Đến bên ngân hà

Chỉ là lúc đi đến cửa chính, thấy xe anh vẫn đỗ ở chỗ đó, cô suy nghĩ một lúc rồi liên tục vẫy vẫy tay về hướng xe ô tô.
 
Cũng chính vào lúc này, Ôn Chi nhìn thấy đèn nháy đôi của xe đột nhiên lóe lên.
 
Giống như đèn chỉ dẫn trên đường băng lúc máy bay hạ cánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Vấn Chu làm như vậy là đang đáp lại cô.
 
Ôn Chi đứng đó, khóe miệng khẽ cong lên, vô thức nở nụ cười.
 
*
 
Sáng hôm sau, lúc Ôn Chi thức dậy thì cũng đã hơn tám giờ sáng.
 
Đúng lúc bên ngoài có tiếng động, cô vội vàng rời giường rửa mặt xong rồi lập tức ra khỏi phòng.
 
Quả nhiên ba mẹ đang ở trong nhà.
 
“Ba, bên công ty bảo hiểm của xe ba là công ty nào vậy ạ?” Ôn Chi hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Nguyên Kính không rõ đầu đuôi, vẫn nói: “Vừa nộp tiền bảo hiểm rồi, con không cần lo lắng đâu.”
 
Ôn Chi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói thật: “Tối hôm qua lúc con về cũng đã khuya rồi, lúc rời khỏi sân bay, không cẩn thận đâm vào bồn hoa ở bên vệ đường.”
 
“Con không sao đấy chứ?” Tống Nguyên Kính vội vàng hỏi.
 
Nghe được cuộc nói chuyện của hai ba con, Ôn Thư Nhan cũng đi từ trong phòng bếp ra, quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Con không bị thương chứ?”
 
Ôn Chi nhanh chóng giải thích: “Con không sao ạ, người con không sao, chỉ là đầu xe bị móp rồi.”
 
Nghe thấy cô nói vậy, lập tức vẻ lo lắng trên mặt ba mẹ cũng vơi bớt đi.
 
Tống Nguyên Kính nói: “Con không sao là tốt rồi, chuyện xe cộ thì cứ để đấy ba xử lý.”
 
Ôn Thư Nhan nhíu mày, lập tức nói: “Hay là mua cái xe mới đi, cái loại mà có hệ số an toàn tốt ý.”
 
“Không liên quan đến loại xe đâu ạ, là do hôm qua con mệt quá lại cứ kiên trì muốn tự lái xe về nhà thôi ạ.” Ôn Chi vẫn chọn nói thật với ba mẹ.
 
Tống Nguyên Kính không khỏi nhíu mày: “Lần sau phải bay chuyến bay muộn như vậy, thà rằng con bắt xe về nhà chứ cũng đừng lái xe trong tình trạng mệt mỏi như vậy.”
 
Ôn Chi gật đầu, quả thực cô cũng đã nhận được bài học lớn.
 
“Hôm nay có phải con không cần đi làm đúng không?” Ôn Thư Nhan hỏi.
 
Ôn Chi dạ một tiếng.
 
Ôn Thư Nhan: “Vậy được, lát nữa con đi xem nhà với mẹ.”
 
Ôn Chi kinh ngạc nhìn Ôn Thư Nhan, lại nghe thấy bà ấy nói tiếp: “Không phải con muốn chuyến ra ngoài ở để tiện đi làm hay sao, trước đây là mẹ cân nhắc không chu toàn, hôm nay hai mẹ con mình đi xem nhà thử xem.”
 
“Mẹ.” Ôn Chi lập tức giang tay ôm Ôn Thư Nhan.
 
Cô không phải người hay làm nũng nhưng lần này cô thật sự cảm thấy rất bất ngờ.
 
Chẳng qua có lẽ do chuyện cô xảy ra tai nạn xe cộ nên cũng khiến nữ thần Ôn có chút sợ hãi, khiến bà ấy ra quyết định để Ôn Chi chuyển đến sống ở gần công ty.
 
“Cơ mà nếu con muốn tìm nhà thì chắc hôm nay không kịp xem nhà đâu ạ.” Ôn Chi nói.
 
Ôn Thư Nhan nhìn cô, nói thẳng: “Chẳng phải căn nhà ở khu Quân Đỉnh của anh trai con ngay gần công ty con hay sao. Hơn nữa cũng thuộc khu vực tốt nhất gần đó, lát nữa con qua nhìn xem, muốn mua thêm cái gì thì nói với mẹ một tiếng.”
 
Lúc này Ôn Chi lại nói: “Đó là nhà của anh trai, con ở thì không hay lắm đâu ạ.”
 
“Không để con ở chùa đâu, con vẫn phải trả tiền thuê nhà đấy.” Ôn Thư Nhan nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt giống như đang viết mấy chứ “Con đang nghĩ chuyện tốt gì thế”.
 
Không thể không nói, trong nhà này quý bà Ôn Thư Nhan vĩnh viễn là người hành động nhanh gọn như sấm rền gió cuốn lại có thể giải quyết mọi chuyện hết sức dứt khoát.
 
Buổi sáng Ôn Chi vừa nói chuyện tai nạn xe xong thì buổi chiều cô đã cùng mẹ đi xem nhà của Tống Vi Khiêm.
 
Không thể không nói, khu chung cư này đúng là khu chung cư sang trọng nhất gần đây, chỉ từ cổng khu chung cư thôi cũng có thể nhìn ra được sự xa hoa nhưng vẫn khiêm tốn đúng mực của nơi này, bảo vệ đều là mấy chàng trai cao ráo trẻ tuổi.
 
Trước đây quả thực Ôn Chi chưa bao giờ đến căn nhà này của Tống Vi Khiêm.
 
Chủ yếu là lúc anh ấy mua nhà, Ôn Chi đang theo học ở Học viện Hàng không, sau này lúc trang hoàng nhà cửa thì cô cũng đã đi Mỹ.
 
Đến ngay cả chính bản thân Tống Vi Khiêm cũng chưa vào ở bao giờ.
 
Vừa vào cửa, cô đã thấy toàn bộ căn nhà được thiết kế theo phong cách rất nghệ thuật nhưng lại không mất đi sự ấm áp, Ôn Chi nhìn ra được đây là do bên công ty thiết kế của Tống Nguyên Kính thiết kế, bọn họ cũng có thiết kế nội thất.
 
“Mỗi tuần mẹ sẽ cho người đến quét dọn căn nhà này một lần, để tránh bám bụi.” Ôn Thư Nhan dẫn Ôn Chi đi tham quan căn nhà một chuyến.
 
Căn nhà có diện tích mặt sàn không nhỏ, rộng một trăm tám mươi mét vuông.
 
Ôn Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng nhà rộng quá ạ, một mình con cũng không sống được hết.”
 
Quan trọng nhất vẫn là tiền thuê, cho dù là anh em ruột nhưng nếu tính toán rõ ràng tiền thuê căn nhà to thế này cũng đủ khiến cô không kham nổi rồi.
 
“Vốn dĩ nhà để không thì cũng lãng phí, bây giờ vừa hay con lại có nhu cầu thuê.” Ôn Thư Nhan bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng vẫn nói: “Anh con đi Châu Âu không nói trước cho ba mẹ biết, hồi trước mẹ cũng rất tức giận nhưng bây giờ con thật sự muốn vạch rõ giới hạn với anh mình như vậy sao?”
 
Ôn Chi im lặng.
 
“Nếu sau này ba mẹ đi rồi, trên đời này người duy nhất có thể hết lòng hết dạ đứng về phía con, cũng là người duy nhất có quan hệ máu mủ với con cũng chỉ có anh trai con thôi.” Lần này Ôn Thư Nhan không một mức trách cứ Ôn Chi, trái lại bà ấy lại dịu dàng khuyên nhủ cô.
 
Ôn Chi nhỏ giọng rầu rĩ nói: “Con biết rồi ạ.”
 
“Cứ từ từ nói chuyện với anh con, dừng một mực giận dỗi nữa.” Ôn Thư Nhan lại dặn dò một câu.
 
Buổi tối, Ôn Chi nhận được điện thoại của Tống Vi Khiêm.
 
“Chi Chi, em vào căn nhà đang bỏ không của anh mà ở đi.” Tống Vi Khiêm cười nhẹ nói: “Coi như trải nghiệm cảm giác sống ở căn nhà đó trước giúp anh.”
 
Ôn Chi bỗng nhiên bị anh ấy chọc cười.
 
Nghe thấy tiếng cô cười, trong lòng Tống Vi Khiêm cũng cảm thấy nhẹ nhõm giống như buông được tảng đá lớn: “Không giận anh trai nữa chứ?”
 
“Vậy bao giờ anh về nước thế?” Ôn Chi hỏi, cô lại sợ Tống Vi Khiêm hiểu lầm nên lập tức nói thêm: “Em nói là nghỉ phép, nếu anh đóng quân ở nước ngoài thì chắc là có kỳ nghỉ đông có thể được nghỉ mà.”
 
“Cũng sắp rồi.” Tống Vi Khiêm an ủi.
 
Ôn Chi nói: “Không được gieo hi vọng cho em đâu đấy.”
 
Tống Vi Khiêm: “Nói lời giữ lời.”
 
Sau khi nói chuyện điện thoại với Ôn Chi xong, Tống Vi Khiêm lập tức gọi điện thoại cho Cố Vấn Chu.
 
Nếu bây giờ nhà của anh ấy đã cho Ôn Chi vào ở thì không thể nào cho người bạn nào đó của Cố Vấn Chu thuê được.
 
Lúc Tống Vi Khiêm gọi đến, vừa hay Cố Vấn Chu vừa tắm xong đi ra, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, anh bước nhanh qua, cầm điện thoại lên.
 
“Đàn anh.” Cố Vấn Chu bắt máy, khách sáo gọi.
 
Tống Vi Khiêm tỏ vẻ áy náy nói: “Vấn Chu, xin lỗi cậu, căn nhà kia của anh bây giờ có người vào ở rồi, không thể nào cho người bạn kia của cậu thuê được.”
 
Cố Vấn Chu không ngờ lại là chuyện này, mặc dù anh có chút thất vọng nhưng cũng cười trả lời: “Đàn anh, anh không cần xin lỗi đâu, ban đầu người bạn này của em cũng không chắc mình có muốn chuyển nhà hay không nữa mà.”
 
“Vậy thì tốt rồi, chẳng qua nếu bạn của cậu muốn sống trong tòa chung cư này thì có thể tìm bên môi giới hỏi thử những căn nhà khác trong tòa chung cư này.” Quả thật Tống Vi Khiêm rất áy náy, anh biết Cố Vấn Chu không phải người dễ dàng mở miệng nhờ vả người khác.
 
Lần này khó khăn lắm anh mới mở miệng nhờ vả anh ấy một lần, thế mà anh ấy lại giở quẻ giữa chừng.
 
Cố Vấn Chu ừ một tiếng, trái lại chủ động an ủi Tống Vi Khiêm, bảo anh ấy đừng để trong lòng.
 
Dù sao vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì.
 
Cùng lắm cũng chỉ coi như là lòng riêng của anh mà thôi.
 
*
 
Mấy ngày sau đó Ôn Chi chỉ cần ở nhà thì luôn bận rộn thu dọn đồ đạc, bởi vì sắp đến mùa đông nên cô cũng mang cả quần áo mùa đông theo. Nhưng quần áo mùa đông thực sự quá chiếm chỗ, chỉ riêng quần áo thôi mà cô đã thu dọn sắp xếp được mấy vali rồi.
 
Thu dọn đến phút cuối, đến chính bản thân cô cũng bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.
 
Cô lại nghĩ dù sao hầu hết thời gian trong ngày cô cũng chỉ mặc đồng phục phi công.
 
Lúc biết cô sắp chuyển ra ngoài sống, Giang Lam còn vui vẻ hơn cả cô, nói: “Đó là chung cư Quân Đình đấy, có không ít giám đốc cấp cao và phi công của công ty chúng ta đều có nhà ở đấy đấy, dù sao cũng là chung cư cao cấp hiếm có ở chung quanh công ty. Sau này đợi cậu dọn nhà, tớ muốn đến ở hai ngày.”
 
“Được thôi, ngày mai tớ dọn nhà, cậu đến giúp tớ đi.” Ôn Chi nói thẳng.
 
Giang Lam nghe vậy thì trợn tròn mắt, cô ấy nói: “Ngày mai tớ có bốn chặng bay cơ, có khi phải ban đêm mới về.”
 
Ôn Chi: “Đùa cậu thôi, tớ tìm công ty dọn nhà rồi.”
 
Quả thực cô đã tìm công ty dọn nhà, đến cả mấy người Ôn Thư Nhan muốn giúp đỡ, Ôn Chi cũng không đồng ý.
 
Đồ dùng trong nhà ở bên này đều vô cùng đầy đủ, Ôn Chi hoàn toàn không cần mua thêm bất kỳ thứ gì, hành lý của cô cũng chỉ có những món quần áo này mà thôi.
 
Trước đấy mỗi tuần Ôn Thư Nhan đều thuê nhân viên quét dọn đến dọn dẹp nên ngay cả việc vệ sinh nhà cửa Ôn Chi cũng không cần tốn công tốn sức làm.
 
Mặc dù trong nhà có ba căn phòng nhưng Ôn Chi không chọn phòng ngủ chính, đó rõ ràng là phòng của Tống Vi Khiêm.
 
Cô chọn phòng ngủ phụ, đích thân trải ga giường, chuẩn bị chăn mền cho bản thân.
 
Sau khi thu dọn nhà cửa xong, Ôn Chi nằm dài trên ghế sofa, thư giãn nhìn ngọn đèn chính trên trần nhà phòng khách, đèn chùm đầy cảm giác thời thường, tỏa ánh sáng màu vàng ấm chiếu sáng cả căn nhà khiến nó trông sáng sủa ngăn nắp hơn.
 
Ôn Chi vốn đang nằm lì trên ghế sofa, ung dung ngắm nhìn cách bài trí trong phòng.
 
Nhưng đột nhiên trong đầu cô chợt hiện ra một người.
 
Cố Vấn Chu.
 
Cô đột nhiên nhớ ra, lúc trước Cố Vấn Chu nói sẽ để ý chuyện nhà cửa cho cô, thế mà cô lại quên nói cho anh biết mình đã tìm được nhà.
 
Ôn Chi vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho anh.
 
Chẳng bao lâu sau đầu dây lên kia đã bắt máy, điện thoại vừa thông, giọng nói thản nhiên lại chất chứa ý cười của anh vang lên: “Ôn Chi.”
 
Ôn Chi nhẹ giọng nói: “Tôi đang nhận sai với anh.”
 
Ở đầu dây bên kia, Cố Vấn Chu cau mày lại, vừa đi ra ngoài ban công vừa nói: “Vậy cô nói trước thử xem, cô làm sai chuyện gì?”
 
Giọng điệu từ tốn không nhanh không chậm có chút biếng nhác của anh truyền qua điện thoại còn có tiếng gió kèm theo, khiến nghe cảm thấy rất hấp dẫn.
 
Ôn Chi nói: “Tôi đã tìm được nhà rồi nhưng mà lại quên nói với anh. Cho nên sau này anh cũng không cần để ý chuyện nhà cửa cho tôi đâu.”
 
Cố Vấn Chu hơi dựa vào lan can ngoài ban công, cười nhẹ nói: “Tìm được nhà là tốt rồi.”
 
Sau đó anh lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Lúc nào thì cô dọn nhà, có cần giúp đỡ gì không?”
 
“Tôi vừa dọn nhà hôm nay xong, đợi lần sau có cơ hội.” Ôn Chi ngồi trên ghế sofa, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, cô đứng lên đi về phía ban công, vừa đi vừa nói: “Mời anh đến nhà…”
 
Chuyển nhà mới thì mời bạn bè đến nhà mừng nhà mới là chuyện rất bình thường.
 
Ôn Chi đi đến chỗ ban công, đúng lúc kéo cửa lên thì lại vô tình liếc mắt nhìn sang trái.
 
Trên ban công nhà bên cạnh có một bóng dáng cao gầy đang biếng nhác đứng dựa vào lan can, ánh sáng mờ tối ngoài ban công chiếu vào người anh, khiến Ôn Chi không khỏi tiến lên phía trước hai bước.
 
Cố Vấn Chu có cảm giác dường như tiếng hít thở khe khẽ vang lên bên tai đã có chút thay đổi.
 
Giống như thần giao cách cảm, anh từ từ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn vào ban công nhà bên cạnh.
 
Gió đêm thổi đến, hai người đứng trên ban công nhà mình rồi nhìn qua người đối diện, lúc hai người nhìn thấy nhau, cả hai đều thấy vô cùng kinh ngạc nhưng trong chốc lát hai người đều không biết nói gì.
 
Có một thứ được gọi là duyên phận, cứ đột ngột xuất hiện như vậy.
 
Đến cả Cố Vấn Chu cũng đang tự hỏi trong lòng mình đây là duyên phận đã định sẵn đúng không.
 
Nếu như thế này mà còn không phải nữa thì anh cũng không biết cái gì mới được coi là như vậy.
 
Cuối cùng, Cố Vấn Chu nhìn chằm chằm cô gái bên ban công đối diện, hầu kết không khỏi di chuyển lên xuống: “Lần này thì sao, mời tôi đến nhà rồi như thế nào nữa?”
 
Ngoài ban công cũng không bị bịt kín nên gió đêm từ mọi hướng thổi đến, lúc này đến cả mùi không khí cũng bỗng chốc trở nên đầy ngọt ngào.
 
Ôn Chi bên đối diện cũng đang nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Vô cùng hoan nghênh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui