Đến bên ngân hà

Tại sân bay sáng sủa, các hành khách đi lại tấp nập, không biết chuyến đi kế tiếp của họ sẽ là một cuộc chia ly hay hội ngộ.
 
Ôn Chi đứng ở phía cuối cây cầu có mái che, lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mắt mình. Kể từ khi cô bật thốt ra ba chữ "Tất nhiên rồi", anh cứ cụp mắt đứng đó mãi, không nói lấy một câu nào, cứ như bị nhấn nút tạm dừng vậy.
 
"Có phải tôi lo chuyện bao đồng rồi không?" Ôn Chi không hề hay biết anh đang nghĩ gì trong lòng lúc này, cô không kìm được mà cất tiếng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù sao thì chẳng ai muốn bị người khác xen vào chuyện của mình cả.
 
Tuy nhiên, cô vừa dứt lời thì Cố Vấn Chu có phản ứng. Anh ngước lên nhìn cô, bác bỏ mà không chút nghĩ ngợi: "Không phải."
 
Ôn Chi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
"Đối với cô, tôi là một kẻ không biết điều như vậy ư?" Hiếm khi nào Cố Vấn Chu nói đùa như thế này.
 
Dường như chỉ khi làm vậy thì mới có thể che giấu trái tim đang bồi hồi đập nhanh một cách lạ lùng của anh.
 
Ôn Chi lắc đầu: "Dù gì thì tôi cũng đã tự ý quyết định mà không hỏi ý anh trước còn gì."
 
Trái tim của Cố Vấn Chu dần bình tĩnh trở lại theo từng chữ do cô thốt ra. Tưởng chừng nó được ngâm trong dòng suối êm đềm, ấm áp đến mức khiến ánh mắt của anh khi hướng về Ôn Chi cũng bất giác trở nên dịu dàng, chẳng còn giống Cố Vấn Chu của thường ngày nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi không hề nghĩ cô lo chuyện bao đồng đâu. Cô làm vậy tôi rất vui nữa là đằng khác." Cố Vấn Chu khẽ thủ thỉ.
 
Giọng nói của anh tuy du dương nhưng lại lạnh lùng quá đỗi, như thể từ khi sinh ra đã như thế rồi. Thế nhưng lúc này đây, sự ấm áp dâng trào từ con tim đã lan tỏa, làm giọng anh dường như càng trở nên dịu dàng hơn.
 
Bấy giờ Ôn Chi mới an tâm hẳn, không còn thấp thỏm lo lắng nữa.
 
"Cảm ơn cô nhé, Ôn Chi."
 
Ôn Chi không ngờ anh lại cảm ơn mình bằng thái độ nghiêm túc đến vậy, cô lắc đầu ngay lập tức: "Thật ra chuyện đó dễ như con thỏ thôi, tôi nghĩ hôm qua anh chẳng làm sai chuyện gì cả, tôi cũng không mong anh chịu bất kỳ ảnh hưởng gì."
 
Cố Vấn Chu nhìn cô. Lúc này cô không đội mũ mà kẹp nó ở bên hông.
 
Mái tóc đen dài của cô được búi thấp. Rõ ràng tóc cô đen nhánh, bóng mượt là thế, nhưng không hiểu sao nó lại trông hết sức mềm mại, khiến người ta kìm lòng không đặng muốn vươn tay ra vuốt ve. Nhưng anh sợ mình mà làm hành động đó thì sẽ làm cô sợ.
 
"Tôi không sao, những thứ này không gây ảnh hưởng gì đến tôi đâu." Vốn dĩ Cố Vấn Chu có thể kể khổ để cô xót mình hơn.
 
Không phải người ta thường bảo khi một người phụ nữ bắt đầu lo lắng, đau lòng cho một người đàn ông thì chứng tỏ cô ấy đã phải lòng người đó rồi sao?
 
Nhưng Cố Vấn Chu không nỡ làm vậy. Bởi vì anh sợ cô sẽ lo lắng cho mình thật.
 
Cố Vấn Chu quen biết Ôn Chi đã được một thời gian rất dài, do đó ít nhiều gì anh cũng hiểu tính cách của cô. Ôn Chi là một người ngoài cứng trong mềm, chỉ khi gặp chuyện khó xoay sở lắm thì cô mới nhờ đến sự trợ giúp của người khác, còn không thì cô sẽ không nhờ vả ai dễ dàng. Bình thường cô chỉ lặng lẽ hoàn thành tốt công việc của mình mà thôi.
 

Nếu như người bị ảnh hưởng hôm nay là bản thân cô, Cố Vấn Chu dám khẳng định rằng thể nào cô cũng không gọi điện thoại cho Triển Tắc Lâm cho mà xem.
 
Nhưng vì anh, cô sẵn sàng cúi đầu cầu cạnh người khác vì anh.
 
Nghĩ đến đây, Cố Vấn Chu vẫn không thể kìm nén nỗi tâm tư của mình. Anh đặt tay lên đầu cô.
 
Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên tóc mình, một dòng điện nào đó bỗng chốc truyền từ đỉnh đầu dọc xuống sống lưng Ôn Chi, ngay cả cổ cũng bắt đầu nhồn nhột theo. Cảm giác tê dại không thể thốt thành lời ấy một lần nữa ập đến.
 
May mà Cố Vấn Chu không làm cử chỉ gì đi quá giới hạn. Anh nhanh chóng rút tay về.
 
"Mặc dù tôi rất vui nhưng cô không cần đi xin Triển Tắc Lâm đâu, bởi vì chuyện này không gây ảnh hưởng gì đến tôi, thật đấy!" Cố Vấn Chu nhấn mạnh một lần nữa.
 
Nghe thấy câu này, Ôn Chi rơi vào trầm tư, cuối cùng cô vẫn gật đầu thỏa hiệp.
 
Nếu Cố Vấn Chu đã nói như vậy thì cô cũng nên tin tưởng anh.
 
Mặc dù cô có ý tốt nhưng cũng phải xem người ta có nhận không đã.
 
"Vậy được, nếu anh có vấn đề gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào." Ôn Chi vẫn dặn dò anh.
 
Cố Vấn Chu nhoẻn môi, nở nụ cười khẽ khàng: "Tôi biết rồi."
 
Sau đó, anh nhìn thẳng vào mắt Ôn Chi, cười tủm tỉm: "Nếu tôi gặp rắc rối gì, tôi nhất định sẽ nhờ cô giúp đỡ mà không chút nghĩ ngợi."
 
Ôn Chi khẽ mím môi, cũng mỉm cười theo.
 
*
 
Một tiếng sau, Ôn Chi về nhà. Bởi vì hôm nay cô về không quá muộn, có mặt ở nhà khi chưa đến chín giờ nên ba mẹ cô đều chưa ngủ.
 
Tống Nguyên Kính đang đi ra khỏi phòng làm việc thì tình cờ nghe thấy tiếng mở cửa.
 
"Ba, ba vẫn chưa ngủ ạ?" Ôn Chi nhìn ông ấy, vừa ngáp vừa hỏi.
 
Thấy cô mệt mỏi thế này, Tống Nguyên Kính nói với vẻ xót xa: "Lần sau con mệt thì đón xe về nhà đi, chứ đi từ sân bay về nhà mất đến bốn mươi, năm mươi phút, vất vả cho con quá!"
 
Ôn Chi gật đầu: "Dạ, con biết rồi."
 
Lúc này, cửa phòng ngủ chính được mở, Ôn Thư Nhan mặc đồ ngủ chậm rãi đi ra. Ban đầu bà ấy vốn định quở trách, nhưng khi thấy gương mặt thấm đượm sự uể oải sau một ngày dài làm việc của Ôn Chi, bà ấy cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ dặn dò: "Mau tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngày nào trông con cũng mệt mỏi hơn ba con nữa!"
 
Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Chi đổ chuông.
 
Cô cúi đầu kiểm tra, hóa ra người gọi cho cô là Triển Tắc Lâm.
 

Ôn Chi mau chóng bắt máy và chào hỏi: "Anh Tắc Lâm."
 
"Chi Chi, ngại quá, hồi nãy anh đang tham dự một sự kiện trực tiếp, bây giờ mới xong việc." Triển Tắc Lâm ôn tồn giải thích, dù vậy nhưng Ôn Chi vẫn có thể nhận ra sự mệt nhọc trong giọng nói của anh ta.
 
Ai cũng có nỗi vất vả riêng của mình nhỉ?
 
Ôn Chi thầm thở dài.
 
Ôn Chi: "Không sao, có lẽ em đã quấy rầy anh rồi."
 
Triển Tắc Lâm hỏi: "Lúc trước em bảo có chuyện cần tìm anh, là chuyện gì vậy?"
 
"Em muốn hỏi tình hình bên anh sao rồi thôi ấy mà." Sau một hồi trầm ngâm, rốt cuộc Ôn Chi vẫn không kể ra sự thật mà chỉ quan tâm hỏi han tình hình của anh ta.
 
Triển Tắc Lâm bật cười: "Thì ra là gọi để hỏi han anh, cảm ơn Tiểu Ôn Chi nhé."
 
Ôn Chi: "..."
 
Lúc biết Triển Tắc Lâm, cô còn là học sinh cấp hai, đúng là lúc đó cô còn bé tí thật nên hễ khi nào gặp Triển Tắc Lâm là mẹ đều bảo cô gọi Triển Tắc Lâm là anh cả.
 
Ôn Chi nghe xưng hô này của Triển Tắc Lâm mà rùng mình, vội vàng sửa lại: "Thôi, anh cứ gọi em là Ôn Chi đi!"
 
"Bên anh vẫn ổn, vấn đề fan cuồng và chụp ảnh thay luôn tồn tại trên sân bay, phòng làm việc của anh cũng liên tục kêu gọi họ đừng đi theo nữa, nhưng em cũng thấy rồi đấy, cơ bản là không có tác dụng gì cả." Giọng Triển Tắc Lâm nghe vô cùng bất đắc dĩ.
 
Đây không phải vấn đề một mình anh ta phải đối mặt.
 
Nhiều ngôi sao đang nổi đều bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
 
Ôn Chi cũng không biết nên nói gì cho phải, đành bảo: "Chứng tỏ bây giờ anh Tắc Lâm nổi tiếng quá rồi đó."
 
Triển Tắc Lâm bật cười, anh ta ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Dạo này cô có khỏe không?"
 
"Mẹ em đang ở ngay bên cạnh, anh muốn nói chuyện với bà ấy không?" Ôn Chi hỏi thẳng.
 
Khi nghe thấy xưng hô "anh Tắc Lâm" của cô, ban đầu Ôn Thư Nhan còn thắc mắc không biết cô đang nói chuyện điện thoại với ai. Cho đến khi Ôn Chi đưa điện thoại cho bà ấy, bà ấy sực hiểu người ở đầu dây bên kia điện thoại là Triển Tắc Lâm.
 
Bà ấy tán gẫu dăm ba câu với Triển Tắc Lâm, bấy giờ Ôn Thư Nhan mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
 
Hóa ra hôm qua anh ta đi chuyến bay do Ôn Chi phụ trách.
 
"Cô ơi, dạo gần đây đúng lúc em mở concert ở Hạ Giang, lúc đó em sẽ nhờ người đưa vé cho cô. Cô, thầy Tống và Chi Chi nhất định phải đi nhé, em sẽ rất vui nếu cả nhà mình đến đấy ạ!"  Triển Tắc Lâm ở đầu dây bên kia điện thoại khách sáo bảo.
 

Ôn Thư Nhan ôn tồn đáp: "Em có lòng quá!"
 
Không lâu sau đó, Triển Tắc Lâm cúp điện thoại trước vì còn công việc phải làm.
 
Tống Nguyên Kính hỏi: "Hôm qua Tắc Lâm đi chuyến bay của con về hả?"
 
"Vâng, mấy người bám theo anh ấy khủng khiếp quá, kể cả khi lên máy bay hay xuống máy bay thì họ cứ chĩa camera vào anh ấy mà chụp mãi. Hôm qua máy bay còn chưa hạ cánh hoàn toàn mà họ đã ùa tới chụp hình Triển Tắc Lâm rồi, có hai người bị thương." Ôn Chi mới nhớ lại thôi mà đã thấy không tưởng tượng nổi rồi.
 
Nghe xong, Tống Nguyên Kính cũng hết hồn: "Mấy đứa này nghĩ gì vậy chứ!"
 
"Con chịu." Ôn Chi dang tay ra.
 
Cô cũng không muốn thảo luận thêm về chuyện của Triển Tắc Lâm. Siêu sao có phiền não của siêu sao, cô có phiền não của cô.
 
Ôn Chi vươn vai, nói: "Con đi tắm trước đây."
 
"Đúng rồi, cuối tuần này con có chuyến bay nào không?" Ôn Thư Nhan hỏi.
 
Ôn Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cuối tuần cũng có ạ, nhưng chỉ có hai chuyến vào buổi sáng thôi, hơn hai giờ chiều là con về được rồi."
 
"Thế thì đúng lúc lắm, khi đó ra cửa hàng 4S xem nhé con." Ôn Thư Nhan bảo.
 
Ôn Chi vừa ngáp vừa hỏi: "Ra cửa hàng 4S làm gì ạ? Ba mẹ lại muốn mua xe nữa hả?"
 
"Mua cho con ấy chứ." Tống Nguyên Kính buồn cười nói.
 
Ôn Chi hốt hoảng: "Con ấy hả?"
 
Chiếc xe cô đang đi hiện tại là xe Tống Nguyên Kính từng dùng, một chiếc Audi A4 đời cũ.
 
"Mẹ thương con quá, thấy con là con gái mà đi chiếc xe cũ đó thì không ổn lắm, định đổi xe cho con." Tống Nguyên Kính chủ động giải thích.
 
Đúng thật là Ôn Chi hơi ngạc nhiên, dù vậy nhưng cô vẫn từ chối: "Chiếc xe con đi vẫn còn xịn chán."
 
"Dù gì bây giờ con cũng là phi công rồi mà." Ôn Thư Nhan lườm nguýt cô.
 
Ôn Chi: "..."
 
Cô không ngờ nữ thần Ôn nhà cô coi trọng thể diện thật đấy!
 
Có điều mẹ cô nói rất đúng, phi công thường có thu nhập khá cao, cơ bản là những người trẻ tuổi đều bắt đầu bằng Mercedes-Benz hoặc BMW cả, cũng có không ít người lái Porsche, chiếc ô tô cô đang đi hiện tại là xe cũ ông Tống không dùng nữa.
 
Ôn Chi: "Vả lại khéo có khi con sẽ dọn đến gần công ty ở."
 
Câu này vừa được thốt lên, cả Tống Nguyên Kính lẫn Ôn Thư Nhan không hẹn mà cùng nhìn cô.
 
Ôn Thư Nhan nghiêm túc chất vấn: "Ai cho con dọn ra ngoài ở hả?"
 
Ôn Chi giật mình: "Con đã tốt nghiệp và đi làm rồi, dọn ra ngoài ở là chuyện bình thường mà mẹ, dù sao con cũng không thể ở nhà ăn bám ba mẹ mãi được. Giang Lam cũng dọn ra lâu rồi đó ba mẹ."
 
Thật ra cô đã ấp ủ dự định này bấy lâu nay rồi.

 
Trước đó vì vẫn đang trong quá trình thực tập, tiền lương mỗi tháng luôn cố định, không được bao nhiêu tiền nên cô chưa có điều kiện dọn ra ngoài.
 
Hiện tại cô đã bắt đầu quản lý các đường bay, mặc dù chỉ là cơ phó tập sự nhưng thu nhập mỗi tháng đã cao hơn trước đây rất nhiều, dư sức để thuê một căn hộ riêng.
 
Điều quan trọng nhất là như vậy sẽ tiện cho cô di chuyển đến công ty hơn.
 
Dù gì thì sân bay luôn nằm gần ngoại ô thành phố, cách nhà cô rất xa.
 
Ôn Thư Nhan đột nhiên hỏi: "Con có bạn trai rồi à?"
 
Câu này làm Ôn Chi im bặt. Thật lâu sau, cô mới mỉm cười nói: "Con phải có bạn trai thì mới dọn ra ngoài ở ạ?"
 
"Vậy chứ con dọn ra ngoài ở gấp thế làm gì?" Ôn Thư Nhan hỏi ngược lại.
 
Ôn Chi: "Để tiện đi làm thôi."
 
Thấy hai mẹ con lại chuẩn bị cãi nhau, Tống Nguyên Kính vội vàng giảng hòa: "Vấn đề này để sau rồi bàn, giờ để Chi Chi đi tắm đã. Hôm nay nó bay cả ngày trời cũng mệt rồi."
 
Bấy giờ Ôn Chi mới được về phòng.
 
Tuy nhiên, hơn nửa tháng sau đó, Ôn Chi không còn nhắc đến chuyện này nữa thật.
 
Cô dồn hết tâm trí vào các chuyến bay. Sau kỳ thực tập, cô sẽ trở thành cơ phó chính thức.
 
Trải qua nhiều ngày áp lực và căng thẳng, hôm nay, Ôn Chi bắt gặp Tả Vân Tề và Triệu Lãng ở căn tin của công ty.
 
Mọi người đều không thể gặp nhau thường xuyên như trước vì mỗi người được phân công ở những đường bay khác nhau, điểm đến khác nhau. Chỉ có những dịp như họp trên công ty thì họ mới có cơ hội gặp nhau một lần.
 
Cô ngồi vào bàn ăn, thấy họ đang thảo luận sôi nổi về chuyện nhà cửa.
 
"Các cậu chuẩn bị mua nhà hả?" Ôn Chi thuận miệng hỏi.
 
Tả Vân Tề trừng to mắt đến nỗi trông như sắp rớt ra tới nơi: "Với tiền lương hiện tại của bọn này thì mua được nhà ở đâu hả? Bọn tớ đang nói về chuyện thuê nhà thôi!"
 
"Cậu không ở nhà à?" Ôn Chi biết Tả Vân Tề cũng là người ở đây.
 
Tả Vân Tề nói: "Không được, xa quá, tớ cố gắng lắm cũng cầm cự được hơn nửa tháng thôi, chứ tớ thật sự không chịu nổi cảnh ngày nào cũng lái xe đi lái xe về xa như vậy nữa. Tớ quyết định thuê nhà ở công ty luôn."
 
Triệu Lãng dang hai tay: "Cậu ấy muốn tôi thuê chung, nhưng tôi thuê nhà được nửa năm rồi nên đành chịu."
 
Khác với họ, Triệu Lãng là người ở vùng khác nên đã thuê nhà trước khi đi thực tập tại công ty.
 
Ôn Chi ngẫm nghĩ một hồi: "Gần đây tớ cũng đang có ý định dọn ra ngoài ở."
 
Hai mắt Tả Vân Tề sáng như đèn pha: "Hay chúng ta thuê chung đi?"
 
"Đang nói chuyện gì thế?" Hạ Diệc Hành cũng cầm đĩa thức ăn đến chung vui.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận