Đến bên ngân hà

Khoảng bốn giờ chiều, sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn, phi hành đoàn bắt đầu bay trở lại.
 
Lần này Ôn Chi đi theo Hạ Diệc Hành tiến hành kiểm tra quanh máy bay.
 
Khi đến Thượng Hải, sau khi hành khách ở Bắc Kinh xuống máy bay trước, phi hành đoàn và tiếp viên bắt đầu chuẩn bị đón hành khách ở Thượng Hải lên máy bay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Chi cũng cảm nhận được điều mà Cố Vấn Chu đã nói với cô rằng việc bay thực chất là một công việc nhàm chán lặp đi lặp lại.
 
Nhưng cô cảm thấy mỗi cuộc hành trình đều có sức hấp dẫn riêng.
 
Một tiếng sau, các hành khách ở Thượng Hải gần như đã lên máy bay hết, nhưng tiếp viên cho biết có điều gì đó không ổn trong khoang máy bay.
 
Cố Vấn Chu và Hạ Diệc Hành đều đang bận rộn chuẩn bị trước khi bay, vì vậy Ôn Chi xung phong nhận việc: “Để tôi vào khoang máy bay xem có chuyện gì.”
 
"Được, nếu vấn đề nghiêm trọng thì liên hệ với tôi bất cứ lúc nào." Cố Vấn Chu gật đầu.
 
Anh cũng muốn tạo cơ hội cho Ôn Chi thực hành, các phi công hàng không dân dụng không chỉ phải đạt trình độ kỹ thuật mà còn phải có khả năng xử lý các tình huống khẩn cấp.
 
Ôn Chi đứng dậy đi về phía khoang máy bay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả là cô vừa bước ra khỏi buồng lái, vào khoang hạng nhất, cô đã choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.
 
Lúc này tấm rèm giữa khoang hạng nhất và khoang phổ thông chưa được đóng lại, một nhóm các cô gái đang chen chúc về phía lối đi nhỏ, mọi người đều giơ cao điện thoại và không ngừng chụp ảnh về phía khoang hạng nhất.
 
"Có chuyện gì vậy?" Ôn Chi ngạc nhiên hỏi.
 
Tiếp viên trưởng ở một bên nói khẽ: “Là ngôi sao nổi tiếng.”
 
Ôn Chi nhìn một lượt các hành khách trong khoang hạng nhất, nhìn thấy một chàng trai ở hàng ghế thứ hai cạnh cửa sổ, mặc cả cây đen, đội mũ lưỡi trai và đeo tai nghe màu đen.
 
Anh ta còn đeo một cặp kính râm, đúng là được trang bị rất đầy đủ.
 
Ôn Chi muốn không phát hiện ra anh ta là ngôi sao cũng khó.
 
Đối phương đeo kính râm, Ôn Chi cũng không biết anh ta đang nhắm mắt thư giãn hay đang làm gì khác.
 
“Họ không thể bảo những người hâm mộ này trở lại chỗ ngồi của mình trước sao?” Ôn Chi nói nhỏ.
 
Tiếp viên trưởng nén thở dài một tiếng: “Họ không quan tâm.”
 
Ôn Chi: "..."
 
Nhưng tiếp viên trưởng còn nói thêm: "Có lẽ quan tâm cũng vô ích thôi, suy cho cùng đây không phải là sự cố xảy ra lần một lần hai."
 
Tiếp viên trưởng là một tiếp viên hàng không kỳ cựu, có nhiều kinh nghiệm và đã bay rất nhiều, nên cũng quen với cảnh tượng này rồi
 
Trước kia còn ổn, không có nhiều người hâm mộ điên cuồng như vậy, nhưng từ khi thời đại Internet bùng nổ, những ngôi sao này đã trở nên nổi tiếng với tốc độ đáng gờm và mức độ nổi tiếng của họ cũng khiến người ta phải khiếp sợ.
 
Họ thường bắt gặp cảnh tượng khi một ngôi sao xuất hiện và được một nhóm người hâm mộ theo sau.
 
Ôn Chi: “Không có cách nào kiểm soát trật tự của mấy người hâm mộ này sao?”
 
“Chúng ta chỉ có thể thuyết phục thôi.” Tiếp viên trưởng thành thật nói: “Dù sao họ cũng là hành khách đã mua vé.”
 
Tiếp viên trưởng nói xong lại hạ giọng: "Để tôi thuyết phục thêm lần nữa."
 
Ôn Chi gật đầu, đứng yên tại chỗ, muốn xem xem tiếp theo nên làm gì.
 
"Quý khách thân mến, máy bay sắp cất cánh, mọi người vui lòng quay lại chỗ ngồi để tránh ảnh hưởng đến việc cất cánh của máy bay." Tiếp viên trưởng nói to.
 
Nhưng những người hâm mộ này đã ngoảnh mặt làm ngơ, camera điện thoại vẫn liên tục tập trung vào chàng trai mặc đồ đen.
 
Ôn Chi lại nhìn chàng trai bên cửa sổ, không khỏi thấy buồn cười: Cả cây đen như thế thì có thể chụp ra được cái gì chứ?
 
Là một người chưa bao giờ đu thần tượng, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi khi những cô gái này lại có thể hò hét trước một khuôn mặt hoàn toàn không thể thấy rõ như vậy.
 
Dù tiếp viên trưởng hay nhân viên an toàn có thuyết phục thế nào, các cô gái vẫn chặn lối đi và chụp ảnh.
 
Lúc này, ngay cả những hành khách ở khoang phổ thông vừa bước vào khoang máy bay cũng bị chặn lại.
 
“Mọi người xin hãy tránh đường, đừng ảnh hưởng đến việc lên máy bay của những hành khách khác.” Ôn Chi cũng bước tới và hét to.
 
Giọng nói của cô khiến chàng trai mặc đồ đen đang cúi đầu ngồi bên cửa sổ phải ngẩng đầu lên.
 
Ngay sau đó, đối phương tháo kính râm xuống.
 
Chính động thái này đã khiến mấy người hâm mộ đang vây quanh để chụp ảnh không khỏi sục sôi.
 
"Anh tháo kính râm ra để chúng ta chụp ảnh kìa."
 
"A a a đẹp trai quá."
 
"Chụp được chưa?"
 
"Người đằng sau có thể đừng đẩy được không? Camera của tôi cứ rung hoài."
 
Ôn Chi tức đến mức bật cười. Đây là kiểu người gì vậy? Anh ta không những không ngăn cản người hâm mộ mà còn tháo kính râm ra để cho họ chụp ảnh, chẳng phải cố tình gây rối thì là gì.
 
Ôn Chi quay đầu nhìn đối phương.
 
Nhưng khi nhìn rõ mặt anh ta, cô đã ngây ngẩn cả người.
 
Rõ ràng đối phương cũng đang ngước nhìn cô với nụ cười dịu dàng.
 
Lúc này Ôn Chi mới nhận ra anh ta.
 
Triển Tắc Lâm.
 
"Nụ cười này mới dịu dàng làm sao."
 
"Tại sao anh ấy lại mỉm cười với tiếp viên hàng không này?"
 
"Đây không phải đồng phục tiếp viên hàng không nhỉ?"
 
Ôn Chi lại lên tiếng: "Máy bay sắp cất cánh, mời các hành khách lập tức trở lại chỗ ngồi."
 
Nhưng lời nói của cô lại khiến người hâm mộ phàn nàn nhiều hơn.
 
"Chẳng phải vẫn chưa cất cánh sao, tôi còn chưa chụp được bức ảnh nào cả."
 
"Đúng vậy, xen vào việc của người khác làm gì."
 
Nghe đến đây, Ôn Chi vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói lại cực kỳ kiên quyết: “Nếu mọi người tiếp tục không hợp tác như vậy, tôi sẽ thành thật báo cáo tình hình trong khoang máy bay cho cơ trưởng, đến lúc đó mời cảnh sát lên sẽ làm chậm trễ thời gian của tất cả mọi người trên máy bay đấy."
 
Lúc này, cuối cùng Triển Tắc Lâm cũng lên tiếng, anh ta nói nhỏ với nam trợ lý ngồi bên cạnh: “Thuyết phục giúp đi.”
 
Sau đó, nam trợ lý đứng dậy và hô to: "Mọi người mau ngồi xuống đi. Nếu máy bay không thể cất cánh đúng giờ, hành trình sau đó của Tắc Lâm sẽ bị trì hoãn, làm phiền mọi người hợp tác một chút."
 
Cuối cùng, sau nhiều lần được nam trợ lý thuyết phục, đám người hâm mộ mới bắt đầu lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.
 
Tiếp viên trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo rèm khoang hạng nhất lại.
 
"Cám ơn cô nhé, cơ phó Ôn." Tiếp viên trưởng khẽ nói.
 
Ôn Chi: "Khách sáo rồi, đây là trách nhiệm của tôi."
 
Tiếp viên trưởng gật đầu, cười hỏi: “Cô vẫn uống cà phê chứ?”
 
Mặc dù tiếp viên hàng không chỉ mới bay cùng Ôn Chi hai lần nhưng lại biết cô không ăn gì trên máy bay mà chỉ uống cà phê.
 
“Chi Chi.” Cuối cùng chàng trai ngồi ở cửa sổ đột nhiên gọi to.
 
Nam trợ lý ở một bên quay sang nhìn chàng trai như thể nhìn thấy ma: "Anh Triển, anh quen à?"
 
Tiếp viên trưởng cũng ngạc nhiên, tiếng "Chi Chi" này chắc là gọi Ôn Chi rồi.
 
Ôn Chi hít sâu một hơi, cô định giả vờ như không quen biết, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
 
"Đã lâu không gặp anh." Ôn Chi gật đầu, nhẹ nhàng chào hỏi.
 
Nhưng không ngờ, Triển Tắc Lâm đột nhiên đứng dậy, trợ lý nhanh chóng nhường chỗ cho anh ta đi ra ngoài, cho đến khi anh ta bước tới trước mặt Ôn Chi mới nói khẽ: “Sao em không gọi anh là anh Tắc Lâm hả?”
 
Dù là một tiếp viên trưởng hiểu biết sâu rộng cũng không khỏi há hốc miệng.
 
Triển Tắc Lâm dường như không để ý tới tiếp viên trưởng, sau khi nghe anh ta nói như vậy thì trò chuyện với Ôn Chi: “Em từ Mỹ về khi nào vậy? Lần trước anh gặp cô giáo, cô còn nói em chưa về nước.”
 
Cô giáo mà anh ta nhắc tới chính là mẹ của Ôn Chi, bà Ôn Thư Nhan.
 
Ôn Thư Nhan là một nghệ sĩ violin cao cấp. Trước khi Triển Tắc Lâm bước vào giới giải trí, anh ta vẫn luôn tập violin với Ôn Thư Nhan.
 
Cho nên Ôn Chi với anh ta quả thực có quen biết.
 
“Vậy có lẽ nửa năm anh không gặp cô giáo của mình rồi.” Ôn Chi khẽ mỉm cười.
 
Cô rất không hài lòng với thái độ mặc kệ và cứ ngồi đó của Triển Tắc Lâm khi gặp người hâm mộ.
 
Vì vậy, thái độ của cô với Triển Tắc Lâm cũng không được dịu dàng lắm.
 
Triển Tắc Lâm lại không hề bận tâm, thay vào đó, anh ta còn chậm rãi nhìn vào bộ đồ cô đang mặc. Cô mặc bộ đồng phục phi công màu đen, ôm lấy dáng người vốn đã mảnh mai, dáng vẻ xinh đẹp và khí chất hào hùng của cô khiến Triển Tắc Lâm phải ngẩn người.
 
Đây có phải cô bé mà anh ta quen không?
 
“Cuối cùng thì em cũng đã trở thành phi công.” Triển Tắc Lâm cười nói, trong lòng vẫn hơi bất ngờ.
 
Khi còn ở nhà Ôn Chi và biết được chí hướng của cô bé, anh ta còn nghĩ thầm cô bé có chí hướng là tốt, nhưng có vẻ khó mà thực hiện được.
 
Nhưng bây giờ điều anh ta cho là khó thực hiện lại thực sự bị cô chinh phục.
 
"Anh Triển, máy bay sắp cất cánh, mong anh tuân thủ trật tự của khoang máy bay, mau ngồi yên vào vị trí và thắt dây an toàn." Ôn Chi nghiêm túc nhắc nhở anh ta thay vì cười đùa.
 
Khuôn mặt tuấn tú quá mức của Triển Tắc Lâm lại nở nụ cười: “Được, nghe Chi Chi hết.”
 
Ôn Chi cau mày, nhưng anh ta đã quay người trở về chỗ ngồi.
 
Anh ta còn ngoan ngoãn thắt dây an toàn trước mặt Ôn Chi.
 
Khi Ôn Chi xoay người rời đi, tiếp viên trưởng đột nhiên nói nhỏ: "Cơ phó Ôn, cô yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đâu."
 
Ôn Chi: "..."
 
Cô thì có chuyện gì mà không yên tâm chứ?
 
"Đúng là tôi quen anh ấy, anh ấy là học trò của mẹ tôi, chúng tôi không có mối quan hệ nào khác." Ôn Chi suy nghĩ một lúc rồi giải thích, để tránh có những tin tức sai sót không đáng có.
 
Tiếp viên trưởng đã hiểu, chẳng trách vừa rồi Triển Tắc Lâm còn nhắc đến cô giáo.
 
Ôn Chi quay lại buồng lái, Cố Vấn Chu hỏi: "Xử lý xong tình hình trong khoang máy bay rồi à?"
 
"Ừ, là một nhóm người hâm mộ chen chúc ở lối đi để chụp ảnh, khiến những hành khách khác không thể vào chỗ của mình, bây giờ họ đều đã ngồi vào chỗ của mình rồi." Ôn Chi giải thích tình hình.
 
Hạ Diệc Hành lắc đầu: "Bây giờ những người hâm mộ này như bị điên vậy, lần trước trên máy bay có một ngôi sao tên là Triển Tắc Lâm, nghe nói là nổi tiếng nhất hiện nay. Máy bay vừa hạ cánh và vẫn đang trượt trên đường băng, những người hâm mộ của anh ta đều đứng hết cả lên, chen chúc vào khoang hạng nhất như ong vỡ tổ. Lúc ấy có hành khách khác quay lại video và đăng lên mạng, có hàng chục triệu lượt xem.”
 
"Vì sự cố này, công ty đã tổ chức một cuộc họp đặc biệt và nói rằng nhất định phải chú ý đến an toàn chuyến bay. Tôi cũng xui xẻo cơ, chẳng lẽ là do tôi không chú ý an toàn sao? Là người hâm mộ lao vào như điên đấy chứ."
 
Ôn Chi ngẩn người khi nghe những lời anh ấy nói.
 
Hạ Diệc Hành đột nhiên nghĩ tới điều gì đó và hỏi: “Hôm nay lại là ngôi sao nào vậy?”
 
“Triển Tắc Lâm.” Ôn Chi nhẹ nhàng nói.
 
Hạ Diệc Hành lập tức thốt ra một câu chửi thề, khiến Cố Vấn Chu bên cạnh phải liếc nhìn cảnh cáo.
 
Cuối cùng, Hạ Diệc Hành vẫn không nhịn được: “Ôn Chi, từ góc độ con gái của cô mà nói, Triển Tắc Lâm đẹp trai đến mức khiến người ta phát điên à?”
 
Ôn Chi thật sự nghiêm túc suy nghĩ, từ tốn nói: “Tôi cảm thấy không đẹp trai bằng cơ trưởng Cố.”
 
Hạ Diệc Hành đột nhiên quay đầu sang, không phải nhìn Ôn Chi mà là nhìn Cố Vấn Chu đang ngồi ở ghế lái bên trái.
 
Chỉ thấy Cố Vấn Chu đang cầm cần điều khiển, khóe miệng hơi nhếch lên.
 
Mẹ nó.
 
Muốn cười thì cứ cười đi.
 
Nhưng những gì Cố Vấn Chu nói sau đó đã khiến hai người còn lại trong buồng lái câm nín.
 
Anh nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Cảm ơn cô đã ăn ngay nói thật."
 
Ôn Chi: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui