Đến bên ngân hà

Hành trình chuyến bay này không dài lắm nhưng vì yếu tố không ổn định là Triển Tắc Lâm, khi Cố Vấn Chu kiểm tra trên cao, nhân lúc tiếp viên trưởng đưa cà phê tới, anh dặn riêng vài câu.
 
“Lần trước lúc máy bay còn chưa hạ cánh ổn định, những người hâm mộ kia đã xông thẳng về phía khoang hạng nhất, như thế rất dễ vấp ngã ngoài ý muốn, vì thế lần này, sau khi hạ cánh, chúng ta nhất định phải chú ý đến vấn đề này, bảo bọn họ ngồi ổn định vào vị trí.” 
 
Lúc nói đến vấn đề này, vẻ mặt Cố Vấn Chu rất nghiêm túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiếp viên trưởng cũng biết tầm quan trọng của an toàn khi bay, nếu như hành khách nào đó ngã rồi bị thương thật, rất có khả năng sẽ gây ra tranh cãi.
 
Bọn họ sẽ không cho rằng đó là vấn đề của bản thân mà chỉ biết đẩy trách nhiệm cho công ty hàng không.
 
Đến lúc đó, công ty hàng không sẽ chỉ tìm cơ trưởng và tiếp viên trưởng của chuyến bay đó thôi.
 
Tiếp viên trưởng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ thông báo với ba tiếp viên ở khoang phổ thông trước.”
 
Lúc này Trần Nhã Duyệt đang phục vụ trong khoang hạng nhất.
 
Bởi vì tiếp viên trưởng vào khoang điều khiển, cô ta được sắp xếp phục vụ khoang hạng nhất, cũng coi như cho cô ta có cơ hội để rèn luyện.
 
Trần Nhã Duyệt biết người ngồi bên trái cửa sổ là Triển Tắc Lâm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta nghĩ một lát rồi qua hỏi han như thường lệ xem anh ta có cần đồ uống gì không.
 
Đến tận khi cô ta lại gần phía sau ghế rồi, còn chưa kịp hỏi han, nam trợ lý ngồi gần lối đi đã xua tay, tỏ ý cô ta đừng hỏi gì cả.
 
Trợ lý biết khi Triển Tắc Lâm ngồi trên máy bay, cơ bản là sẽ không uống bất kỳ thứ gì.
 
Cũng không muốn để nữ tiếp viên trước mắt này làm phiền đến anh ta.
 
Nhưng không ngờ Triển Tắc Lâm lại ngẩng đầu, nhìn Trần Nhã Duyệt rồi hỏi: “Thư khen ngợi của khách hàng hạng bạch kim có ảnh hưởng rất lớn tới các cô đúng không?”
 
Trần Nhã Duyệt ngẩn ra, sau đó mới tươi cười đáp: “Vâng, lời khích lệ của anh cực kỳ quan trọng với chúng tôi.”
 
“Có thể phiền cô lấy giấy và bút giúp tôi không?” Triển Tắc Lâm nhẹ nhàng nói.
 
Trần Nhã Duyệt cũng không ngờ, một minh tinh đang nổi tiếng như anh ta lại đồng ý viết thư khen ngợi cô ta, vì thế cô ta vui sướng khôn xiết.
 
Khách hàng hạng bạch kim là đối tượng khách hàng được công ty coi trọng, bình thường khách hàng như này có ý kiến thế nào, công ty đều sẽ rất coi trọng. Nếu không công ty cũng không đến mức phải ra quy định, khách hàng bạch kim khiếu nại có thể trực tiếp phán định là khiếu nại có hiệu quả.
 
Đương nhiên thư khen ngợi của khách hàng bạch kim cũng được công ty coi trọng như thế.
 
Nếu như tiếp viên có thể nhận được thư khen ngợi, rất có khả năng được bình xét là phục vụ xuất sắc trong tháng, hơn nữa cũng rất có lợi cho kỳ khảo hạch thăng cấp sau này.
 
Trần Nhã Duyệt tươi cười: “Anh đợi chút, bây giờ tôi sẽ đi lấy giấy bút cho anh.”
 
Lúc cô ta quay người rời đi, trợ lý thắc mắc: “Anh Triển, anh định viết thư khen ngợi thật sao?”
 
Trợ lý biết tính Triển Tắc Lâm ngại phiền phức, lúc trước cũng có tiếp viên hàng không mời họ viết thư khen ngợi nhưng bị Triển Tắc Lâm từ chối.
 
Không phải anh ta không nể mặt người ta mà là người hâm mộ của anh ta thực sự rất điên cuồng, rất có khả năng họ sẽ mua lại những thứ này với giá cao.
 
Trần Nhã Duyệt đi lấy giấy bút, đúng lúc gặp tiếp viên trưởng ra khỏi buồng lái.
 
Tiếp viên trưởng thấy cô ta cầm giấy bút thì hỏi: “Hành khách cần à?”
 
“Vâng, Triển Tắc Lâm bảo tôi lấy, anh ấy muốn viết thư cảm ơn cho chúng ta.” Trần Nhã Duyệt khẽ nói: “Chị yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ đưa thư cảm ơn này của anh ấy cho chị.”
 
Tiếp viên trưởng cũng không ngờ Trần Nhã Duyệt mới vào khoang hạng nhất được một lát, đã có khách hàng hạng bạch kim đồng ý viết thư khen ngợi, hơn nữa đối phương còn là ngôi sao lớn Triển Tắc Lâm.
 
“Nhã Duyệt, quả nhiên cô không làm tôi thất vọng, lúc nào cũng chăm chỉ, nỗ lực.” Tiếp viên trưởng cười khen ngợi nhưng lại nói: “Có điều nếu thư khen ngợi viết cho cô, đương nhiên tôi sẽ không lấy, đây là thứ cô nên được nhận.”
 
Trần Nhã Duyệt trò chuyện thêm hai câu, không dám chậm trễ thêm nữa, cô ta vội nói: “Vậy em đi đưa giấy bút cho khách hàng trước đây.”
 
“Mau đi đi.” Tiếp viên hàng không cũng vội gật đầu.
 
Trần Nhã Duyệt lấy giấy bút cho Triển Tắc Lâm, lại còn đứng bên cạnh lối đi để đợi nhưng Triển Tắc Lâm chỉ liếc mắt nhìn cô ta rồi thản nhiên nói: “Không cần đứng đây đợi, viết xong, tôi sẽ gọi cô.”
 
“Vậy được, anh cứ viết thong thả.” Trần Nhã Duyệt gật đầu.
 
Cuối cùng, hơn mười phút sau, Triển Tắc Lâm gọi Trần Nhã Duyệt qua, anh ta đưa thư khen ngợi cho cô ta, còn chưa kịp nói gì, Trần Nhã Duyệt đã cười hớn hở: “Anh Triển, cảm ơn anh đã ủng hộ công việc của chúng tôi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời khích lệ của anh.”
 
Vẻ mặt Triển Tắc Lâm cứng lại, ngón tay vẫn đang kẹp thư khen ngợi, cuối cùng, anh ta nói: “Phiền cô giao bức thư khen ngợi này cho phi công Ôn Chi.”
 
Ôn Chi?
 
Nụ cười của Trần Nhã Duyệt đông cứng trên khuôn mặt, cô ta không dám tin bản thân mình lại nghe thấy cái tên này.
 
...
 
Chuyến bay từ Thượng Hải đến Hạ Giang chưa đến hai tiếng, hôm nay thời tiết không tệ, không bị chậm trễ gì.
 
Lúc sắp đến Hạ Giang, Hạ Diệc Hành ngồi ở ghế lái phụ vươn vai.
 
Anh ấy nói: “Một ngày bốn chuyến, cuối cùng cũng bay xong.”
 
Những lời anh ấy nói ra cũng là tiếng lòng của Ôn Chi.
 
“Ôn Chi, ngày đầu bay bốn chuyến, em thấy sao rồi?” Hạ Diệc Hành hỏi.
 
Ôn Chi thành thật đáp: “Mệt thì đúng là có mệt thật nhưng em cảm thấy so với anh và cơ trưởng Cố, em chẳng được tính là gì. Dù sao các anh cũng phải điều khiển máy bay, em chỉ cần ở phía sau trông chừng là được rồi.”
 
Quả thật những lời Ôn Chi nói không phải là nịnh nọt.
 
Mặc dù lúc bay trên không có lái tự động, tương đối thoải mái nhưng một ngày cất cánh, hạ cánh đến bốn lần, lần nào cũng phải tập trung tinh thần điều khiển máy bay.
 
“Vẫn là Ôn Chi nhà chúng ta khéo miệng.” Hạ Diệc Hành cười ha hả.
 
Anh ấy vừa nói xong đã thấy Cố Vấn Chu liếc mắt nhìn mình, Hạ Diệc Hành nhìn thấy rõ sự cảnh cáo trong ánh mắt ấy, anh ấy hừ một tiếng.
 
Không phải chỉ nói mỗi một câu Ôn Chi nhà chúng ta thôi sao, vậy mà đã cảnh cáo anh ấy phải không.
 
Đồ chó, cứ nhịn đến chết đi.
 
Cũng may máy bay sắp đến sân bay Hạ Giang, bắt đầu chuẩn bị tiếp đất theo trình tự, Cố Vấn Chu không thèm để ý đến anh ấy nữa.
 
Hai người bắt đầu phối hợp, chuẩn bị bắt đầu hạ cánh.
 
Khi tiếng ầm ầm vang lên, bánh trước của máy bay chạm đất, thân máy bay bắt đầu trượt với tốc độ cao.
 
Nhưng chưa đợi tốc độ máy bay giảm xuống, thiết bị liên lạc ở buồng lái vang lên.
 
Khoang hành khách gọi tới.
 
Giọng nói hoảng hốt của tiếp viên trưởng vang lên: “Cơ trưởng, hành khách trong khoang cởi dây an toàn để lao vào khoang hạng nhất, có người ngã xuống tạo ra sự cố đè ép.”
 
“Lập tức thông báo cho nhân viên an ninh đến duy trì trật tự, tôi sẽ gọi cho đội cứu hộ mặt đất.” Cố Vấn Chu nói mà không chút suy nghĩ.
 
Hạ Diệc Hành thì thầm mắng: “Mẹ kiếp.”
 
Ôn Chi lập tức nói: “Cơ trưởng Cố, để tôi đến khoang hành khách kiểm tra tình hình.”
 
Máy bay còn chưa dừng lại, nhiệm vụ hàng đầu của cả cơ trưởng với phó lái là duy trì máy bay vận hành vững vàng, mặc dù bây giờ đã hạ cánh nhưng chỉ cần máy bay chưa hoàn toàn dừng lại, họ vẫn không thể lơ là như cũ.
 
“Cẩn thận.” Cố Vấn Chu khẽ nói.
 
Ôn Chi gật đầu, cô cởi dây an toàn trên người ra.
 
Lúc cô ra khỏi khoang điều khiển, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bên khoang hạng nhất hỗn loạn, có vẻ người hâm mộ tập kích quá ghê gớm, trực tiếp kéo hỏng rèm giữa khoang hạng nhất và khoang phổ thông.
 
Những hành khách khác cũng không chấp nhận nổi, ra sức bảo người hâm mộ lùi về phía sau.
 
“Phía trước có người ngã, đè lên người ta rồi, mau lùi về phía sau đi.”
 
“Đám fan này điên rồi.”
 
Cuối cùng những fan khác cũng lui về phía sau, hai cô gái bị đè phía dưới cùng vẫn còn nằm trên mặt đất, Ôn Chi và tiếp viên trưởng cùng bước lên, đỡ hai cô gái dậy.
 
Ôn Chi nhìn thấy trán một cô gái bị chảy máu.
 
Rõ ràng vừa rồi, cô gái ấy đã va phải chỗ nào đó trên máy bay, va trúng đầu.
 
“Mang khăn mặt lại đây.” Ôn Chi nói với Trần Nhã Duyệt còn đang đứng một bên.
 
Cô ta còn đang ngớ người ra, chắc là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn như thế.
 
Trần Nhã Duyệt bị tiếng gọi của cô làm hoàn hồn lại, cô ta vội vàng xoay người đi lấy khăn mặt.
 
Ôn Chi đặt khăn lên đầu cô gái kia, nói khẽ: “Đừng sợ, nhân viên y tế sắp đến rồi.”
 
Cô gái nhỏ kia bị dọa sợ rồi, sức nặng vừa đè lên người cô ấy khiến cô ấy không thể động đậy được.
 
Trong khoảnh khắc ấy, cô gái nhớ lại tất cả các tai nạn giẫm đạp.
 
Ôn Chi nhìn đám người hâm mộ phía sau còn cầm điện thoại di động, cuối cùng, cô không nhịn được hô lên: “Mời mọi người quay lại chỗ ngồi, nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát đến sân bay xử lý.”
 
Cuối cùng máy bay hoàn toàn dừng hẳn.
 
Cố Vấn Chu nhanh chóng ra khỏi buồng lái, anh nhìn tình hình khoang hành khách, đi về phía Ôn Chi, thì thầm hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
 
“Có hai hành khách vừa bị đè ở phía dưới cùng, may mắn kịp thời cứu viện thành công, nhưng trán của một hành khách trong đó bị đụng, cần cấp cứu để cầm máu ngay.”
 
Ôn Chi bình tĩnh nói.
 
Cố Vấn Chu: “Tôi đã liên lạc với đội cứu hộ mặt đất, họ sẽ đến ngay thôi.”
 
Chẳng mấy chốc, cửa khoang hành khách được mở ra, nhân viên cứu hộ lên máy bay, đưa hai hành khách bị thương đi.
 
Cố Vấn Chu chỉ định một tiếp viên hàng không theo họ lên xe cứu thương.
 
“Lập tức đưa khách trong khoang hạng nhất ra khỏi máy bay.” Cố Vấn Chu nhìn xung quanh.
 
Tiếp viên hàng không lập tức gật đầu rồi bắt đầu hướng dẫn hành khách khoang hạng nhất xuống máy bay.
 
Nhân viên an ninh chắn giữa khoang hạng nhất và khoang phổ thông nhưng người hâm mộ vừa thấy Triển Tắc Lâm sắp đi thì lại nhao nhao đứng lên, lấy điện thoại di động ra nhắm chụp Triển Tắc Lâm.
 
Triển Tắc Lâm được trợ lý bảo vệ, anh ta đứng lên, chỉ là lúc đi tới cạnh Ôn Chi, anh ta thì thầm: “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em.” 
 
Ôn Chi sửng sốt nhưng Triển Tắc Lâm đã biến mất ở cửa khoang.
 
Phía sau còn truyền tới tiếng oán giận: “Ơ kìa, tôi còn chưa quay được cảnh chính diện.”
 
Triển Tắc Lâm vừa rời đi, đám fan lại nóng nảy, nhao nhao chen về phía trước.
 
Họ muốn vượt qua sự ngăn cản của nhân viên an ninh, đuổi theo Triển Tắc Lâm.
 
Một người, hai người chen còn đỡ, đằng này mười mấy người cùng chen chúc, nhân viên an ninh lại bị đẩy ra ngoài.
 
Đúng lúc Ôn Chi đứng gần cửa khoang, đám người kia xông ra như ong vỡ tổ, Ôn Chi bị đẩy về sau, ngay khi cô sắp đập mình vào thân máy bay ở phía sau, một bàn tay vươn ra nắm chặt eo cô.
 
Cố Vấn Chu đang muốn nói chuyện với tiếp viên hàng không, chú ý tới tình huống bên này, anh lập tức giơ tay ra bảo vệ cô.
 
Ôn Chi được anh kéo đến bên người, Cố Vấn Chu cúi đầu nhìn cô: “Không bị đụng vào đâu chứ?”
 
“Tôi không sao.” Ôn Chi vội vàng lắc đầu.
 
Lúc này fan phía trước chạy ra như ong vỡ tổ, những người phía sau sợ không theo kịp nên cũng chen lên trước.
 
Cố Vấn Chu kéo Ôn Chi về cạnh mình để tránh cho cô bị chen lấn.
 
Cuối cùng đợi đám fan này xuống xong, những hành khách khác mới bắt đầu xuống máy bay.
 
Nhưng họ vẫn không khỏi tức giận, tiếp viên hàng không liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, mang lại phiền phức cho mọi người rồi.”
 
“Xin lỗi, gây phiền phức cho mọi người rồi.” Đến cả Cố Vấn Chu làm cơ trưởng cũng không thể không xin lỗi hành khách khác.
 
Cho đến khi tất cả hành khách trong khoang hành khách xuống xe, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Cố Vấn Chu nhìn tổ tiếp viên, nghiêm giọng: “Bởi vì xuất hiện tình huống hành khách bị thương, đợi lát nữa chắc chắn lãnh đạo trực ban sẽ hỏi thăm tình hình bên trong khoang hành khách, mọi người trả lời thành thật là được. Trong lúc ấy, cách xử lý của chúng ta không có gì không ổn cả.”
 
“Là cơ trưởng, tôi sẽ đích thân nói rõ với phía công ty.”
 
Lời này của anh khiến người trong tổ tiếp viên đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Dù sao cũng là khoang hành khách xảy ra vấn đề, nếu cơ trưởng muốn từ chối trách nhiệm cũng dễ tìm lý do.
 
Nhưng thái độ chịu trách nhiệm của anh làm đáy lòng mọi người đều cảm thấy ấm áp.
 
Sau khi xử lý xong những hành khách ghê gớm, mọi người chẳng ai muốn gánh chịu sự chỉ trích của lãnh đạo nữa.
 
“Mọi người dọn dẹp đi rồi mau chóng chuẩn bị xuống máy bay.” Nói xong, Cố Vấn Chu mới cùng Ôn Chi xoay người, quay về buồng lái.
 
Chỉ là đi đến cửa buồng lái, Cố Vấn Chu dừng lại, đánh giá Ôn Chi từ trên xuống dưới, anh hỏi với giọng điệu thong dong: “Vừa nãy có bị đụng vào đâu không?”
 
“Không có thật mà, không phải anh đỡ tôi rồi sao.” Ôn Chi thì thầm.
 
Nói xong, không biết sao cô còn cảm thấy bên hông như lưu lại sức lực của cánh tay anh.
 
Khuỷu tay mạnh mẽ, vững vàng đỡ lấy eo cô.
 
Ôn Chi hít sâu một hơi, đang muốn bảo mình đừng suy nghĩ lung tung nữa, đột nhiên Cố Vấn Chu khom lưng, nhìn gò má cô chằm chằm, thuận miệng hỏi: “Sao lại đỏ mặt?”
 
Cái gì?
 
Cô đỏ mặt á?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui