Đến bên ngân hà

Thứ hai là ngày đầu tiên Ôn Chi tham gia vào một chuyến bay thực tế. Buổi tối trước đó một ngày, cô xem kĩ dự báo thời tiết, thậm chí còn tự đặt ba cái báo thức.
 
Giống như trong suy đoán của cô, trong giai đoạn cô kiến tập ngồi ghế phụ lái, cô bay cùng với Cố Vấn Chu.
 
Ôn Chi chưa ngủ thì nhận được cuộc gọi, Giang Lam gọi đến để hỏi han quan tâm cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ấy hỏi: “Đội bay và tiếp viên tổ bay ngày mai cùng với cậu có những ai?”
 
“Trong đội bay thì cơ trưởng là Cố Vấn Chu, cơ phó là Hạ Diệc Hành, người của tổ tiếp viên chắc là tớ không quen ai.” Ôn Chi thành thật nói.
 
Giang Lam nói: “Gửi danh sách cho tớ xem, biết đâu tớ quen biết với ai đó.”
 
Tuy cô ngồi kiến tập ghế phó lái, không liên quan gì đến tổ tiếp viên nhưng nếu hiểu biết về tổ tiếp viên càng nhiều thì càng tốt.
 
Cô vừa gửi danh sách qua thì Giang Lam nói ngay: “Trong này có Trần Nhã Duyệt mà nhỉ?”
 
“Ai cơ?” Ôn Chi hỏi lại.
 
Giang Lam ở đầu dây bên kia vốn trợn trắng mắt cạn lời nhưng rồi không nhịn nổi cười thành tiếng: “Trần Nhã Duyệt à, cô ta học cùng khóa với mình ở Học viện Hàng không. Cô ta có một người bạn trai cũ cực kỳ giàu có, nhưng anh ta từng theo đuổi cậu mà bị cậu từ chối, sau đó mới yêu đương với cô ta. Và thế là cô ta nói móc mỉa cậu với các học viên khác trong khoa tiếp viên, bị tớ nghe thấy, lần đó tớ và cô ta cãi nhau ầm lên một trận.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến bay giờ, hai người bọn tớ gặp nhau trong công ty đều xem nhau như người xa lạ.”
 
Ôn Chi: “...”
 
Thôi được, đúng là cô không nhớ đối phương là ai thật.
 
“Người ta thì coi cậu là kẻ địch giả tưởng, còn cậu hồn nhiên ngay cả tên cô ta cũng không nhớ.” Giang Lam càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
 
Cô ấy và Trần Nhã Duyệt vào cùng một nhóm trong công ty, tất nhiên giữa bọn họ tồn tại sự cạnh tranh.
 
Chẳng hạn như lần này tiếp viên trưởng đề ra hai bài thi, một khi thành công vượt qua bài kiểm tra, những tiếp viên ở khoang thường có thể được phục vụ trong khoang thương gia và khoang hạng nhất.
 
Sau đó dần dần sẽ thăng lên tiếp viên trưởng.
 
Tuy rằng giới hạn trong công việc tăng lên nhưng để đạt được trình độ nhất định ít nhiều vẫn có chút hạn chế.
 
“Hâm mộ phi công các cậu quá, sau này lăn lộn trở thành cơ trưởng, mức lương một năm lên đến một triệu.” Giang Lam thở dài.
 

Ôn Chi an ủi cô ấy: “Mai sau cậu trở thành một tiếp viên trưởng thì tiền lương sẽ cao hơn nhiều mà.”
 
Giang Lam ừ một tiếng: “Cũng phải, phi công các cậu phải làm việc vất vả, dù cậu chịu được gian khổ nhưng tớ không chịu nổi.”
 
Thật ra Giang Lam không hạ thấp ngành nghề của mình, nhưng công việc tiếp viên hàng không này cho dù có tốt nghiệp chuyên ngành hay làm trái ngành, sự khác biệt đó chỉ cần trong quá trình rèn luyện chăm chỉ thì sẽ làm được.
 
Nhưng ngành phi công thì khác, không trải qua mấy năm huấn luyện gian khổ thì ai dám giao cả máy bay to đùng như thế vào tay họ chứ?
 
“Đừng quá lo lắng, tớ thấy những tiếp viên hàng không khác đều là người dễ ở chung, hơn nữa dù trong lòng Trần Nhã Duyệt vẫn còn thành kiến với cậu thì cô ta cũng không dám đắc tội cậu.” Giang Lam giễu cợt cười: “Chẳng còn cách nào khác, phi công trong công ty nằm ở đỉnh kim tự tháp, địa vị cao hơn tiếp viên hàng không rất nhiều. Cậu cứ cư xử như bình thường là được, không phải lo lắng nhiều.”
 
Nói gì thì nói công ty phải chi trả số tiền rất lớn đề bồi dưỡng ra một phi công.
 
Giang Lam sợ lần đầu tiên cô tiếp xúc với công việc trên máy bay thật, có một số chỗ không hiểu nên mới nhiều lời nói thêm mấy câu.
 
Sau khi cúp máy, Ôn Chi chuẩn bị đi ngủ.
 
Ôn Chi nằm trên giường không ngủ ngay được, bởi hiện tại mới tám giờ tối.
 
Nhưng ngày mai cô phải lên máy bay với phi hành đoàn từ sáu giờ sáng.
 
Ôn Chi cố gắng nhắm mắt lại muốn đi ngủ thì di động lại kêu lên.
 
Ai thế?
 
Giờ này rồi mà còn quấy rầy cô.
 
Ôn Chi nhụt chí cầm điện thoại di động, cô phát hiện Cố Vấn Chu gửi tin nhắn đến.
 
Cố Vấn Chu: [Nhớ kỹ phải đến công ty trước bốn giờ sáng mai, còn phải kiểm tra nồng độ cồn. Mang cả giấy chứng nhận được phép bay và những dụng cụ cần cho chuyến bay đến, tới lúc đó sẽ có người kiểm tra.]
 
Ôn Chi không ngờ anh sẽ gửi wechat cho cô.
 
Anh đang nhắc nhở riêng cô?
 
Chắc là bởi vì thường ngày trông Cố Vấn Chu xa cách lạnh nhạt, không ngờ được anh còn có một mặt vừa chu đáo vừa ôn hòa như thế.
 
Ôn Chi nhìn điện thoại di động nửa ngày, bỗng nở nụ cười.
 
Một lúc lâu sau, ngón tay cô ấn lên màn hình điện thoại di động.

 
Ôn Chi: [Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi nhớ kỹ rồi nha.]
 
Cố Vấn Chu: [Vậy là tốt. Dù sau đây là lần đầu tiên cô chính thức bay.]
 
Ôn Chi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn Cố Vấn Chu gửi đến, cô nghĩ liệu mình có nên chúc anh ngủ ngon một câu hay không.
 
Giây tiếp theo, lại có tin nhắn wechat gửi đến.
 
Cố Vấn Chu: [Chúc chuyến bay đầu tiên của cô thành công.]
 
Ôn Chi đọc tin nhắn xong không nhịn được bật cười. Sao có thể tính là lần đầu tiên bay chứ? Kể ra, cách nói lần đầu bay phải dành cho những phi công mới lần đầu tiên vận hành máy bay mới đúng.
 
Lần này cô nhiều lắm chỉ được xem như tham gia vào một trong công đoạn vận hành máy bay.
 
Nhưng môi Ôn Chi vô thức cong lên.
 
Ôn Chi: [Cảm ơn lời chúc của anh, ngày mai gặp lại.]
 
Cố Vấn Chu: [Ừ, ngày mai gặp lại.]
 
Ôn Chi: [Ngủ ngon.]
 
Cố Vấn Chu: [Ngủ ngon.]
 
Chúc ngủ ngon xong, Ôn Chi định tắt di động thì lại thoáng nhìn thấy lịch sử trò chuyện ban nãy.
 
Từ “nha” khiến cả câu nói của cô có cảm giác hơi làm nũng.
 
Cô làm nũng với Cố Vấn Chu ư???
 
Người bình thường hiếm khi chú ý đến thói quen thêm trợ từ vào câu nói, Ôn Chi cũng thế. Nhưng hôm nay Ôn Chi nháy mắt đã nhận ra bởi cách nói này hơi không phù hợp với giọng điệu bình tĩnh thường ngày của cô.
 
Vì vậy Ôn Chi âm thầm tự cảnh cáo bản thân.
 
Nói chuyện tử tế, không được làm nũng!
 

*
 
Sáng sớm hôm sau, khi Ôn Chi tỉnh dậy, phòng ba mẹ vẫn rất yên tĩnh.
 
Ba cô không yên tâm để con gái lái xe sáng sớm như thế, ông ấy định là sẽ dậy sớm lái xe chở cô đến công ty, nhưng bị Ôn Chi từ chối. Cô quyết định tự mình lái xe đi làm.
 
Về sau, thời gian cô đi làm rất sớm và cũng không cố định.
 
Cô không thể ý lại ba mẹ mình mãi.
 
Ôn Chi lái xe rời khỏi cửa chính khu nhà, bên ngoài trời vẫn đen nhánh.
 
Hơn ba giờ sáng đầu thu, cả thành phố tràn ngập cảm giác hiu quạnh, bầu trời trên đầu tối đen như tấm màn trên sân khấu, có ánh sao trời lập lờ, đúng là cho cảm giác đi sớm về khuya.
 
Ôn Chi vừa lái xe vừa nghĩ.
 
Cô tiện đường mua đồ ăn sáng cho Cố Vấn Chu, lần này cô tiện thể mua luôn cho Hạ Diệc Hành một suất.
 
Đây là lần đầu tiên cô gặp lại Hạ Diệc Hành sau lần gặp ở nhà hàng Ô Long, tốt xấu gì cũng phải cứu vãn hình tượng, dẫu sao sau này mọi người đều là đồng nghiệp làm việc với nhau.
 
Sau khi đến công ty, Ôn Chi kéo vali phi công, bên trong có giấy chứng nhận và dụng cụ bay của cô.
 
Trước cổng lớn có mấy người giống như cô, cũng kéo vali phi công, người thì mặc đồng phục tiếp viên, người thì mặc đồng phục phi công. Dù mới bốn giờ sáng nhưng công ty đã bắt đầu tấp nập người ra vào.
 
Có lẽ đã bắt đầu một ngày làm việc của những nhân viên hãng hàng không.
 
Ôn Chi đi đến trước trạm chuẩn bị, dự định kiểm tra nồng độ cồn.
 
Lệnh cấm rất rõ ràng, trước khi lên máy bay mười hai giờ không được dùng bia,  rượu, đồ uống có cồn.
 
Cô đến trạm chuẩn bị, vừa quẹo vào đã thấy bóng dáng Cố Vấn Chu, hơn nữa bên cạnh anh có một nữ tiếp viên hàng không cao gầy.
 
Đối phương có mái tóc xoăn dài, gương mặt trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp dịu dàng, hơn nữa còn có vóc dáng cao gầy mảnh khảnh hiếm thấy.
 
Đúng là một cô gái xinh đẹp vừa nhìn đã thấy cực kỳ có sức hút.
 
“Cơ trưởng Cố, lần trước cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi, cho nên tôi tiện thể mang cho anh bữa sáng .” Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp nói với giọng điệu dịu dàng mềm mỏng, cô ấy đưa bữa sáng trong tay mình cho anh.
 
Ôn Chi cúi đầu, nhìn cái túi trên tay mình.
 
Chỗ cô đứng khuất phía sau, ngay chỗ ngã rẽ.
 
“Xin lỗi, để tránh các trường hợp không may xảy ra, trước khi thực hiện chuyến bay tôi không ăn đồ ăn người khác cho.” Cố Vấn Chu nhìn thoáng qua đối phương rồi không chút do dự, thờ ơ từ chối.
 
Nữ tiếp viên hàng không dường như không ngờ được bản thân sẽ bị từ chối một cách dứt khoát như vậy.
 

Tuy Ôn Chi đã cố kìm nén nhưng cô không khỏi lặng lẽ thò đầu ra khỏi lối rẽ.
 
Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia cười gượng gạo: “Không sao đâu, tại tôi không suy nghĩ chu đáo. Vậy anh cứ tiếp tục việc đang làm đi, tôi không quấy rầy nữa.”
 
“Được.” Vẻ mặt Cố Vấn Chu vẫn bình tĩnh như cũ, không hề nói thêm câu nào.
 
Điều đó khiến trong lòng nữ tiếp viên xinh đẹp kia dễ chịu hơn chút, ít ra anh không tỏ vẻ xem nhẹ hành động của đối phương.
 
Chờ nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đó rời đi từ một lối khác, Ôn Chi đứng nguyên tại chỗ. Cô định chờ Cố Vấn Chu đi rồi thì cô mới đi sang bên đó, nếu không sẽ rất xấu hổ.
 
Nhưng cô chờ mãi mà Cố Vấn Chu vẫn đứng ở hàng lang, anh hỏi cúi đầu, để lộ cần cổ phía sau thon dài.
 
Ting một tiếng, di động Ôn Chi kêu lên.
 
Cô lấy điện thoại ra xem, có tin nhắn wechat mới.
 
Cố Vấn Chu: [Lại đây.]
 
Nhìn thấy tin nhắn trên wechat, nháy mắt trong đầu Ôn Chi hiện lên một loạt dấu chấm hỏi: ???
 
Chờ cô rón rén đi ra khỏi lối rẽ, Cố Vấn Chu đã quay người lại, thong thả ung dung nhìn về hướng Ôn Chi, hai người bốn mắt nhìn nhau.
 
Ôn Chi vừa vặn bị tóm.
 
Thôi được rồi.
 
Cô không trốn tránh nữa mà kéo vali phi công của mình, chậm rãi đi qua đó.
 
Ôn Chi đứng trước mặt anh, nghiêm túc giải thích: “Không phải tôi cố ý muốn nghe lén, đúng lúc tôi đi lên thì thấy hai người nói chuyện với nhau, nên không muốn xuất hiện làm phiền hai người.”
 
Nghe những lời này, Cố Vấn Chu chợt bật cười, đôi mắt lúc nào cũng bình tĩnh cong lên.
 
Một lúc sau, anh mở miệng, nói: “Đừng hiểu nhầm, lần trước tôi và nữ tiếp viên hàng không kia đi cùng chuyến bay, cô ấy bị hành khách làm khó, thân làm cơ trưởng, tôi đứng ra xử lý vấn đề lúc đó mà thôi.”
 
Thì ra là vậy.
 
Ôn Chi gật đầu, khó trách người ta đến tặng bữa sáng cho anh, thì ra là để báo đáp.
 
Không đúng.
 
Đừng hiểu lầm?
 
Cô hiểu lầm cái gì? Căn bản cô đâu có hiểu lầm gì đâu?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận