Đến bên ngân hà

Có lẽ do chênh lệch thời gian hoặc là Tống Vi Khiêm vẫn còn đang bận nên trước khi tan làm, Cố Vấn Chu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Tống Vi Khiêm. Chẳng qua anh cũng không vội làm gì, dù sao bây giờ Ôn Chi cũng vẫn chưa chắc chắn cho lắm.
 
Tới tận đêm khuya tan tầm về nhà, Cố Vấn Chu trực tiếp nhận được điện thoại của Tống Vi Khiêm.
 
Cô vừa bắt máy, Tống Vi Khiêm ở đầu dây bên kia đã đi thẳng vào vấn đề: “Sao lại hỏi đến chuyện anh có muốn cho thuê nhà không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Vấn Chu ăn ngay nói thật: “Em có người bạn đúng lúc gần đây muốn dọn nhà, cho nên em hỏi anh hộ cô ấy.”
 
“Thuê thì cũng được, dù sao căn nhà đó của anh cũng vẫn để không, nếu là bạn của cậu thì chắc là cũng đáng tin thôi.” Tống Vi Khiêm nói, căn nhà đó đã trang hoàng xong xuôi, còn chưa vào ở bao giờ thì anh ấy đã được điều động đến Châu Âu làm việc.
 
Tống Vi Khiêm không thiếu tiền nên không muốn cho mấy hạng người vớ vẩn thuê nhà.
 
Nếu không đến cuối cùng còn chẳng phải là cái được không đủ bù đắp cái mất.
 
Cố Vấn Chu cười cười, thật lòng nói: “Vậy em cảm ơn đàn anh trước vậy, đợi cô ấy đưa ra câu trả lời chắc chắn, em lại liên lạc với anh sau.”
 
“Không có gì.” Tống Vi Khiêm cũng cười một tiếng.
 
Hai người lại nói chuyện hỏi han tình hình của nhau, lúc bấy giờ mới cúp điện thoại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nửa tháng tiếp sau, Ôn Chi vẫn đang tiếp tục thực tập huấn luyện bay ở vị trí cơ phó.
 
Còn về chuyện dọn ra ngoài, mặc dù sau đó cô có nhắc đến thêm một lần nữa nhưng nữ thần Ôn vẫn không đưa ra câu trả lời chắc chắn cho cô.
 
Hôm nay lại bay bốn chặng, chỉ có điều do điều kiện thời tiết gặp phải mưa to ở Thượng Hải nên máy bay hạ cánh muộn hai tiếng.
 
Đến tận đêm khuya hơn mười hai giờ, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Hạ Giang.
 
Máy bay vừa hạ cánh, bất kể là phi hành đoàn hay là đội ngũ tiếp viên hàng không thì đều thấy mệt mỏi rã rời.
 
Cũng may bởi vì hôm nay thời gian làm việc của bọn họ đã vượt quá giới hạn tối đa theo quy định của Cục Hàng không dân dụng nên ngày mai họ có thể cưỡng chế nghỉ ngơi một ngày.
 
Mọi người cũng đã nghĩ đến ngày mai có thể nghỉ ngơi, vậy nên mới cố gắng kiên trì đến phút cuối cùng.
 
Lúc đi đến bãi đỗ xe, Cố Vấn Chu nhìn Ôn Chi vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài, nhỏ giọng nói: “Có phải mệt lắm đúng không, lát nữa cô ngồi xe tôi đi, tôi đưa cô về.”
 
“Không cần, nếu anh đưa tôi về, lát nữa anh lái xe về lại muộn quá.” Ôn Chi vội vàng lắc đầu.
 
Cố Vấn Chu là cơ trưởng, suốt cả chặng bay vất vả hơn người ngồi ở hàng sau nhìn như cô rất nhiều.
 
Thấy cô từ chối, Cố Vấn Chu vẫn nói: “Nếu mệt quá thì cô bắt xe về nhà đi.”
 
Thật ra Ôn Chi cảm thấy mình vẫn ổn, cô bèn nói: “Tôi vẫn ổn, cũng không mệt lắm.”
 
Trùng hợp thế nào xe của hai người lại đỗ rất gần nhau.
 
Thế là Ôn Chi lái xe rời khỏi tầng hầm để xe trước, Cố Vấn Chu đuổi theo sau.
 
Sân bay vào buổi đêm muộn đã không còn ồn ào náo nhiệt như ban ngày từ lâu, vầng trăng sáng trên trời cao chiếu ánh sáng màu bạc xuống đất, nhìn từ xa giống như một lớp sương trắng mỏng rơi xuống.
 
Trước đấy Ôn Chi vẫn không có cảm giác gì nhưng vừa ngồi lên xe, cảm giác mệt mỏi bỗng nhiên ập đến.
 
Cô bắt đầu có chút do dự, hay là dừng xe lại còn mình thì bắt xe về nhà.
 
Thế nhưng cũng chỉ trong một giây lơ đãng này, cô lại cảm thấy phía trước có một bóng đen chạy vọt ra, cô lập tức đánh tay lái, chiếc xe lao thẳng vào mép bồn hoa bên vệ đường.
 
Rầm một tiếng, theo quán tính cơ thể Ôn Chi ngả về đằng trước.
 
Cố Vấn Chu lái xe đi phía sau cô thấy cảnh này, trái tim thắt lại giống như bị người khác bóp chặt.
 
Lúc này anh căng thẳng lo lắng đến nỗi gần như quên cả thở.
 
Một giây sau, anh lập tức giẫm phanh, dứt khoát dừng xe mình lại, sau đó vội vàng xuống xe.
 
Lúc anh chạy qua thì nhìn thấy Ôn Chi vẫn đang ngục lên tay lái, anh đập mạnh vào cửa kính xe, lúc còn đang nghĩ có cần phá cửa kính xe để vào hay không thì đã nhìn thấy Ôn Chi chậm rãi ngẩng đầu lên.
 
Khi cô vươn tay kéo tay cầm ra, Cố Vấn Chu đứng bên ngoài cũng kéo cửa xe ra.
 
Anh khom lưng dứt khoát tháo dây an toàn của cô ra, bế cô xuống xe. Lúc được anh bế ra ngoài, Ôn Chi vẫn còn đầu váng mắt hoa, vừa nãy cô đập đầu vào tay lái nên bây giờ có hơi đau.
 
Cô còn chưa kịp tỉnh táo trở lại thì bản thân đã được người khác ôm trọn vào lòng.
 
Cố Vấn Chu ôm luôn cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, cô đừng sợ.”
 
Con đường đêm khuya bỗng có một vẻ vắng vẻ hiu quạnh không tên.
 
Thế nhưng trong sự cô đơn hiu quạnh này lại có một thứ cảm xúc khác đang từ từ lên men.
 
Ôn Chi nằm dựa vào trong ngực anh nhưng cô cũng không định giãy dụa mà để mặc anh ôm mình như vậy.
 
Nhiệt độ mà cơ thể ấm áp của người đàn ông truyền cho cô cũng khiến cô thoát ra khỏi nỗi sợ hãi vẫn đang thường trực trong lòng sau vụ tai nạn xe cộ vừa nãy, xoa dịu trái tim cô.
 
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một chiếc xe xé tan màn đêm lao vun vút ngang qua bọn họ.
 
Cuối cùng cũng chính chiếc xe này đã khiến hai người giật mình tỉnh táo lại.
 
Lúc này Ôn Chi mới phát hiện mình đã dựa vào ngực Cố Vấn Chu quá lâu, cô hơi giãy dụa, Cố Vấn Chu cũng xuôi theo thế buông tay ra, hai người lập tức kéo giãn khoảng cách với nhau.
 
“Để tôi gọi điện thoại cho bên bảo hiểm xe.” Ôn Chi lập tức nói lảng sang chuyện khác.
 
Cố Vấn Chu gật đầu.
 
Nhưng sau khi lấy điện thoại từ trong xe ra, Ôn Chi mới nhớ ra, xe này không phải xe của bản thân cô nên cô cũng không biết bên bảo hiểm xe là công ty bảo hiểm nào.
 
Nếu bây giờ mà gọi điện thoại cho ba cô thì chắc chắn ba mẹ lo lắng chết mất thôi.
 
“Sao vậy?” Cố Vấn Chu thấy cô cứ cầm điện thoại mãi mà không có hành động gì thì trầm giọng hỏi.
 
Ôn Chi nói: “Xe này là xe cũ của ba tôi, tôi không biết là công ty bảo hiểm nào phụ trách.”
 
Cố Vấn Chu vừa nghe đã hiểu ngay, anh đoán cô không muốn gọi điện thoại cho ba của mình vào lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy.
 
Để tránh gia đình lo lắng.
 
“Chụp ảnh lại trước đi, chụp lại ảnh sự cố hiện trường trước, đợi buổi sáng ngày mai lại liên lạc với bên công ty bảo hiểm xe, làm vậy cũng nằm trong phạm vi yêu cầu bồi thường mà.” Cố Vấn Chu lập tức nói.
 
Thời gian để giải quyết yêu cầu bồi thường bảo hiểm xe cộ do tai nạn là trong vòng 48 giờ sau khi xảy ra tai nạn.
 
Lúc bấy giờ Ôn Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô bắt đầu chụp ảnh xe, cũng may cô mới lái xe từ bãi đỗ xe ra nên tốc độ xe cũng không phải là quá nhanh.
 
Hơn nữa xe cũng chỉ đâm vào mép bồn hoa bên vệ đường, thế nên đầu xe chỉ có chút biến dạng móp méo.
 
Thấy Ôn Chi chụp ảnh xong, Cố Vấn Chu đưa tay ra về phía cô: “Cô đưa chìa khóa xe cho tôi trước đã, tôi lái chiếc xe này về bãi đỗ xe, lát nữa cô ngồi xe tôi về nhà.”
 
Bây giờ Ôn Chi cũng không kiên trì nữa, cô đưa chìa khóa xe cho anh.
 
Buổi đêm tháng mười một ở Hạ Giang, gió đêm thổi vào người khiến con người ta cảm thấy lạnh cóng, đứng bên vệ đường một lúc thôi cũng đã có thể khiến người ta run lẩy bẩy.
 
Ôn Chi mặc một chiếc áo khoác gió, chất vải cũng không phải quá dày dặn.
 
Cố Vấn Chu hếch cằm về phía xe mình: “Cô lên xe tôi đợi trước đi.”
 
Ôn Chi gật đầu, chậm rãi đi đến chỗ xe anh.
 
Sau khi thấy cô mở cửa chỗ tay lái phụ rồi ngồi lên, lúc bấy giờ Cố Vấn Chu mới lên xe của cô.
 
Anh đánh tay lái, quay đầu, thao tác thành thạo dứt khoát.
 
Ôn Chi ngồi trong xe, nhìn anh lái xe về ga ra tầng hầm.
 
Mấy phút sau, cuối cùng Cố Vấn Chu cũng quay lại từ hầm để xe, anh mở cửa bên ghế lái ra.
 
Ôn Chi có chút áy náy nhìn anh nói: “Xin lỗi anh, đáng lẽ vừa nãy tôi nên nghe lời anh bắt xe về nhà.”
 
Cố Vấn Chu cũng không ngờ hành động đầu tiên của cô sau vụ tai nạn vừa rồi là muốn nói xin lỗi với mình, anh chậm rãi nói: “Cô không sao là tốt rồi.”
 
Anh khởi động xe, Ôn Chi bỗng nhiên thở dài: “Quả nhiên cục hàng không dân dụng quy định thời gian nghỉ ngơi của phi công cũng có lý của người ta. Hôm nay tôi lái xe trong tình trạng mệt mỏi mà suýt chút nữa xảy ra chuyện rồi.”
 
Cố Vấn Chu cong môi cười: “Biết sai là tốt, lần sau rút kinh nghiệm là được.”
 
“Nhất định không có lần sau.” Ôn Chi nói.
 
Vốn dĩ Ôn Chi cũng có hơi buồn ngủ nhưng cô sợ mình ngủ thiếp đi, nhỡ may lại ảnh hưởng đến Cố Vấn Chu, thế là cả chặng đường cô đều cố gắng mở to mắt.
 
“Cô ngủ một lát đi, đến nhà tôi sẽ gọi cô.” Lúc dừng xe đợi đèn đỏ, Cố Vấn Chu quay đầu sang nhìn dáng vẻ cố gắng mở to mắt của cô, trong lòng anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, thế là bèn mở miệng khuyên nhủ cô.
 
Ôn Chi lắc đầu: “Không sao đâu, tôi nói chuyện với anh, nâng cao tinh thần cho anh.”
 
Cơ mà cuối cùng cô vẫn không thể chống lại được cơn buồn ngủ, không biết có phải do gió ấm điều hòa trong xe phả ra hay không, cô chỉ cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, nặng tựa ngàn cân.
 
Đến cổng khu chung cư, Cố Vấn Chu quay đầu lại nhìn người ngồi trên ghế lái phụ.
 
Trên xe tối om, chỉ có ánh trăng sáng từ trước cửa kính xe chiếu vào, hắt lên người cô, dưới ánh sáng lay lắt, cái mũi cao dọc dừa của cô thêm phần xinh đẹp.
 
Đây là lần đầu tiên Cố Vấn Chu nhìn thấy dáng vẻ cô khi ngủ.
 
Trong không gian rất yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng có tiếng hít thở đều đều, khe khẽ.
 
Cố Vấn Chu cũng không đánh thức cô, anh chỉ im lặng nhìn cô một lúc, sau đó lại xuống xe hút thuốc để nâng cao tinh thần.
 
Lúc tỉnh dậy, Ôn Chi cũng cảm nhận được xe đang dừng lại.
 
Cô vô thức quay đầu nhìn về phía ghế lái, Cố Vấn Chu cũng không ở trong xe.
 
Thế là cô quay đầu nhìn ra ngoài xe, quả nhiên cách chỗ ghế lái phụ không xa có một bóng dáng cao ráo đẹp trai đang đứng đó, anh đứng trong gió lạnh, trong tay có ánh lửa đang lập lòe.
 
Ôn Chi hạ cửa kính xe xuống, ghé vào khung cửa xe nhìn bóng lưng anh.
 
Thật ra Cố Vấn Chu cũng không phải quá nghiện thuốc, bình thường Ôn Chi cũng hiếm khi nhìn thấy anh hút thuốc.
 
Bây giờ cũng thế, điếu thuốc được anh kẹp giữa ngón tay nhưng mãi một lúc lâu anh vẫn không đưa lên miệng hút.
 
Ôn Chi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đáng nhẽ cô nên xuống xe, sau đó nói tạm biệt với anh.
 
Nhưng cô lại ghé vào khung cửa xe, im lặng nhìn bóng dáng Cố Vấn Chu như vậy, cô vẫn cho rằng người đàn ông này lạnh lùng, xa cách, bình tĩnh chín chắn biết bao nhưng lúc này, cô lại nhìn ra sự cô đơn xung quanh anh.
 
Bóng đêm luôn dễ dàng khiến cõi lòng bị phủ kín một sự u buồn mờ nhạt.
 
Ôn Chi không biết mình bị bầu không khí yên tĩnh đêm khuya ảnh hưởng hay là bị người đàn ông đang im lặng hút thuốc trước mặt quyến rũ.
 
Không biết có phải do cảm nhận được ánh nhìn của cô hay không mà Cố Vấn Chu vô thức nhìn về phía xe, sau đó anh nhìn thấy một cái đầu đang ghé vào khung cửa xe nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn anh.
 
Anh vô thức dập thuốc, ném vào thùng rác ven đường rồi mới chậm rãi đi đến.
 
“Dậy rồi à.” Anh đứng bên cạnh xe, cụp mắt nhìn Ôn Chi.
 
Ôn Chi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy hẹp dài của anh, lúc bấy giờ cô mới nhớ ra, lập tức đẩy cửa tay lái phụ ra.
 
“Sao anh không gọi tôi dậy.” Sau khi xuống xe, Ôn Chi nhỏ giọng nói.
 
Cố Vấn Chu thản nhiên nói: “Tại tôi thấy cô đang ngủ say.”
 
“Được rồi, cô mau về nghỉ ngơi đi, hôm nay cô cũng mệt rồi.” Cố Vấn Chu cũng không muốn giữ cô lại nói chuyện thêm nên nói thẳng với cô như vậy.
 
Ôn Chi gật đầu, bây giờ đã hơn một giờ sáng rồi.
 
Cô đứng bên cạnh xe, sau khi thấy anh lên xe thì lại vẫy tay dặn dò anh: “Anh đi đường cẩn thận nhé.”
 
“Bên ngoài lạnh, cô mau về nhà đi.” Cố Vấn Chu khàn giọng nói, giọng nói anh vang lên trong đêm khuya khiến người ta cảm thấy vô cùng êm tai.
 
Lúc này Ôn Chi mới quay người rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui