Đến bên ngân hà

Theo thói quen, Ôn Chi lại nhìn ra đằng sau anh ấy, nhưng không ngờ chẳng thấy bóng dáng Cố Vấn Chu đâu cả.
 
"Thôi, đừng trông nữa, cơ trưởng Cố của cô có việc nên trưa nay không đến căn tin ăn đâu." Hạ Diệc Hành cười ha ha.
 
Ôn Chi bĩu môi: "Tôi có trông đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Diệc Hành nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói rằng "Tay mơ mà cũng đòi qua mặt anh đây".
 
Bởi vì thời gian bay trong hai ngày qua đã đạt đến giới hạn nên bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi. Đúng lúc này, công ty mở họp, tất cả nhân viên đều được gọi về.
 
Nhưng hôm nay Ôn Chi lại không thấy Cố Vấn Chu đâu cả.
 
Bị Hạ Diệc Hành nhìn bằng ánh mắt ấy, Ôn Chi không khỏi thầm nghĩ.
 
Lúc nãy cô tìm kiếm bóng hình Cố Vấn Chu thật ư?
 
Hạ Diệc Hành tiếp tục vấn đề vừa rồi, lặp lại câu hỏi trước đó một lần nữa: "Mọi người đang nói về chuyện gì vậy?"
 
Tả Vân Tề trả lời: "Đang nói chuyện thuê nhà ấy mà. Tôi muốn thuê nhà gần công ty cho tiện đi làm, đúng lúc Ôn Chi cũng đang có ý định đó."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Diệc Hành đang uống nước thì bị sặc.
 
"Hai người định thuê chung ấy hả?" Anh ấy vội vàng nhuận giọng rồi hỏi.
 
Tả Vân Tề tỏ ra khinh khỉnh: "Thời buổi bây giờ nam nữ thuê chung nhà là chuyện bình thường rồi, vả lại tôi và Ôn Chi còn thân nhau nữa. Tôi thấy bạn cùng phòng phải là người quen thì mới đáng tin."
 
Hạ Diệc Hành nhìn về phía Ôn Chi: "Cô cũng muốn vậy luôn hả?"
 
"Tôi vẫn chưa cân nhắc xong, để lúc nào đó tôi hỏi Giang Lam đã." Ôn Chi đáp.
 
Theo quan điểm của cô, nếu phải dọn ra ngoài ở thật thì hoặc là cô sống một mình, hoặc là sống cùng với Giang Lam, đó mới là sự lựa chọn đúng đắn.
 
Nghe vậy, Tả Vân Tề ra vẻ ấm ức: "Trong lòng cậu, tớ chỉ là lốp xe phòng hờ thôi ư?"
 
Ôn Chi bác bỏ mà không chút nương tình: "Nói là lốp xe phòng hờ thì đề cao cậu quá."
 
Mặc dù biết mối quan hệ giữa hai người hết sức khăng khít nhưng một hồi chuông báo động Hạ Diệc Hành vẫn vang lên trong lòng Hạ Diệc Hành. Anh ấy hớt hải hớp mấy miếng cơm rồi bưng đĩa đi ngay.
 
Hôm nay Cố Vấn Chu không đến căn tin vì bị Quý Hàng gọi lên.
 
Dạo gần đây công ty có một buổi thuyết giảng tuyên truyền, ông ấy rất mong anh có thể tham dự. Khổ nỗi Cố Vấn Chu chẳng mấy khi hứng thú với những hoạt động kinh doanh này cả.
 
Thế là Quý Hàng gọi Cố Vấn Chu đi ăn để cố gắng thuyết phục anh bằng mọi cách, dù có phải dùng bao nhiêu lý lẽ hay nhắc đến tình nghĩa đi nữa.
 
Anh vừa trở lại công ty thì bắt gặp Hạ Diệc Hành đang tá hỏa đi tìm mình.
 
"Tôi nói cậu nghe một chuyện, drama siêu to khổng lồ!" Hạ Diệc Hành mới thấy Cố Vấn Chu đã tuôn một tràng.
 
Cố Vấn Chu liếc xéo anh ấy, thong dong hỏi: "Trời sắp sập à?"
 
Thấy dáng vẻ lười biếng chẳng thèm để cái gì vào mắt của anh, Hạ Diệc Hành bỗng phì cười, nói với giọng điệu quái gở: "Ai biết, vì trời thì không sập đâu, nhưng cậu thì tôi không chắc."
 
Cố Vấn Chu biết anh ấy thích phóng đại xưa giờ nên vẫn không buồn để tâm tới anh ấy.
 
Anh khẽ cúi đầu, vào Wechat nhắn tin cho Ôn Chi.
 
Cố Vấn Chu: [Ăn trưa chưa?]
 
Anh đi ăn về, tình cờ nhìn thấy một cửa tiệm bán đồ ngọt nên mang về cho Ôn Chi một cốc trà sữa khoai môn mới ra của tiệm.
 
Hạ Diệc Hành không cố tình nhìn lén tin nhắn của anh, chẳng qua là do phi công phải có thị lực tốt nên anh ấy vừa liếc mắt sang đã thấy hai chữ "Ôn Chi" trên khung chat ngay.
 
Hạ Diệc Hành khẽ tằng hắng: "Tả Vân Tề muốn thuê chung nhà với Ôn Chi."
 
Cố Vấn Chu vốn đang gõ: Cô ở đâu, tôi mang đồ đến cho cô này.
 
Anh chưa kịp nhấn gửi thì nghe thấy câu nói ấy cất lên bên tai.
 
Cố Vấn Chu thoắt cái ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Diệc Hành.
 
Không thể không nói rằng, phản ứng này của anh đã làm Hạ Diệc Hành hả hê hết sức.
 
Còn làm màu nữa không?
 
Để xem cậu còn bình tĩnh nổi không?
 
Cố Vấn Chu: "Ý cậu là gì?"
 
Hạ Diệc Hành bắt chước giọng điệu chậm rãi của anh: "Cậu có thèm để ý đâu, nhắn tiếp đi chứ."
 
Cố Vấn Chu đứng yên, nhìn chòng chọc vào anh ấy. Hạ Diệc Hành cố gắng nhịn, lì lợm không chịu tiết lộ sự thật.
 
Đột nhiên, Hạ Diệc Hành nghe Cố Vấn Chu lạnh lùng hỏi: "Muốn tôi xin xỏ cậu chứ gì?"
 
Hạ Diệc Hành: "..."
 
Bà mẹ cậu xin thử coi? Xin mà thái độ vậy đấy hả?
 
Nhưng Hạ Diệc Hành không phải kiểu người có thể giữ kín miệng khi hóng hớt được drama. Anh ấy than vãn: "Tôi cứ bảo chẳng biết cả tháng nay cậu làm gì, hóa ra cậu chỉ lo tập trung bay thôi nhỉ?"
 
"Nói việc chính."
 
Thôi được rồi, Hạ Diệc Hành hít một hơi thật sâu: "Trưa hôm nay, sau khi cậu đi, tôi đến căn tin ăn một mình thì tình cờ bắt gặp nhóm Ôn Chi, Tả Vân Tề nên ngồi chung với họ. Kết quả Tả Vân Tề bảo muốn thuê nhà gần công ty, đúng lúc Ôn Chi cũng có dự định đó, Tả Vân Tề nói Ôn Chi thuê chung nhà với cậu ấy."
 
Lúc này, Cố Vấn Chu đút hai tay trong túi quần, điện thoại cũng đã bị anh cho vào túi từ khi nào.
 
Nghe xong câu này, vẻ mặt của anh vẫn thờ ơ trước sau như một nhưng anh lại gặng hỏi ngay khi Hạ Diệc Hành dứt lời: "Cô ấy có đồng ý không?"
 
"Ôn Chi chưa trả lời. Cô ấy nói để hỏi Giang Lam đã, chắc là cô ấy muốn sống cùng Giang Lam đấy." Hạ Diệc Hành bất chợt bật cười, điệu cười của anh ấy nghe như cười trên sự đau khổ của người khác: "Cơ mà tôi thấy Tả Vân Tề vẫn chưa bỏ cuộc, chắc mẩm cu cậu vẫn còn đang khuyên nhủ cô ấy đây."
 
Cố Vấn Chu im lặng.
 
Hạ Diệc Hành: "Này, cậu định không theo đuổi Ôn Chi thật hả?"
 
"Có chứ." Cố Vấn Chu lạnh nhạt trẻ lời.
 
Hạ Diệc Hành lấy làm ngạc nhiên, bởi vì câu trả lời của Cố Vấn Chu quá thẳng thắn.
 
"Thế sao tôi không thấy cậu hành động?" Hạ Diệc Hành nêu lên thắc mắc của mình.
 
Cố Vấn Chu quay đầu nhìn anh ấy, cuối cùng gương mặt dửng dưng thường ngày cũng bộc lộ đôi chút bất đắc dĩ: "Sợ làm cô ấy sợ. Tôi đang định ít nhất chờ kỳ thực tập của cô ấy kết thúc."
 
Hiện giờ anh vẫn đang là thầy của Ôn Chi, thế nên anh không muốn làm mối quan hệ giữa hai người trở nên phức tạp.
 
Nếu anh thổ lộ tình cảm của mình, có lẽ Ôn Chi sẽ không dám từ chối anh ngay lập tức.
 
Nhưng lý do cô từ chối sẽ là vì không dám làm mích lòng anh chứ không phải vì cô cũng thích anh.
 
Mặc dù đúng là Cố Vấn Chu có tình cảm với Ôn Chi thật nhưng anh không muốn lợi dụng địa vị không ngang hàng trong xã hội của hai người để gây sức ép cho cô, khiến cô không dám nói ra suy nghĩ thật của mình.
 
Sau một hồi nghĩ ngợi, Hạ Diệc Hành cũng thông cảm cho anh: "Cũng phải. Nếu bây giờ cậu theo đuổi cô ấy thật thì cũng chưa đúng thời điểm cho lắm."
 
Cố Vấn Chu cũng đang phiền não.
 
Thế nhưng anh lại không biết điều gì làm mình phiền não. Phiền anh để tâm quá nhiều điều ư?
 
Đành vậy thôi! Nếu chỉ có một mình anh thì anh không hề quan tâm người khác nói gì.
 
Khổ nỗi chuyện người khác chỉ trỏ Ôn Chi không phải là không thể xảy ra, đó là lý do tại sao Cố Vấn Chu hơi lo trước lo sau.
 
Những phi công là nữ vốn luôn là tâm điểm của sự chú ý trên công ty, anh thật sự không muốn Ôn Chi bị người khác chỉ trích rằng cô mới vào công ty, không lo phấn đấu cho công việc mà chỉ biết yêu đương.
 
Một khi con người ta quan tâm đến điều gì thì người đó sẽ không còn hành động quyết đoán như họ đã từng.
 
Nếu trước kia có người nói với Cố Vấn Chu như vậy thì chắc chắn anh sẽ khịt mũi coi thường, coi đó là một trò cười.
 
Giờ phút này, anh mới nhận ra rằng không ai có thể nói trước được điều gì.
 
Cố Vấn Chu, hóa ra mày cũng có ngày hôm nay!
 
"Vậy chuyện này cậu định làm gì?" Thành thật mà nói, Hạ Diệc Hành còn sốt ruột hộ anh. Chẳng dễ gì một tên FA già đầu mới động lòng thương một ai đó, anh ấy không thể trơ mắt nhìn người anh em của mình bị kẻ khác nẫng tay trên được.
 
Cố Vấn Chu khẽ hừ lạnh, anh định làm gì ấy hả?
 
"Thôi, tôi đi trước đây." Cố Vấn Chu bảo.
 
Thấy vậy, Hạ Diệc Hành không kiềm được mà hỏi: "Giờ này cậu còn định đi đâu nữa?"
 
"Đưa trà sữa cho Ôn Chi." Anh dửng dưng bỏ lại một câu rồi thoăn thoắt rời khỏi đây.
 
Hạ Diệc Hành đứng ngây ra như phỗng tại chỗ thật lâu. Anh ấy thình lình giậm chân bình bịch, tức sôi máu: "Cậu không biết mang một cốc về cho tôi à?!"
 
Ấy vậy mà người trước mặt vẫn xách cốc trà sữa bỏ đi một mạch, không buồn ngoảnh đầu lại lấy một lần nào.
 
Đàn ông mà trọng sắc khinh bạn thì quả là đáng sợ!
 
*
 
Ôn Chi đang chuẩn bị đến phòng họp thì đột nhiên thấy tin nhắn của Cố Vấn Chu. Cô nhanh chóng trả lời anh.
 
Ôn Chi: [Tôi đang ở tầng bảy, chuẩn bị đi họp đây.]
 
Cố Vấn Chu: [Đứng ở đó, đừng nhúc nhích.]
 
Khi lên đến tầng bảy, Cố Vấn Chu thấy Ôn Chi đang đứng giữa hành lang, không nhúc nhích mà chỉ im lặng chắp hai tay sau lưng, cúi đầu, chẳng biết cô đang nhìn gì.
 
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của anh, Ôn Chi ngẩng đầu lên.
 
Cố Vấn Chu nhìn cô, khẽ cười: "Sao cô đứng ở đây?"
 
Ôn Chi ngơ ngác hỏi lại: "Không phải anh bảo tôi đứng ở đây, đừng nhúc nhích à?"
 
Cố Vấn Chu: "..."
 
Lúc này Cố Vấn Chu thật sự không thể nhịn được nữa, phá lên cười sặc sụa. Anh vừa cười vừa than thở: "Sao cô nghe lời thế?"
 
Làm gì có chuyện Ôn Chi không nhận ra anh đang cười mình?
 
Cô đi về phía trước hai bước với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào: "Giờ tôi nhúc nhích, không nghe lời nữa."
 
Thấy Ôn Chi làm mặt lạnh, Cố Vấn Chu vẫn nở nụ cười bình thản. Anh giơ thứ mình đang cầm trong tay lên, đưa cho Ôn Chi: "Đừng giận, do tôi hơi ngạc nhiên thôi."
 
Anh ngạc nhiên vì cô ngoan hơn mình tưởng.
 
Bảo cô không nhúc nhích là cô đứng yên như tượng thật.
 
Thật vậy, cô đã đứng như cây cột ở chính giữa hành lang và chờ anh đến.
 
Ôn Chi nhận lấy. Khi thấy đó là một cốc trà sữa khoai môn, cô hơi bất ngờ: "Trà sữa khoai môn này! Vị tôi thích nhất đây mà!"
 
Cố Vấn Chu nhoẻn môi cười, thầm đắc chí quả nhiên mình không mua nhầm.
 
"Cảm ơn anh." Ôn Chi mỉm cười.
 
Vài suy nghĩ đắn đo dâng lên trong đầu Cố Vấn Chu, cuối cùng anh vẫn quyết định sẽ hỏi cô trực tiếp: "Nghe nói cô muốn thuê nhà phải không?"
 
"Đúng vậy, cơ phó Hạ nói cho anh biết đúng không?" Ôn Chi không bất ngờ cho lắm."
 
Cố Vấn Chu gật đầu thừa nhận: "Cô muốn thuê nhà như thế nào? Tôi có thể tham khảo giúp cô vào thời gian rảnh."
 
Ôn Chi lắc đầu: "Tôi chưa quyết định được, vẫn đang cân nhắc. Hiện tại ba mẹ tôi vẫn chưa cho phép tôi dọn ra ngoài ở, nhưng tôi nghĩ tôi dọn ra ngoài ở thì sẽ hợp hơn, chỉ cần một căn hộ đơn hoặc là nhà gồm hai phòng ngủ, một phòng khách cũng được."
 
Đối với Ôn Chi của hiện tại, cô muốn sống một mình hơn là sống cùng người khác.
 
Dù gì thì giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cô chẳng hề cố định chút nào. Chẳng những giờ giấc không cố định mà có lúc cô phải thức dậy từ ba, bốn giờ sáng để chuẩn bị, còn buổi tối thì có khi một, hai giờ đêm cô mới về nhà.
 
Nếu thuê chung với người khác thì chắc chắn sẽ quấy rầy người ta.
 
Mặc dù ở ghép với đồng nghiệp cũng là một lựa chọn không tồi nhưng bên nữ tiếp viên hàng không cô chỉ thân mỗi Giang Lam, còn bên phi công thì toàn là nam cả.
 
"Vậy cũng được, cô cứ cân nhắc đi, sẵn tiện tôi cũng xem nhà giúp cô luôn. Nếu thấy có nhà thích hợp, tôi sẽ báo lại với cô." Cố Vấn Chu thản nhiên bảo.
 
Ôn Chi bình thản gật đầu: "Vậy tôi cảm ơn trước nhé."
 
Đúng lúc hai người cũng phải họp, thế là họ cùng nhau đến phòng họp.
 
Đến nơi, nhóm Tả Vân Tề đều có mặt đông đủ, Ôn Chi vẫn ngồi cùng họ theo thói quen.
 
Thấy cốc trà sữa mà cô đang cầm trên tay, Tả Vân Tề ngạc nhiên thốt: "Cậu đặt thêm đồ uống luôn hả?"
 
"Không phải." Ôn Chi phủ nhận.
 
Tả Vân Tề: "Thế là ai cho cậu?"
 
Ôn Chi nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở đằng trước cách mình hai cái ghế. Đây là lần đầu tiên cô chú ý thấy gáy của Cố Vấn Chu rất đẹp, có đường cong hết sức đầy đặn.
 
Người đàn ông này quả là đẹp không góc chết nhỉ?
 
"Bí mật không thể bật mí." Ôn Chi chậm rãi mở nắp trà sữa, nhân lúc cuộc họp chưa bắt đầu, cô uống một ngụm trước.
 
Ngọt thật!
 
Ôn Chi chống một bên cằm, thầm nghĩ.
 
Giờ phút này, Cố Vấn Chu tại chỗ ngồi đang sắp xếp câu từ để mở lời.
 
Thật lâu sau, anh nhấn vào tài khoản Wechat của Tống Vi Khiêm.
 
Cố Vấn Chu: [Đàn anh, hình như căn hộ cạnh phòng tôi anh bỏ trống nào giờ nhỉ? Anh có muốn cho thuê không?]
 
Nhắn xong, Cố Vấn Chu nhớ đến lúc nãy Hạ Diệc Hành hỏi chuyện này anh định làm gì.
 
Còn làm gì nữa?
 
Đương nhiên là tiên phát chế nhân* rồi!
 
*Một kế trong 36 kế, nôm na là đem quân đánh giặc trước giành thế chủ động xong lùi về phòng thủ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui