Đến bên ngân hà

Đường bay lần này của Ôn Chi là từ Hạ Giang đến Thượng Hải, từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, rồi từ Bắc Kinh về Thượng Hải và từ Thượng Hải về Hạ Giang.
 
Sau khi bọn họ đến Bắc Kinh, phi hành đoàn và nhóm tiếp viên có thể nghỉ ngơi tại khách sạn do công ty chuẩn bị, đây cũng là một trong số các quyền lợi của nhân viên. Phải nói rằng WorldLink Airlines thực sự là tiền nhiều như nước, khách sạn được chuẩn bị cũng rất tiện nghi.
 
Để đảm bảo các phi công được nghỉ ngơi đầy đủ, công ty còn sắp xếp cho mỗi người một phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Chi vừa mới để vali vào phòng, còn chưa kịp nằm xuống nghỉ ngơi đã nghe thấy điện thoại đổ chuông.
 
Khi nhìn thấy là Cố Vấn Chu gọi, cô lập tức bắt máy: “Alo.”
 
"Bữa tiệc buffet ở tầng hai vẫn chưa kết thúc, cô có muốn đi ăn không?" Cố Vấn Chu hỏi thẳng vào vấn đề.
 
Ôn Chi nhớ ra anh đã ăn một bữa trên máy bay trong chuyến bay tới Bắc Kinh.
 
Cô nói: “Anh ăn ở trên máy bay chưa đủ no à?”
 
"Cô chưa ăn gì trên máy bay nhỉ." Cố Vấn Chu nói.
 
Ôn Chi khẽ mím môi, thấy hơi xấu hổ, hôm nay trên máy bay cô chỉ uống một cốc cà phê, đúng là không ăn gì khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô không ngờ Cố Vấn Chu bận rộn như vậy mà lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt thế này.
 
Anh thực sự là một cơ trưởng tốt và có trách nhiệm.
 
Cố Vấn Chu: “Đi thôi, Hạ Diệc Hành cũng đi cùng.”
 
Ôn Chi thấy hơi lạ: “Cơ phó Hạ cũng chưa ăn no à?”
 
Người đàn ông đối diện đột nhiên im lặng, rồi bỗng nhiên khẽ cười: "Ồ, cậu ấy nói cậu ấy không đi nữa."
 
Hạ Diệc Hành vừa mới ra khỏi phòng tắm, tuy hai người ở phòng riêng nhưng Hạ Diệc Hành tình cờ có việc nên đến phòng của Cố Vấn Chu.
 
"Không đi đâu cơ? Ai không đi đấy?" Hạ Diệc Hành tò mò hỏi.
 
Cố Vấn Chu cầm điện thoại, nói nhỏ: "Năm phút nữa chúng ta sẽ cùng xuống lầu."
 

Anh nói xong thì cúp máy.
 
Hạ Diệc Hành nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì lập tức nói: "Gọi cho Ôn Chi đúng không? Tôi không đi đâu hả? Cậu nói rõ cho tôi biết đi."
 
"Tôi nói cậu không đi ăn trưa." Cố Vấn Chu hờ hững nói.
 
Hạ Diệc Hành lập tức hét to lên: "Ai nói tôi không đi? Mấy món ăn đồ chơi trên máy bay đủ no hả? Tôi dậy từ sáng sớm và lái máy bay mệt nhừ cho đến tận trưa. Bây giờ cậu thậm chí còn đòi cướp đi quyền ăn cơm của tôi."
 
"Trưa nay cậu đặt đồ ăn bên ngoài đi, tôi sẽ thanh toán."
 
Cố Vấn Chu dựa vào mép bàn dài trong phòng, đút một tay vào túi, cười tươi tắn.
 
Hạ Diệc Hành thật sự không chịu nổi nụ cười này của anh, tỏ ra ghét bỏ nói: "Cậu mau vào phòng tắm soi gương xem nụ cười của cậu rẻ mạt đến mức nào."
 
Cố Vấn Chu lười phản ứng với cơn động kinh của anh ấy, suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên.
 
Hạ Diệc Hành vẫn còn lải nhải: "Cậu là Cố Vấn Chu cơ mà, bây giờ cậu đột nhiên trở nên như vậy làm tôi không quen. Dù sao cậu cũng phải cho tôi chút thời gian làm quen chứ. Chỉ là một bữa trưa thôi mà, có cần phải toan tính như vậy không?"
 
Trong đầu Hạ Diệc Hành đột nhiên hiện lên ba từ, anh ấy buột miệng thốt lên: "Đồ trà xanh."
 
Phải nói rằng anh ấy thực sự cảm thấy lúc này Cố Vấn Chu rất "trà xanh", ba mươi tuổi đầu còn đi lừa cô bé nhà người ta như thế.
 
Ngay khi Hạ Diệc Hành đang định bày tỏ phẫn nộ thì điện thoại di động của anh ấy có thông báo.
 
Khi anh ấy nhấn vào thì thấy Cố Vấn Chu đã chuyển khoản cho mình.
 
Anh ấy thầm nghĩ mình thiếu chút tiền cơm này sao? Mẹ kiếp, anh ấy chỉ không thể chịu đựng được cách anh mưu mô toan tính lúc này...
 
Cho đến khi Hạ Diệc Hành nhìn thấy con số trên thông báo chuyển khoản: 1000.
 
"Cậu mau đi ăn đi, tôi một mình thì đặt gì ăn chả được, không làm phiền hai người đâu." Hạ Diệc Hành vừa nói vừa nhận tiền không chút do dự.
 
Cố Vấn Chu cười giễu cợt, xoay xoay điện thoại trong tay, vừa đi về phía cửa vừa nói: "Lát nữa cậu đi thì đóng cửa giúp tôi.”
 
"Được, cậu đi thong thả." Hạ Diệc Hành đã diễn tả sinh động đặc điểm của một kẻ đồng lõa.
 
Ôn Chi đang trả lời tin nhắn trên điện thoại, ba mẹ cô biết hôm nay là lần đầu cô bay.

 
Vừa mới sáng sớm Tống Nguyên Kính đã gửi mấy tin nhắn, mặc dù không nhắc gì đến chuyện đó nhưng vẫn có ý quan tâm.
 
Cô vừa trả lời Tống Nguyên Kính rằng mình đã đến Bắc Kinh an toàn và sẽ bay về Hạ Giang vào buổi tối.
 
Chuông cửa reo.
 
Ôn Chi vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
 
Quả nhiên là Cố Vấn Chu đứng ở cửa, anh cao lớn đứng ở trước cửa như thế, Ôn Chi phải ngước cổ lên nhìn anh.
 
"Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn thôi." Ôn Chi nói.
 
Cố Vấn Chu gật đầu, lùi sang một bên và nhìn cô đóng cửa lại.
 
Hai người đến bữa tiệc buffet ở tầng hai, lúc này đã hơn một giờ, tiệc buffet vẫn chưa kết thúc nhưng cũng không có nhiều người ăn lắm.
 
“Chúng ta ngồi đây nhé?” Ôn Chi chỉ vào một chỗ ngồi trong góc cạnh cửa sổ.
 
Cố Vấn Chu: "Được, đi lấy đồ ăn đi."
 
Ôn Chi bưng khay lên, bắt đầu nhìn xem có cái gì ăn, mới phát hiện đúng là mình hơi đói thật.
 
Một lúc sau cô mới lấy xong đồ ăn, Cố Vấn Chu quay lại nhìn những chiếc đĩa trên bàn của cô, rõ ràng không hề ít.
 
Hai người vừa ngồi xuống và chuẩn bị ăn.
 
Thì có thêm hai ba người nữa bước vào cửa nhà hàng, thật trùng hợp, họ đều là tiếp viên cùng chuyến bay lần này, tất cả mọi người đều đến trừ Trần Nhã Duyệt.
 
"Cơ trưởng Cố, cơ phó Ôn." Các tiếp viên nhìn thấy họ và chủ động chào hỏi.
 
Ôn Chi vội vàng nói: “Mọi người cứ gọi tôi là Ôn Chi được rồi, tôi còn chưa phải cơ phó đâu."
 
“Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Một nữ tiếp viên trẻ tuổi hơn vừa cười vừa nói, nhưng cô ấy còn nói thêm: “Nhưng đúng là Ôn Chi nghe hay hơn cơ phó Ôn.”
 
Các tiếp viên hàng không đều rất tò mò về Ôn Chi, khi chưa gặp mặt, họ luôn cho rằng nữ phi công có thể sẽ hơi kiêu ngạo.

 
Nhưng chỉ sau một chuyến bay buổi sáng, họ đã thấy Ôn Chi khá hòa đồng.
 
Mọi người đều rất bao dung với người phụ nữ xinh đẹp, đặc biệt là những người có tính cách tốt như vậy.
 
"Không quấy rầy hai người nữa, chúng tôi cũng đi lấy đồ ăn đây." Các tiếp viên cũng không nhiều lời nữa mà rời đi.
 
Nhưng một lúc sau, lại có người khác đến chào Cố Vấn Chu, người đó là phi công của hãng hàng không khác. Đối phương thân mật chào hỏi Cố Vấn Chu, rồi nhìn sang Ôn Chi, cười hỏi: "Đây là học trò nhỏ của cậu à?"
 
Học trò thì học trò, sao lại phải thêm chữ “nhỏ” vào làm gì?
 
Thấy Cố Vấn Chu hoàn toàn không có ý định giới thiệu, đối phương tự làm quen: “Tôi là Hàn Nguy, tôi là phi công của China Southern Airlines và là bạn cùng trường đại học của thầy cô.”
 
Ôn Chi hơi ngạc nhiên, thế mà họ lại có mối quan hệ như vậy.
 
Cũng không có gì ngạc nhiên lắm, thảo nào trông họ khá thân quen.
 
Cố Vấn Chu gật đầu đáp lại, Hàn Nguy cười nói: "Nào, kết bạn WeChat đi, về sau có hoạt động gì dành cho phi công, tôi sẽ gọi cô tham gia cùng."
 
Ôn Chi cũng không từ chối, vừa lấy điện thoại ra định kết bạn với anh ta.
 
Thì Cố Vấn Chu giữ lấy cổ tay Hàn Nguy, cảnh cáo: “Kết bạn WeChat thì được, nhưng không được gửi tin nhắn linh tinh.”
 
"Mẹ kiếp, cậu cho rằng người anh em này là người thế nào vậy hả?" Hàn Nguy vỗ vỗ vai anh.
 
Sau khi kết bạn WeChat, Hàn Nguy trò chuyện: “Ôn Chi có bạn trai chưa?”
 
Ôn Chi lắc đầu: “Chưa.”
 
Hai mắt Hàn Nguy sáng lên, anh ta đang định nói gì đó thì cô gái ở đối diện hơi ngước mắt lên, đôi mắt đen láy bình tĩnh và sắc bén: “Hiện tại tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương.”
 
Hay lắm, những lời Hàn Nguy định nói sau đó đã bị chặn lại ngay.
 
Anh ta quay lại nhìn Cố Vấn Chu, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói này, cậu định dạy ra một Cố Vấn Chu phiên bản nữ à?"
 
Ôn Chi thấy hơi khó hiểu.
 
“Người thầy thành tựu đầy mình này của cô...” Hàn Nguy chỉ vào Cố Vấn Chu, cười nói: “Cho đến nay vẫn chưa có ai động vào đâu.”
 
Khụ khụ, khụ khụ.
 
Ôn Chi đang uống nước, nghe được những lời này thì đột nhiên bị sặc, ho khan không ngừng.
 

Để tránh phun sang phía đối diện, cô nhanh chóng quay người đi chỗ khác.
 
Cố Vấn Chu cũng đứng dậy trước tiên, lập tức đưa khăn giấy trên bàn cho Ôn Chi, cô nhận lấy và nói lời cảm ơn.
 
Hàn Nguy cũng hơi xấu hổ, nhưng Cố Vấn Chu lập tức đuổi khách: “Nói xong chưa?”
 
Điều này khiến Hàn Nguy sốc.
 
Giữ người khư khư quá rồi đấy.
 
Chờ Ôn Chi bớt ho hơn, Hàn Nguy vội vàng nói: “Vậy tôi không quấy rầy hai người ăn cơm nữa, Ôn Chi, cô cẩn thận một chút.”
 
Ôn Chi gật đầu, nói lời xin lỗi.
 
Thấy Hàn Nguy còn chưa đứng dậy, Cố Vấn Chu lại liếc anh ta một cái, Hàn Nguy sợ đến mức không dám chậm trễ mà vội vàng bỏ đi.
 
"Không sao chứ?" Cố Vấn Chu thấy má cô đỏ bừng, hình như bị sặc rất nặng.
 
Ôn Chi xua tay: “Không sao, chỉ là uống hơi vội thôi.”
 
Nhưng lời nói của Hàn Nguy vẫn vang vọng trong đầu cô.
 
"Cho đến nay vẫn chưa có ai động vào đâu."
 
Cũng không biết là do bản thân Ôn Chi suy nghĩ phức tạp hay làm sao, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó khiêu gợi khó tả khi nghe thấy hai chữ "động vào" này.
 
Cô không thể tưởng tượng được khi một Cố Vấn Chu lạnh lùng và xa cách như vậy bị "động vào" sẽ có thái độ như thế nào.
 
Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Ôn Chi rất lâu.
 
Lúc này Cố Vấn Chu ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn lạnh nhạt như thường lệ, anh nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ bừng của Ôn Chi, khẽ hỏi: “Cô vừa nói hiện tại không nghĩ đến chuyện yêu đương là để lừa Hàn Nguy à?"
 
“Không.” Ôn Chi tưởng rằng Cố Vấn Chu đang lo lắng đến chuyện cô yêu đương nên lập tức nghiêm túc cam đoan: “Tôi chắc chắn sẽ không để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến công việc."
 
Thấy Cố Vấn Chu cứ im lặng không nói gì, Ôn Chi lại cho rằng anh vẫn còn lo lắng.
 
"Anh yên tâm, tôi sẽ cống hiến hết mình cho công việc."
 
Cố Vấn Chu: "..."
 
Chính vì điều này nên anh mới lo lắng đấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận