Đến bên ngân hà

Ôn Chi có cảm giác lúng túng khi mới vừa miên man nghĩ tới người ta thôi đã bị tóm được.
 
Cô lập tức lắc đầu: “Làm gì có.”
 
“Hay soi lại gương đi.” Cố Vấn Chu nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là nói xong, anh đã xoay người đẩy cửa buồng lái ra.
 
Rõ ràng thế sao?
 
Đúng lúc Ôn Chi nhìn thấy nhà vệ sinh bên cạnh, cô đẩy cửa đi vào, nhìn bản thân trong gương, tóc dài được búi thành cục nhỏ, để lộ ra cái trán trơn bóng, đầy đặn, tóc con lộ ra khiến cô trông càng thêm ngoan ngoãn, gương mặt trắng nõn ửng hồng nhìn rất rõ ràng.
 
Hóa ra cô đỏ mặt thật.
 
...
 
Một tiếng sau, phía bệnh viện đưa tin tới, tình trạng của hành khách bị thương tốt lên nhiều rồi.
 
Sau khi điều trị xong cũng đã được xuất viện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổ bay với tổ tiếp viên cũng báo cáo tình huống với lãnh đạo trực ban, may mà không phải lần đầu chuyện điên cuồng thế này xảy ra, lãnh đạo nghe xong cũng chỉ thấy bất lực.
 
Ban đầu Ôn Chi tưởng chuyện này cứ kết thúc bình lặng như thế.
 
Không ngờ đến hôm sau, nó lại được đưa lên hotsearch.
 
#Fan Triển Tắc Lâm làm loạn máy bay#
 
#Triển Tắc Lâm#
 
Lại là những hành khách chụp lại cảnh ấy đăng lên mạng, quả nhiên chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất lớn.
 
Phần lớn mọi người đều mắng fan mụ mị đầu óc, không để ý đến an toàn khi bay.
 
Nhưng cũng có người hâm mộ phản bác.
 
“Cho xin đi, fan chân chính làm gì có ai theo lên máy bay, đám người này đều là do fan cuồng với đám săn ảnh hộ*.”
 
*Săn ảnh hộ/Chụp ảnh thay: Nhiều ngôi sao có nhóm fan của mình, nhưng có nhiều lúc ngôi sao tham dự hoạt động mà fan không thể đi được thì fan sẽ tìm người đi thay, trả tiền để họ quay, chụp hình ngôi sao mình thích cho mình.

 
“Fan cuồng không phải fan, không phải fan, không phải fan.”
 
“Fan chúng tôi cũng căm ghét đám fan cuồng với bọn săn ảnh hộ này lắm.”
 

“Đả đảo fan cuồng!!!”
 
Chiều nay Ôn Chi bay hai chuyến, lúc ở sân bay gặp, cô trùng hợp gặp Giang Lam, cô ấy cũng có chuyến bay chiều nhưng không cùng tổ với Ôn Chi.
 
“Bao giờ chúng ta mới được phân vào cùng một tổ bay đây?” Giang Lam thở dài.
 
Ôn Chi an ủi: “Chắc chắn sẽ có cơ hội thôi.”
 
Giang Lam: “Đúng rồi, hôm qua máy bay của các cậu xảy ra chuyện, cậu không sao chứ?”
 
“Tin tức lan truyền nhanh thế sao?” Ôn Chi kinh ngạc, cô tưởng nội bộ công ty báo tin.
 
Giang Lam: “Lên hẳn hotsearch rồi, làm gì còn ai không biết.”
 
Đúng là Ôn Chi không biết, Giang Lam đưa điện thoại di động cho Ôn Chi xem, quả nhiên lên hotsearch rồi.
 
“Chuyện lớn thế mà, vừa nãy phòng làm việc của Triển Tắc Lâm còn ra văn bản thanh minh, đả đảo fan cuồng.” Giang Lam cạn lời: “Cậu không biết đâu, đám fan cuồng này có chỗ nào không nhúng tay vào đâu, lúc trước chuyến bay của tớ cũng có một minh tinh, kết quả, người hâm mộ kia yêu cầu tớ đưa bình nước mà anh ta đã uống cho họ.”
 
“Cậu nói xem họ có điên không cơ chứ.”
 
Ôn Chi đột nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện thế này có ảnh hưởng gì đến cơ trưởng không?”
 
Giang Lam: “Theo lý mà nói, chuyện này không liên quan đến cơ trưởng nhưng dù sao cũng lên hẳn hotsearch, ảnh hưởng không tốt, chắc chắn công ty sẽ bất mãn. Có điều chỉ cần cơ trưởng Cố không làm gì sai, chắc chắn sẽ không sao.”
 
“Đương nhiên là không rồi.” Ôn Chi khẳng định chắc nịch.
 
Hai người đang trò chuyện, không ngờ lại gặp được Hạ Xán đã lâu không thấy mặt.
 
Vừa nhìn thấy cô, Hạ Xán đã chủ động tới chào hỏi: “Ôn Chi làm việc không tệ nha.”
 
Ôn Chi không hiểu, còn tưởng anh ta đang nói đến chuyện chuyến bay, cô khách sáo nói: “Đều là do cơ trưởng Cố dạy dỗ tốt.”
 
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói cơ phó thực tập nhận được thư khen ngợi của khách hàng hạng bạch kim, cô đúng là người tạo nên lịch sử mới của WorldLink Airlines.” Hạ Xán trêu đùa.
 
Ôn Chi kinh ngạc: “Thư khen ngợi của khách hàng hạng bạch kim?”
 
“Đúng thế, hôm qua Triển Tắc Lâm viết thư khen ngợi cho cô, nói cô xử lý tình huống khẩn cấp rất bình tĩnh, vì thế anh ta cố tình viết cho cô một bức thư.”
 
Ôn Chi sửng sốt.
 
Nhưng Hạ Xán lại nói tiếp: “Có điều cơ trưởng Cố của các cô gặp xui xẻo rồi.”
 
“Cơ trưởng Cố bị sao vậy?” Ôn Chi bị tin tức này nối tiếp tin tức kia khiến cho không kịp trở tay.
 
Hạ Xán nói: “Tối qua trong hai hành khách bị thương ấy, có một người bị thương nặng hơn nói bản thân bị chấn thương não nhẹ, người đó đang tố cáo tổ bay, hơn nữa còn yêu cầu công ty bồi thường.”
 

Ôn Chi cảm thấy điều này hết sức khó tin, cô lập tức nói: “Nhưng cơ trưởng Cố không có bất cứ vấn đề gì, cô ta bị thương là do chưa dừng bay, cô ta đã đứng dậy, nguyên nhân cá nhân mà ra.”
 
“Hết cách, cơ trưởng là người chịu trách nhiệm cho cả chuyến bay, một khi xuất hiện tình huống hành khách bị thương, đó đều là trách nhiệm của cơ trưởng.” Hạ Xán bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Thấy vẻ mặt nóng nảy của Ôn Chi, Hạ Xán giải thích: “Nhưng mà cô không cần quá lo lắng, đây đúng là do cá nhân hành khách, chắc là Cố Vấn Chu không bị ảnh hưởng gì lớn đâu.”
 
Nhưng cũng có thể vẫn bị ảnh hưởng.
 
Nói cho cùng, công ty hàng không làm ngành dịch vụ, rất chú trọng đến khiếu nại của khách hàng.
 
Hạ Xán còn có chuyện khác cần làm, chưa nói chuyện được nhiều đã phải tạm biệt Ôn Chi rồi.
 
Giang Lam thấy sắc mặt Ôn Chi khó coi thì an ủi: “Cậu đừng lo cho cơ trưởng Cố, anh ấy là phi công, với anh ấy mà nói, kiểu khiếu nại của khách hàng thế này chẳng tính là gì.”
 
“Tớ chỉ cảm thấy bất công thay anh ấy, lúc đó anh ấy xử lý thực sự thỏa đáng.” Ôn Chi nói.
 
Sau đó cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Nếu có khách hàng hạng bạch kim nói đỡ cho anh ấy thì sao?”
 
Giang Lam chưa hiểu ý cô nhưng vẫn gật đầu: “Chắc là được, nếu như tìm được khách hàng khoang hạng nhất, chắc là có thể đấy. Trước kia tớ gặp được một khách hàng rất khó ưa, cực kỳ lắm yêu sách, sau đó một hành khách cạnh đó chủ động nói với tớ, có thể làm chứng cho tớ, còn viết thư khen tớ nữa.”
 
Ôn Chi gật đầu.
 
Thật ra cô có wechat của Triển Tắc Lâm, chỉ là không biết bây giờ anh ta còn dùng tài khoản đó hay không thôi.
 
Dù sao người ta cũng là minh tinh rồi.
 
Nếu như anh ta đổi wechat thật, Ôn Chi cũng có cách tìm anh ta, anh ta vẫn giữ liên lạc với bà Ôn.
 
Sau khi tạm biệt Giang Lam, Ôn Chi tìm được wechat của Triển Tắc Lâm.
 
Cô mở vòng bạn bè của đối phương trước, quả nhiên có thể thấy bài đăng trong ba ngày.
 
Ôn Chi quyết định gửi tin nhắn trước, xác nhận xem anh còn dùng wechat này không.
 
Ôn Chi: [Anh Tắc Lâm. Chào anh, em là Ôn Chi.]
 
Ôn Chi: [Em tìm anh có chút việc, không biết anh có rảnh không.]
 
Ôn Chi tựa vào lan can, còn một lúc nữa mới phải lên máy bay, cô đến sân bay trước.
 
Quả nhiên bên kia không trả lời.
 
Ôn Chi chỉ có thể chuẩn bị cho chuyến bay.
 

May mà hai chuyến bay hôm nay đều thuận lợi, từ đầu đến cuối đều không xảy ra chuyện như thể đang bù đắp cho chuyện ngày hôm qua.
 
Ôn Chi kéo hành lý xuống máy bay xong thì mở điện thoại lên nhìn.
 
Triển Tắc Lâm đã trả lời tin nhắn của cô.
 
Hơn nữa đối phương còn gọi điện cho cô, chỉ là cô không nhận được thôi.
 
Triển Tắc Lâm: [Chi Chi, anh rảnh, anh gọi điện thoại cho em nhé.]
 
Triển Tắc Lâm: [Có phải em đang trên máy bay không?]
 
Triển Tắc Lâm: [Chuyện hôm qua xin lỗi vì đã gây phiền toái cho em.]
 
Ôn Chi nhìn câu trả lời của anh ta, nhớ tới chuyện về fan cuồng với người chụp ảnh thuê mà Giang Lam vừa kể, cô cũng biết Triển Tắc Lâm thực sự không quản được đám người kia, tính ra thì anh ta cũng là người bị hại.
 
Lúc này, chút bất mãn với anh ta tan thành mây khói.
 
Ban đầu Cố Vấn Chu đi song song với Ôn Chi nhưng thấy đi mãi, đi mãi, cô bị tụt lại phía sau, anh đành dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
 
Ôn Chi đang đi, một tay kéo hành lý, một tay trả lời tin nhắn.
 
“Tập trung đi đường đi.” Cố Vấn Chu dặn dò.
 
Ôn Chi gật đầu đáp: “Tôi đang trả lời tin nhắn.”
 
Cố Vấn Chu dứt khoát giơ tay kéo vali của cô, Ôn Chi thuận tay giao cho anh, hai tay ấn màn hình.
 
Thấy cô chăm chú thế, anh cũng thuận miệng hỏi: “Nhắn tin cho ai thế, sao phải vội vàng vậy?”
 
“Ừm, người ta bận lắm.” Ôn Chi nói.
 
Dây thần kinh nào đó của Cố Vấn Chu bị khơi dậy, trở nên vô cùng nhạy cảm, thậm chí cả nhịp thở cũng rối loạn hơn vừa rồi nhưng sau đó, anh lại thấy buồn cười, cô cũng chẳng nói gì, sao anh lại nhạy cảm thế.
 
Nhưng sau đó, điện thoại Ôn Chi đột nhiên vang lên.
 
Là Triển Tắc Lâm gọi tới.
 
Lúc Ôn Chi nghe máy, bên phía kia hơi ồn, Triển Tắc Lâm áy náy: “Chi Chi, bây giờ anh hơi bận, một tiếng nữa anh gọi lại cho em nhé, lúc đó em có rảnh không?”
 
“Em rảnh, anh cứ làm việc trước đi.” Ôn Chi lập tức nói.
 
Triển Tắc Lâm dịu dàng xin lỗi rồi mới cúp máy.
 
Cố Vấn Chu nhìn Ôn Chi, thấy cô mỉm cười như có chuyện vui gì đó.
 
“Có chuyện gì mà vui thế.” Anh nghe thấy tim mình đang dần loạn nhịp, anh hỏi mà không còn chút khí phách nào.
 
Ôn Chi: “Một người bạn gọi tới.”
 
Cố Vấn Chu quay đầu nhìn cô: “Nam à?"
 
Ôn Chi do dự không biết có nên nói thật hay không, bởi vì cô sợ Cố Vấn Chu sẽ cảm thấy cô xen vào việc của người khác.
 

Chuyện của người trưởng thành, giữ đúng giới hạn rất quan trọng.
 
Mặc dù cô muốn làm gì đó cho Cố Vấn Chu nhưng chưa chắc anh đã đồng ý.
 
Nhưng Ôn Chi lại thấy do dự, lúc này trong mắt Cố Vấn Chu có cảm xúc gì đó không nói ra được thành lời.
 
Một người đàn ông gọi điện thoại tới lại có thể khiến cô vui vẻ như thế.
 
Anh không hỏi nhiều nữa, cũng đúng thôi, anh dựa vào đâu mà đòi quản cô.
 
Một khi suy nghĩ đã cắm rễ trong lòng thì không thể nào kìm nén lại nữa, lúc này, trong lòng anh dậy sóng, ngổn ngang trăm mối, cảm giác không nói nên lời.
 
Cố Vấn Chu kéo hành lý bay, im lặng đi về phía trước.
 
Ôn Chi cũng không biết anh bị làm sao nhưng nghĩ lại, hay là vì vừa nãy cô không ăn ngay nói thật?
 
Anh nhìn ra được sao?
 
Ôn Chi: “Thực ra...”
 
Cố Vấn Chu đứng lại, quay đầu nhìn Ôn Chi, anh thầm nghĩ, cô dứt khoát một chút cũng tốt, cho anh hoàn toàn hết hy vọng hoặc buông tay.
 
Trên thế giới này không có quy định anh có hảo cảm với một cô gái là người ta nhất định phải báo đáp lại.
 
“Vừa nãy là Triển Tắc Lâm gọi điện thoại tới.” Ôn Chi nói.
 
Nghe thấy cái tên đó, Cố Vấn Chu kinh ngạc, sau đó mới hỏi: “Cô quen anh ta à? Bởi vì chuyến bay hôm qua sao?”
 
“Không, không phải đâu.” Ôn Chi sợ Cố Vấn Chu hiểu lầm cô lấy việc công làm việc tư, mượn chuyến bay để làm quen với người nổi tiếng.
 
Cô giải thích: “Anh ấy là học trò của mẹ tôi, trước kia khi chưa vào làng giải trí, anh ấy theo mẹ tôi học violin.”
 
Hóa ra là thanh mai trúc mã.
 
Hóa ra mẹ cô là giáo viên dạy violin.
 
Cố Vấn Chu hiểu ra nhưng anh không nói gì.
 
Cho nên khi Ôn Chi nói tiếp: “Tôi nghe Hạ Xán nói hành khách hôm qua khiếu nại anh, tôi sợ anh gặp phiền phức nên muốn nhờ anh ấy giúp chúng ta nói rõ chuyện ngày hôm qua với công ty. Dù sao anh ấy cũng là khách hàng bạch kim của WorldLink Airlines.”
 
Lúc này Cố Vấn Chu cảm giác lòng mình có cuồng phong gào thét, sóng biển trào dâng.
 
Tim anh đập nhanh không gì sánh kịp.
 
Nhưng lúc nói chuyện, giọng anh lại càng thêm kìm nén: “Cô liên lạc với anh ta vì tôi sao?”
 
“Đương nhiên rồi.” Ôn Chi không chút do dự nói.
 
Cố Vấn Chu đột nhiên cảm thấy, anh sắp tiêu rồi.
 
Anh đã mắc phải căn bệnh gọi là thầm thương trộm nhớ Ôn Chi rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận