Đến bên ngân hà

Ôn Chi tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi không hiểu lầm. Tôi thấy cơ trưởng Cố đúng là một cơ trưởng có trách nhiệm.”
 
Bao gồm cả việc tối qua gửi wechat nhắc nhở cô.
 
Từ đó có thể thấy, trên phương diện công việc, thật ra anh vốn là người vừa cẩn thận vừa bao dung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Vấn Chu cụp mắt, anh thấy ngoài vali phi công ra, cô còn cầm theo một cái túi nữa.
 
Lần trước cô mua bữa sáng cho anh cũng xách cái túi không khác là bao.
 
Ôn Chi thấy anh nhìn chằm chằm, cô không khỏi muốn giấu cái túi giấy này ra sau lưng.
 
“Không phải mua cho tôi à?” Cố Vấn Chu nhìn hành động giấu đầu hở đuôi của cô, bình tĩnh mỉm cười.
 
Ôn Chi cảm thấy khó xử, cô đáp: “Trước đó tôi không biết anh sẽ không ăn đồ ăn người khác đưa cho trước khi thực hiện chuyến bay.”
 
Thật ra đối với một phi công mà nói, đó là thói quen tốt.
 
Chẳng may ăn nhầm thứ gì đó thì sẽ hỏng việc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô là người khác?” Cố Vấn Chu khẽ cười, anh trực tiếp vươn tay ra: “Được rồi, đưa cho tôi đi, cô xách cũng rất mệt.”
 
Hả?
 
Ôn Chi không ngờ Cố Vấn Chu có thể tiêu chuẩn kép không thèm che giấu đến mức đó.
 
Vì thế bữa sáng trong tay cô đã rơi vào tay anh.
 
Rất nhanh sau đó, hai người đến trạm chuẩn bị để test kiểm tra nồng độ cồn.
 
Sau khi làm xong, Cố Vấn Chu nói: “Ăn sáng trước đi, lát nữa phải họp với bên tiếp viên và tổ bảo vệ cùng nhau xác định tuyến đường bay.”
 
Ôn Chi gật đầu. Buổi sáng cô ăn khá ít, chỉ mua cho bản thân một cốc sữa bò và một cái bánh sừng bò.
 
Của Cố Vấn Chu là một cốc cà phê và một cái bánh sừng bò.
 
“Hai người các người lén ăn mảnh đúng không?” Đột nhiên một giọng nói vang lên.
 

Ôn Chi ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Diệc Hành vội vã đuổi tới. Cố Vấn Chu liếc mắt nhìn anh ấy: “Mau đi là kiểm tra đi, cậu đến muộn.”
 
Hạ Diệc Hành không nói nhảm nữa, bản thân lo làm việc đàng hoàng trước.
 
Chờ anh ấy quay lại, nhìn hai người rồi lạnh lùng than thở: “Thật đáng ngưỡng mộ, có cả bữa sáng ăn cơ đấy.”
 
Cố Vấn Chu liếc xéo anh ấy một cái, chỉ muốn bảo anh ấy mau biến đi.
 
Nhưng Ôn Chi lại nói: “Cơ phó Hạ, đây là bữa sáng tôi mua cho anh.”
 
Ôn Chi lấy từ trong túi giấy ra một phần đồ ăn sáng khác.
 
“Còn mua cả cho tôi à?” Hạ Diệc Hành vui vẻ, nhưng thấy đồ ăn của mình trái ngược với đồ ăn của Cố Vấn Chu, anh ấy hỏi: “Sao của tôi không giống với của Cố Vấn Chu?”
 
Cô nhóc này phân biệt đối xử.
 
Trên mặt Cố Vấn Chu tỏ vẻ “cậu không biết xấu hổ dám so với tôi à?”.
 
Ôn Chi hiểu lầm anh ấy, cô giải thích: “Tôi không dám mua bữa sáng cho anh và cơ trưởng Cố giống hệt nhau, đề phòng có việc chẳng may thì sao.”
 
Nháy mắt, Cố Vấn Chu và Hạ Diệc Hành đều hiểu ra.
 
Trên máy bay có quy định, cơ trưởng và cơ phó không thể ăn đồ ăn giống như nhau, để phòng ngừa bị ngộ độc, tạo thành tai họa ngầm cho phi hành đoàn.
 
Cẩn thận.
 
Để mà nói, rất nhiều người mới không cẩn thận suy xét đến những chi tiết nhỏ như thế.
 
Hạ Diệc Hành giơ ngón cái với cô: “Khó trách cơ trưởng Cố cứ khen cô mãi, quả nhiên vừa thông minh vừa cẩn thận.”
 
Vừa nói xong, Hạ Diệc Hành nhìn thoáng qua Cố Vấn Chu, đột nhiên kéo dài giọng, quái gở nói: “Vừa nãy đúng là tôi đây, đã, nghĩ, nhiều, rồi.”
 
Cố Vấn Chu: “...”
 
Mẹ nó cậu đang nói móc ai đấy?
 
Cũng may bọn họ không nán lại quá lâu, nhanh chóng ăn sáng xong rồi đi họp bàn tuyến đường bay.
 
Giờ phút này trong phòng họp, tổ tiếp viên và tổ bảo vệ đã có mặt đủ, mọi người đang chờ nốt đội bay tập trung.
 

Mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.
 
“Hôm nay tôi mới xem danh sách phi hành đoàn, năm nay công ty chúng ta đặc biệt tuyển dụng nữ phi công, lần đầu tiên của người ta là chuyến bay lần này đấy.” Có nữ tiếp viên hàng không bắt đầu khơi chuyện.
 
Mọi người đều khá tò mò với cô phi công mới này.
 
Có người hỏi: “Mọi người đã có ai từng gặp nữ phi công đó chưa?”
 
“Chưa, nghe nói cô ấy vẫn luôn ở phòng mô phỏng, chúng ta đâu thể gặp mặt được.”
 
“Cô ấy có xinh đẹp như trong lời đồn không nhỉ?”
 
“Đám phi công kia đồn lên một tầm cao mới, ai mà biết được?”
 
Tuy những lời này hơi có mùi ghen tị nhưng không phải do các nữ tiếp viên hàng không kiêu ngạo. Các chị gái tiếp viên hàng không có tiếng là xinh đẹp, khí chất hơn người, tùy tiện chọn bừa một người cũng là một người đẹp khiến người ta lóa mắt.
 
Trần Nhã Duyệt ngồi trong nhóm đó không nói gì.
 
Có người thấy cô ta im lặng thì cười nói: “Đẹp mấy đi chăng nữa thì cũng không đẹp bằng hoa khôi công ty của chúng ta, đúng không, Nhã Duyệt?”
 
Năm ngoái Trần Nhã Duyệt vừa vào công ty, năm nay đã tham gia vào poster tuyên truyền của hãng hàng không.
 
Đúng là cô ta đẹp nức tiếng, có không ít phi công nghe đồn tìm mọi cách làm quen với cô ta.
 
Bởi vậy cô ta dần có danh hiệu hoa khôi công ty.
 
Trần Nhã Duyệt luôn mừng thầm vì danh hiệu này, đơn giản là bởi phía nam thì Cố Vấn Chu được công nhận là nam thần của công ty.
 
Nhưng Trần Nhã Duyệt luôn tự tin vào bản thân lúc này lại nắm tờ danh sách phi hành đoàn trong tay, không cách nào nở nụ cười miễn cưỡng nổi.
 
“Nhã Duyệt, tôi nghe nói cô và nữ phi công này cùng tốt nghiệp từ học viện Hàng không, khi còn ở trong trường hai người đã từng gặp nhau chưa? Rốt cuộc cô gái đó trông như thế nào?”
 
Tiếp viên hàng không mặt tròn ngồi ở đối diện tò mò hỏi một câu.
 
Không đợi Trần Nhã Duyệt mở miệng, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.
 
Tiếng mở cửa cắt ngang tiếng trò chuyện thảo luận của mọi người.
 

Người xuất hiện ở cửa là Cố Vấn Chu và Hạ Diệc Thành, hai người mặc đồng phục phi công đi phía trước.
 
Chờ hai người vào trong, mọi ánh mắt ở phòng họp dừng ở bóng dáng mảnh khảnh đi phía sau.
 
“Cô ấy có thật sự đẹp như trong lời đồn không?”
 
Vấn đề mà các tiếp viên hàng không vừa thảo luận, giờ phút này trong đầu họ đều xuất hiện một đáp án.
 
Đúng là đẹp.
 
Kiểu mà bọn họ có thảo luận và tưởng tượng cỡ nào đi chăng nữa vẫn không có cảm giác chân thật, nhưng khi Ôn Chi đứng trước mặt bọn họ, nét đẹp diễm lệ rung động thị giác, cú sốc đánh vào nhận thức quá lớn.
 
Quan trọng hơn là Ôn Chi không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà khí chất trên người cô cũng rất lạ.
 
Rõ ràng gương mặt cô thuộc về kiểu cô gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại vùng sông nước Giang Nam, khuôn mặt hình trứng ngỗng thiên về nữ tính, mắt hạnh đẹp đẽ đen bóng láy long lanh, nhưng trên người cô lại cho cảm giác bình tĩnh, thong dong và cuốn hút, đặc biệt là khi mặc bộ đồng phục phi công màu đen lên người.
 
Trong phòng họp bỗng nhiên trở nên yên tĩnh quỷ dị.
 
Rất nhanh sau đó, Cố Vấn Chu nhìn quanh một vòng rồi nói: “Đều đã đến đông đủ cả rồi đúng không? Bắt đầu cuộc họp đi.”
 
Anh hay nói những ý chính, vào thẳng chủ đề.
 
Thấy không ít người vẫn nhìn Ôn Chi chằm chằm, anh dứt khoát gọi Ôn Chi đến, nhẹ nhàng nói: “Tự giới thiệu bản thân đi.”
 
Ôn Chi gật đầu với mọi người: “Chào tất cả mọi người, tôi là Ôn Chi, kiến tập ghế cơ phó, đây là lần đầu tiên tôi tham gia phi hành đoàn, hy vọng có thể học hỏi từ mọi người nhiều hơn.”
 
Cô rất khiêm tốn, lập tức được lòng nhiều người.
 
Trừ Trần Nhã Duyệt hơi cúi đầu, vẫn không nói lời nào.
 
Cũng may Cố Vấn Chu bắt đầu phân công công việc phối hợp trước chuyến bay, cô ngẩng đầu nhìn anh, nghe từng chữ anh nói, nhìn anh giơ tay cầm bút viết những công việc cần chú ý xuống bảng.
 
Tác phong chuyên nghiệp làm đâu vào đấy của anh khiến Ôn Chi ngắm nhìn đến thất thần.
 
Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người trong phi hành đoàn đã chuẩn bị xong xuôi, Cố Vấn Chu mới nói: “Chuẩn bị đăng kí đi.”
 
Mọi người đồng loạt đứng dậy, ai nấy kéo theo vali của mình.
 
Chờ sau khi lên máy bay, Cố Vấn Chu bắt đầu dẫn theo Ôn Chi kiểm tra buồng lái, radar. Tuy anh đã làm việc này trăm ngàn lần nhưng anh vẫn làm một cách cẩn thận như cũ, và Ôn Chi có thể nghiêm túc xem những trình tự cần thiết.
 
Sau khi tất cả phi hành đoàn đã chuẩn bị xong xuôi, Cố Vấn Chu báo với cửa đăng ký: “Có thể bắt đầu kiểm phiếu hành khách.”
 
Hiện tại nhìn từ cabin ra ngoài, bầu trời vẫn xám xịt như cũ, chân trời vẫn chưa hửng sáng.
 
Ôn Chi quay đầu nhìn lối đi không xa, các hành khác bắt đầu soát vé từ bên đó.
 

Tuy rằng đây là chuyến bay sớm nhất trong ngày nhưng không hề ít hành khách.
 
“Thế nào?” Cố Vấn Chu quay đầu hỏi Ôn Chi ngồi ở hàng ghế sau.
 
Ôn Chi thành thật đáp: “Cảm thấy mới mẻ.”
 
Cố Vấn Chu mỉm cười nói: “Mới bắt đầu thì cô sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng chờ sau khi cô bay mấy trăm lần, cô sẽ phát hiện lái máy bay là chuyện khô khan lặp đi lặp lại.”
 
Ôn Chi gật đầu, nói: “Dù thế tôi vẫn thích.”
 
Cố Vấn Chu nhỏ giọng đáp.
 
Thực tế lần đầu tiên bay với phi hành đoàn, Ôn Chi chỉ có thể nhìn, chẳng được làm bất kỳ thao tác nào.
 
Nhưng khi cô nhìn Cố Vấn Chu thao tác điều khiển máy bay chính thức chạy vào đường băng, nghe anh bình tĩnh nói một loạt mệnh lệnh, trái tim cô bắt đầu không thể khống chế nổi, đập thình thịch.
 
Trái tim tăng tốc khi máy bay bắt đầu cất cánh, nhanh hết cỡ khi bay vào trong không trung.
 
Những tòa nhà trên mặt đất ngày càng nhỏ, núi cao và ao hồ giờ phút này trở nên thật nhỏ bé. Bọn họ ngồi trong buồng lái, đuổi theo ánh mặt trời ngày càng cao, bay về phía chân trời.
 
Ôn Chi hào hứng, mãi đến khi máy bay ổn định tuyến đường trên bầu trời mới dần bình tĩnh lại.
 
“Tôi vào toilet chút.” Hạ Diệc Hành nói.
 
Cố Vấn Chu gật đầu, nhắc nhở anh ấy: “Đi nhanh về nhanh.”
 
Bên trong cabin chỉ còn hai người là cô và Cố Vấn Chu. Ôn Chi cúi đầu, nhìn bản ghi chép trong tay, đây là những bước kiểm tra trước khi bay mà Cố Vấn Chu nói, thêm một số việc cần lưu ý.
 
Do cô đã tắt điện thoại di động từ trước nên dứt khoát ghi lại vào sổ.
 
Đúng lúc này, Cố Vấn Chu đột nhiên gọi: “Ôn Chi.”
 
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng người ngồi trên ghế điều khiển khẽ hếch cằm, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Mặt trời mọc kìa.”
 
Ôn Chi thông qua cửa kính khoang điều khiển nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này cô hoàn toàn kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
 
Phía chân trời ẩn sau biển mây miên man vô tận, phía cuối của bầu trời, vầng thái dương chậm rãi ló rạng, ánh sáng màu cam nhuộm hơn nửa sắc trời thành màu cam tía.
 
Thiên nhiên như một họa sĩ tài hoa nhất, tạo ra bức tranh pha màu sắc đẹp nhất thế gian.
 
Không có bức ảnh hoặc lời lẽ nào mô tả được cảnh đẹp tuyệt vời này, chỉ khi tận mắt ngắm nhìn mới hiểu được nó đẹp chấn động lòng người ra sao.
 
Trong buồng lái tĩnh lặng chỉ có tiếng máy móc vận hành, dù là Cố Vấn Chu hay Ôn Chi đều lặng lẽ thưởng thức khung cảnh mặt trời mọc cứ như dành riêng cho hai người họ vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận