Thật ra thì từ khi mới tiếp xúc với anh cô đã nghĩ đến điều này rồi. Nếu anh kỳ thị nữ phi công thật thì khi các cơ trưởng thà xin nghỉ dài hạn chứ không ai muốn dẫn dắt cô, anh đã không nhận cô rồi.
Là cô vẫn luôn bị thành kiến che mờ mắt, không thấy rõ ưu điểm của anh.
Ôn Chi càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ cô chỉ ước có thể vọt tới trước mặt Cố Vấn Chu mà xin lỗi lần nữa.
Đến mười rưỡi tối Ôn Chi vẫn còn nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Cô biết chín giờ tối nay máy bay của Cố Vấn Chu sẽ đáp xuống sân bay quốc tế Hạ Giang. Sau khi máy bay hạ cánh sẽ còn khá nhiều chuyện cần phải xử lý nên chắc là tầm mười giờ anh mới rời khỏi sân bay được.
Từ nhà cô đến sân bay mất chừng bốn mươi phút lái xe. Đấy là trong trường hợp không tắc đường.
Vậy nên tóm lại là cô có nên chờ anh gọi cho mình không nhỉ?
Hay cô chủ động gọi cho anh?
Ôn Chi cứ do dự mãi không quyết định được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên giữa căn phòng yên tĩnh. Ôn Chi cúi đầu xuống thì nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình.
Đó là Cố Vấn Chu.
Não cô còn chưa kịp suy nghĩ mà tay đã bấm nhận rồi: "Alo?"
Cố Vấn Chu cũng không ngờ cô lại bắt máy nhanh như vậy. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Cô ngủ chưa?"
"Tôi chưa." Ôn Chi trả lời.
Có vẻ như người đàn ông ở đầu bên kia cũng đoán được câu trả lời này rồi nên cười nhẹ nói: "Năm phút nữa cô xuống cổng khu nhà nhờ tôi nhứ."
Đến rồi đến rồi.
"Từ từ trò chuyện" của anh đến rồi.
Sau khi cúp máy, Ôn Chi vội vàng bật dậy khỏi giường. Cô đã tắm xong từ lâu nên hiện tại mái tóc dài cũng khô rồi, đang xoã tung trên vai. Cô suy tư nhìn gương chốc lát rồi quyết định sẽ không vấn tóc lên nữa.
Ôn Chi rón rén đi xuống tầng thì thấy cả tầng dưới tối thui. Cô lặng lẽ đi giày trong bóng tối rồi ra ngoài.
Ra đến cửa cô mới phát hiện ra hành động của bản thân vô cùng khó hiểu, cứ như học sinh cấp ba lén lút trốn ba mẹ ra ngoài hẹn hò vậy.
Cô đã trưởng thành rồi, buổi tối ra ngoài thì có sao đâu, sợ gì chứ?
Ôn Chi đi ra ngoài cổng, vừa mới chờ một tí đã thấy xe của Cố Vấn Chu xuất hiện trong tầm mắt.
Cố Vấn Chu dừng xe lại ở ven đường. Có vẻ như anh cũng không ngờ cô lại xuống nhanh như vậy.
Nhưng Ôn Chi không kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra là đi vòng qua bên ghế lái rồi gõ gõ cửa kính. Cố Vấn Chu bèn hạ cửa sổ xuống nhìn cô.
"Cơ trưởng Cố, hay để tôi lái xe cho?" Ôn Chi đề nghị.
Mặt Cố Vấn Chu hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Ôn Chi giải thích: "Hôm nay anh phải bay cả ngày nên chắc bây giờ anh mệt lắm rồi. Thôi để tôi lái cho."
Bấy giờ Cố Vấn Chu mới gật đầu rồi đẩy cửa xuống xe.
Sau đó Ôn Chi ngồi xuống ghế lái, Cố Vấn Chu chuyển qua bên ghế phụ lái.
"Chúng ta đi đâu đây?" Ôn Chi hỏi.
Sau khi nghe địa chỉ mà Cố Vấn Chu báo, Ôn Chi mở ứng dụng dẫn đường trên điện thoại mình rồi lái xe đi.
Có điều chiếc xe vừa chạy đến một ngã tư, Cố Vấn Chu đã nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của cô rồi đột nhiên hỏi: “Sao cô không dùng âm thanh chỉ dẫn như lúc trước?”
Ôn Chi đang nhìn chằm chằm đèn đỏ trước mặt. Nghe thấy giọng anh, cô mới quay đầu lại.
"Ý anh là cái nào?" Ôn Chi hỏi.
Nhưng vừa hỏi xong cô đã hối hận. Bởi vì cô nhớ ra cái chỉ dẫn mà Cố Vấn Chu nói kia là cái có giọng 2D mà cô rất thích, cũng rất giống giọng Cố Vấn Chu.
Ôn Chi ậm ừ rồi đột nhiên nói: "Đèn xanh rồi."
May vừa lúc đèn xanh sáng lên cứu cô một mạng. Mà Cố Vấn Chu vừa bị cô né tránh chủ đề cũng không hỏi lại nữa.
Chiếc xe đi theo chỉ dẫn tới một khu phố cổ ở giữa lòng thành phố.
Kiến trúc nơi này được xây dựng theo phong cách cổ. Không chỉ vậy, phong cảnh ở đây còn mang lại cho người ta cảm giác như đang ở thời nhà Thanh nữa. Không chỉ khách du lịch thích tới đây mà người địa phương rảnh rỗi cũng rất hay qua đây đi dạo.
Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, trời đã khuya nên trên đường không còn du khách nữa.
Bầu không khí khá yên tĩnh.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ. Con hẻm này quá hẹp nên xe không vào được.
"Dừng ở đây được rồi." Cố Vấn Chu nói.
Ôn Chi gật đầu. Trùng hợp là cách đó không xa có một bãi đậu xe nên cô vội vàng đánh tay lái qua đó.
Lúc hai người đi vào hẻm thì bốn phía càng tối tăm tĩnh lặng hơn, chỉ có ánh trăng trên đỉnh đầu chiếu sáng con đường lát đá xanh dưới chân. Điều này khiến Ôn Chi có cảm giác như mình đã xuyên qua thời không rồi vậy.
Cuối cùng Cố Vấn Chu dẫn Ôn Chi đến trước một cửa hàng. Xung quanh quá tối nên Ôn Chi đành bật đèn pin điện thoại lên soi.
Cô thấy một tờ giấy A4 dán trên cữa.
Dưới ánh đèn điện thoại, mấy chữ to màu đen được viết trên đó trông hơi đáng sợ .
... Tạm dừng buôn bán ba ngày.
Hả?
Ôn Chi quay đầu sang nhìn Cố Vấn Chu, mặt đầy vẻ ngơ ngác, sau đó cô không khỏi ngờ vực hỏi: "Không mở cửa à?"
"Ừ." Cố Vấn Chu thờ ơ gật đầu.
Ôn Chi đoán đây là một quán ăn khá riêng tư. Có lẽ Cố Vấn Chu chưa ăn cơm nên mới dẫn cô tới đây, ai ngờ người ta lại đóng cửa.
"Hay chúng ta đổi sang quán khác nhé?" Ôn Chi đề nghị.
Cô vừa nói vừa mở điện thoại lên tìm kiếm xem gần đây còn quán hàng nào khác nữa không.
"Cô đứng đây chờ tôi chút nhé." Cố Vấn Chu nói.
Nghe vậy, Ôn Chi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Vấn Chu đi đến bên cạnh tường rào rồi. Anh cũng không chần chừ mà lập tức nhảy lên bám lấy bờ tường, sau đó chân đạp lên vách tường và thoải mái bật lên.
Tất cả những hành động này chỉ diễn ra trong vòng mấy giây nên Ôn Chi hoàn toàn không kịp phản ứng.
Chờ đến khi hoàn hồn, cô mới đè giọng xuống kêu lên: "Đừng."
Giờ phút này Cố Vấn Chu đã đứng trên đầu tường rồi. Anh quay lại cười với cô: "Không sao đâu."
Ôn Chi thật sự không dám hô to vì sợ người khác nghe thấy chạy tới.
Nếu cảnh này bị người ta nhìn thấy rồi báo cảnh sát thì e rằng ngày mai mọi người trong công ty sẽ biết chuyện chỉ vì ăn một bữa cơm mà cơ trưởng và cơ phó tập sự nào đó công khai chà đạp luật pháp, leo tường xông vào quán nhà người ta mất.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì đã nghe một tiếng động nhỏ vang lên. Cố Vấn Chu nhảy vào bên trong mất rồi.
Trong chốc lát cửa chính được mở ra từ bên trong. Cố Vấn Chu chống khuỷu tay lên cửa nói với cô: "Tôi biết ngay cái tên kia lại lười biếng nên chỉ khoá có một lớp mà."
Nghe giọng điệu có vẻ thành thạo của anh, Ôn Chi dè dặt hỏi: "Anh quen chủ quán này hả?"
"Vào đi." Cố Vấn Chu hất cằm ra hiệu cho cô vào quán. Bên trong chỉ có một ngọn đèn do anh vừa bật lên, không gian rất tối tăm u ám.
Bấy giờ Ôn Chi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô đã bảo rồi mà, Cố Vấn Chu không đến nỗi phạm tội đâu.
Nhưng sau khi đi vào trong cô vẫn không nhịn được mà khuyên anh: "Tôi nghĩ anh vẫn nên nói với chủ quán một tiếng."
"Cô muốn ăn gì?" Cố Vấn Chu hỏi ngược lại.
Ôn Chi vẫn còn đang chìm trong hoảng hốt vì "ông chủ không có ở đây mà bọn họ đàng hoàng leo tường mở cửa đi vào" thì nghe anh hỏi vậy. Cô chớp chớp mắt: "Ở đây có món gì?"
Nói xong chính bản thân cô cũng giật mình hãi hùng.
Không đúng, đáng ra bây giờ cô nên khuyên Cố Vấn Chu đổi sang chỗ khác ăn mới phải chứ, sao tự nhiên cô lại hùa theo anh thế này?
Nhưng Cố Vấn Chu đã đi vào bếp mất rồi.
Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu, phòng bếp cũng sạch sẻ ngăn nắp.
"Ăn mì nhé?" Cố Vấn Chu quay lại hỏi Ôn Chi đang đứng ở cửa phòng bếp.
Ôn Chi lại gật đầu.
Mãi đến khi Cố Vấn Chu bưng hai bát mì nóng hỏi lên ban công tầng hai, Ôn Chi vẫn chưa kịp thích ứng.
Bầu trời đêm nay vẫn sâu thẳm như trước. Ánh sao sáng ngời lấp lánh giữa màn đêm, đến cả ánh trăng cũng mờ mờ ảo ảo khiến lòng người si mê. Trên ban công có mấy ngọn đèn nhỏ, nhìn là biết được chuẩn bị sẵn cho các cặp tình nhân, có điều giờ phút này ở đây chỉ có hai người bọn họ.
Sau khi ngồi xuống Ôn Chi mới nhận ra bầu không khí mập mờ này.
"Tôi ăn trước đây, tôi đói quá." Cố Vấn Chu nói.
Ôn Chi gật đầu rồi trơ mắt nhìn anh dùng đũa gắp mì sợi lên cho vào miệng. May mà anh ăn uống rất từ tốn chứ không phải húp sùm sụp liên tục như sắp chết đói đến nơi. Trái lại, cách ăn uống của anh rất lịch sự, làm người ta nhìn vào chỉ cảm thấy tô mì trước mặt anh rất ngon.
Cuối cùng Ôn Chi cũng cầm đũa gắp mì lên. Vừa ăn miếng đầu tiên, cô đã ngạc nhiên đến sững cả người.
"Ngon quá." Cô không nhịn được mà khen ngợi.
Cố Vấn Chu ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cô bất ngờ lắm hả?"
Ôn Chi: "..."
Anh không cần phải nhạy bén đến vậy đâu.
Nhưng phản ứng của Ôn Chi cũng rất nhanh. Cô nói ngay: "Chẳng qua là vì tôi không ngờ anh không chỉ giỏi lái máy bay mà còn giỏi nấu nướng nữa thôi."
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt đen láy sáng ngời của Ôn Chi trông rất đẹp. Hiện tại đôi mắt đó đang nhìn anh chăm chú.
Cố Vấn Chu vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt cô.
Hoá ra lúc nhìn chằm chằm một người, ánh mắt Ôn Chi lại chăm chú và nghiêm túc như thế này.
May mà lần này Cố Vấn Chu kiềm chế được nên nhanh chóng cúi đầu xuống cười khẽ: "Còn nhiều chuyện cô không ngờ lắm, sau này tôi sẽ tiết lộ từ từ cho cô biết."
Ôn Chi gật đầu, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói này.
Cuối cùng hai người đều ăn hết mì trong bát.
Cố Vấn Chu thì đơn giản là vì đói, còn Ôn Chi thì tuy không đói nhưng cũng không muốn bỏ mứa.
"Cô muốn uống nước không?" Thấy cô dừng đũa, Cố Vấn Chu bèn đứng dậy dọn dẹp rồi thuận miệng hỏi.
Ôn Chi nói: "Để tôi làm giúp cho."
"Không cần đâu, cô cứ ngồi đấy, tôi khá quen thuộc với nơi này." Cố Vấn Chu thản nhiên nói.
Ôn Chi không còn cách nào khác nên đành ngồi lại xuống ghế.
Mấy phút sau Cố Vấn Chu cầm hai chai nước về đưa cho cô: "Ngày mai cô còn phải đi làm nên hôm nay chúng ta không uống rượu nhé."
Ôn Chi nhận lấy chai nước rồi cảm ơn anh.
Lần này giữa hai người chợt xuất hiện giây phút im lặng ngắn ngủi.
"Cơ trưởng Cố." Ôn Chi suy tư chốc lát rồi vẫn quyết định lên tiếng trước: "Xin lỗi anh."
Cố Vấn Chu đang vặn nắp chai. Nghe cô nói vậy, anh thẳng thắn hỏi luôn: "Cô định nói xin lỗi tôi mấy lần nữa vậy?"
Ôn Chi ngẩn người, cũng nhận ra mình cứ nói mỗi xin lỗi như thế không ổn chút nào.
Sau khi mổ xẻ sai lầm của bản thân, cô bèn nói: "Trước đây tôi không nên chưa hỏi rõ đã gán cho anh tội nói những lời xúc phạm nữ phi công kia, từ đó lại nghi ngờ nhân phẩm và sinh ra hiểu nhầm sâu sắc với anh."
Cố Vấn Chu gật đầu một cái, sau đó lại cảm thấy buồn cười.
"Có phải cô còn định viết giấy kiểm điểm đưa cho tôi nữa không vậy?" Anh hỏi.
Ôn Chi ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt chân thành và nghiêm túc: "Nếu như anh muốn thì tôi sẽ viết."
Cố Vấn Chu cười nhạt lắc đầu: "Tôi thật sự không tức giận."
"Thật á?" Ôn Chi hỏi lại. Nếu người bình thường gặp phải chuyện này thì hẳn là ai cũng sẽ rất tức giận. Bị nghi ngờ nhân phẩm như vậy khác gì bị làm nhục đâu?
Cố Vấn Chu quay đầu sang nhìn cô với vẻ hứng thú: "Tôi không tức giận là vì tôi biết bản thân mình không phải người như thế."
Anh nói xong Ôn Chi lại càng áy náy hơn.
Là tại cô mắt mù hiểu nhầm anh.
Nhưng Cố Vấn Chu vẫn tò mò nên hỏi: "Chẳng qua có chuyện này tôi hơi tò mò. Rốt cuộc tại sao hồi đó cô lại chắc chắn tôi là người nói mấy lời kia vậy?"
Thật ra thì Giang Lam cũng đã từng hỏi Ôn Chi câu này rồi.
Câu trả lời của Ôn Chi khi đó là bởi vì trong đám người kia thì anh là người chảnh nhất.
Nhưng giờ phút này nhớ lại, Ôn Chi lại im lặng hồi lâu rồi chậm rãi đáp: "Khi đó tôi chỉ nhìn thấy mỗi mình anh thôi."
Mặc dù cả bàn có mấy người nhưng trong mắt cô lại chỉ có một mình anh.
Anh là thiếu niên thu hút ánh mắt người khác nhất.
Câu trả lời này của cô khiến Cố Vấn Chu im lặng.
Cùng lúc đó, nhịp tim anh cũng tăng dần lên một cách khó hiểu.
Biết rõ ý cô không phải như mình nghĩ nhưng tim anh vẫn không kìm được mà đập loạn nhịp.
Cố Vấn Chu nhìn cô rồi hỏi nhỏ: "Cô có biết tôi đã nghĩ gì sau khi biết cô chính là cô nhóc hồi đó không?"
Ôn Chi lắc đầu.
Cố Vấn Chu vẫn nhìn cô chằm chằm. Dưới ánh sáng mờ mờ ở ban công, ánh mắt anh dịu dàng đến lạ. Anh nói: "Tôi nghĩ cô nhóc này thành phi công thật rồi kìa."
Tất cả mọi người đều cảm thấy đó chỉ là một lời nói đùa của một cô nhóc chưa lớn mà thôi.
Nhưng cô lại có thể biến lời nói đó thành sự thật. Anh gần như không tìm được một ngôn từ nào để miêu tả cụ thể sự rung động trong tim mình khi đó.
Ôn Chi cũng không ngờ anh lại nói vậy.
Cô nghe ra được sự khẳng định trong lời nói của anh. Chắc là anh nghĩ rằng cô rất giỏi.
Hơn nữa giọng anh nghe rất dịu dàng, làm mắt cô cay cay muốn rơi nước mắt.
"Thật ra thì tôi đọc được tin nhắn của cô từ lâu rồi." Cố Vấn Chu đột nhiên nhắc tới tin nhắn Ôn Chi gửi cho mình.
Ôn Chi vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc riêng sau câu nói vừa rồi của anh nên buồn buồn hỏi: "Vậy sao anh không trả lời?"
Thấy vẻ thất vọng trên mặt cô, rõ ràng là Cố Vấn Chu đã ép bản thân không được nghĩ nhiều rồi nhưng anh vẫn không nhịn được mà hạ giọng xuống để nó có vẻ hiền hoà hơn, cũng càng giống giọng nói mà cô thích kia hơn.
Anh nói: "Bởi vì tôi cảm thấy có một số lời nên gặp cô rồi nói thì tốt hơn."
Ôn Chi vô thức ngẩng đầu nhìn anh, trái tim đột nhiên đập nhanh dần.
Dưới bầu trời đêm, Cố Vấn Chu nói với cô: "Ôn Chi, chúc mừng cô chính thức trở thành phi công dân dụng."