối cùng cả buồng lái chỉ còn mỗi tiếng máy móc hoạt động.
 
"Tiểu Hạ sao vậy? Sao hôm nay cậu cũng ít nói thế? Tâm trạng không tốt à?" Cuối cùng cơ trưởng Trần không chịu nổi nữa nên muốn tìm chủ đề trò chuyện đôi câu, nếu không ông ấy sẽ ngột ngạt chết mất.
 
Hai thanh niên này cũng thật là, trẻ tuổi mà không chịu mở miệng gì cả, cứ phải để một ông già như ông ấy tìm chủ đề.
 
Cơ trưởng Trần đã gần năm mươi tuổi rồi. So với đám Cố Vấn Chu thì ông ấy là một phi công lâu năm giàu kinh nghiệm.
 
Vậy nên mặc dù Hạ Diệc Hành không muốn nói chuyện cho lắm nhưng ông ấy cũng đã lên tiếng rồi nên anh ấy phải đáp lại: "Làm gì có, làm gì có đâu, bọn tôi đang tập trung quan sát ấy mà."
 
"Có phải cậu sắp lên cơ trưởng rồi nên căng thẳng trong lòng không?" Cơ trưởng Trần quan tâm hỏi.
 

Năm nay cũng là một năm quan trọng đối với Hạ Diệc Hành. Hiện tại anh ấy đã thi thố xong và đang chờ quyết định.
 
Nghe cơ trưởng Trần nói thế, anh ấy vội vàng đáp: "Tôi vẫn ổn, dù năm nay không lên được thì sang năm tôi cố gắng hơn là sẽ được thôi."
 
Anh ấy không dám nói nhiều vì tâm trạng của phi công cũng nằm trong những điều quan trọng cần chú ý mà công ty quy định.
 
Trước đây đã từng có trường hợp một phi công vì mới ly hôn xong chán đời nên trực tiếp lái máy bay đâm vào vách núi rồi.
 
Thảnh ra những lúc thế này đến cả Hạ Diệc Hành cũng không dám nói lung tung.
 
Cũng may cơ trưởng Trần chỉ nói đôi ba câu rồi quay sang hỏi Cố Vấn Chu: "Cơ trưởng Cố, nữ phi công cậu hướng dẫn thế nào?"
 
Khóe miệng Cố Vấn Chu khẽ nhếch lên. Anh còn chưa nói gì mà đã cười trước rồi: "Thông minh, cố gắng, hiếu học."
 
Nói đến đây, anh phải dừng lại quay đầu đi chỗ khác cười nhẹ.
 
"Hơn nữa cũng rất ngoan."
 
"Vậy là tốt rồi còn gì." Cơ trưởng Trần cũng đã từng làm huấn luyện viên nên gật đầu nói: "Thật ra thì việc học viên nghe lời còn quan trọng hơn cả thông minh nữa. Có một số học viên không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu, chọc cho người ta tức đến mức đau cả đầu."
 
"Đúng vậy, cô ấy rất nghe lời." Cố Vấn Chu lạnh nhạt đáp.
 
Hạ Diệc Hành: "..."
 
Mẹ kiếp cậu thất thủ rồi đúng không?
 
Anh ấy không nhịn được mà quay đầu lại lườm Cố Vấn Chu rồi làm động tác nôn mửa.
 
Trùng hợp cảnh này bị cơ trưởng Trần nhìn thấy. Ông ấy khiếp sợ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
 
Dù sao thì Hạ Diệc Hành cũng sắp ba mươi đến nơi rồi, làm ra mấy hành động như chíp bông tiểu học này ngây thơ và mất mặt biết nhường nào. Thế nên anh ấy làm gì dám nói thật, chỉ đành nhắm mắt nói bừa: "Sáng nay tôi ăn nhiều quá nên bụng dạ không tốt lắm."
 
Cơ trưởng Trần ra vẻ khó hiểu: "Nhưng tôi có thấy cậu ăn gì đâu?"
 
Lần này Hạ Diệc Hành lại kiên định gật đầu: "Có ăn."
 
Mẹ kiếp anh ấy ăn quá nhiều cẩu lương đấy!
 
*
 
Ôn Chi chờ nguyên một ngày nhưng không nhận được câu trả lời của Cố Vấn Chu. Tuy rằng cô cũng đoán ra được là hôm nay anh có tận bốn chặng bay liên tục, biết là bận rồi nhưng chẳng lẽ đến một phút xem điện thoại anh cũng không có?
 
Nhớ tới lời hẹn chờ anh về từ từ trò chuyện vào rạng sáng hôm nay của hai người, tim Ôn Chi lại đập như trống đánh.
 
Trùng hợp là hơn ba giờ chiều nay Giang Lam mới có chuyến bay nên Ôn Chi nhắn tin cho cô ấy.
 
Ôn Chi: [Tớ nghe nói ngày hôm qua anh ấy gửi tin nhắn vào nhóm chat phi công giải thích giúp tớ hả?]
 
Ôn Chi: [Cậu tìm giúp tớ xem anh ấy nói gì được không?]
 
Giang Lam nhanh chóng gửi lại cho cô một tin nhắn âm thanh, hơn nữa còn nghe ra được cô ấy cố ý kéo dài giọng chọc ghẹo cô nữa: "Anh ấy là ai vậy?"
 
Ôn Chi: "Nhanh lên."
 
Giang Lam lại đáp: "Sao tớ lại nghe ra mùi ai đó thẹn quá hoá giận ấy nhỉ?"
 
Ôn Chi thật sự không chịu nổi nữa nên gõ chữ đáp lại: [Lát nữa mời cậu tới Cẩm Thượng.]

 
Nhà hàng Cẩm Thượng là nhà hàng Nhật phục vụ bữa ăn kiểu Kaiseki ngon nhất Hạ Giang. Đó là nơi vừa đặt chân vào là phải tiêu phí hơn hai nghìn.
 
Giang Lam trả lời ngay trong vòng một giây: [Được, ba à ba chờ con tí.]
 
Ôn Chi: "..."
 
Liêm sỉ đâu??
 
Ba phút sau Giang Lam gửi cho cô một bức ảnh chụp màn hình.
 
Ôn Chi bị hiệu suất làm việc cực cao của cô ấy doạ cho ngẩn người.
 
Không thể không nói rằng Giang Lam thật sự có tài năng trời phú trên phương diện hóng hớt drama này.
 
Cô ấy không đi làm đặc công mà lại làm tiếp viên hàng không đúng là phí tài.
 
Ôn Chi bấm vào bức ảnh kia. Sau khi ảnh tải xong, cuối cùng cô cũng thấy rõ nội dung trên đó.
 
[Hôm nay có chuyện gì xảy ra ở cửa căng tin công ty vậy? Sao ai cũng bàn tán chuyện này thế?]
 
[Nghe nói cơ trưởng Cố được người ta tỏ tình ngay trước cửa căng tin.]
 
[Ai vậy?]
 
[Là nữ phi công mới của công ty chúng ta đấy. Trưa nay cô này đưa cho cơ trưởng Cố một tờ giấy nhỏ.]
 
Cố Vấn Chu: [Chào mọi người, không có gì là tỏ tình ở đây hết nhé. Người khôn ngoan không đi đồn nhảm. Bản thân tôi thì không có vấn đề gì nhưng lời đồn vớ vẩn này sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái nhà người ta.]
 
Cố Vấn Chu: [Hy vọng những lời đồn không đúng sự thật này sẽ chấm dứt ở đây.]
 
Ôn Chi đang đọc thì Giang Lam gọi điện thoại tới.
 
"Cậu đọc chưa?" Giang Lam hỏi.
 
Ôn Chi "Ừ" một tiếng.
 
Giang Lam lập tức kích động nói: "Cậu nhìn đi, anh ấy cưng chiều cậu ghê chưa, còn tự đứng ra đính chính tin đồn cho cậu nữa chứ, không giống một số tên rõ ràng biết là hiểu nhầm nhưng lại cứ im im để mặc con gái nhà người ta chịu tiếng xấu, bản thân thì ra vẻ được săn đón này kia."
 
Ôn Chi nói nhỏ: "Anh ấy làm vậy chẳng qua là vì không thích nhìn những người này nói bậy bạ thôi."
 
Giang Lam gào lên: "Phủ nhận chính là bao biện. Cậu không cần phải giải thích với tớ đâu."
 
Ôn Chi không biết phải làm sao. Sao cô lại không được giải thích cho bản thân chứ?
 
"Không phải tớ giải thích mà là rõ ràng chúng ta đều biết đây là một hiểu nhầm." Ôn Chi lạnh nhạt nói.
 
Giang Lam: "Nói chung là tớ cảm thấy cơ trưởng Cố đối xử với cậu khác với những người khác. Không tin thì cậu tự mở to mắt ra mà nhìn đi."
 
Ôn Chi hơi bối rối.
 
"Hơn nữa đúng là bây giờ hiểu nhầm được hoá giải rồi. Cơ trưởng Cố không chỉ không kỳ thị nữ phi công như cậu nghĩ mà còn là người giúp đỡ cậu lúc cậu suýt nữa bị dừng đợt thực tập nữa." 
 
Ôn Chi im lặng chốc lát rồi nói nhỏ: "Đúng là tớ hiểu nhầm, từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ là người như vậy."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận