Đến bên ngân hà

Khi Ôn Chi nắm chặt điện thoại và đi chầm chậm từ ban công vào phòng khách, trong đầu cô vẫn chưa hết kinh ngạc.
 
Cố Vấn Chu sống ngay bên cạnh mình ư?
 
Cố Vấn Chu thực sự sống ngay bên cạnh nhà mình này!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bỗng nhiên phải tiếp thu kiến thức bất ngờ này khiến cô cảm thấy như mình vẫn đang mơ.
 
Cô cảm thấy trên đời làm sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?
 
Nếu đăng lên mạng, có lẽ cư dân mạng sẽ bảo cô nếu muốn bịa thì cũng nên cố gắng bịa chuyện sao cho chân thật hơn nữa mất.
 
Ôn Chi hít một hơi thật sâu, rồi cô phát hiện tiếng chuông cửa trong dự đoán của cô không hề vang lên.
 
Vì vậy, cô đứng trước ngưỡng cửa, mở tủ giày để tìm đôi dép trong nhà.
 
May mắn là trong nhà Ôn Chi không thiếu thứ gì, cô còn có một đôi dép nam sạch sẽ chưa dùng đặt ở ngăn trên của tủ.
 
Cô dựa vào tủ giày ở cửa, và kiên nhẫn chờ đợi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa mà cô vẫn luôn mong ngóng cuối cùng cũng vang lên đầy trong trẻo.
 
Ôn Chi hít một hơi thật sâu, đưa tay mở cửa.
 
Người đứng ở ngoài cửa dường như cũng không ngờ người bên trong lại mở cửa nhanh như vậy.
 
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, cả hai người bọn họ đều cảm thấy hơi bất ngờ.
 
Ôn Chi đứng ở cửa, cô nhìn Cố Vấn Chu đang đứng bên ngoài. Hôm nay anh vẫn mặc một bộ đồ đen, nhưng không phải là trang phục trưởng thành và phong độ như mọi khi, mà là áo hoodie đen và quần dài, trông giống như trang phục của sinh viên đại học, rất trẻ trung đầy sức sống.
 
Làn da vốn đã trắng của Cố Vấn Chu càng trở nên trắng trẻo hơn khi anh mặc đồ đen, khiến anh trở nên càng có vẻ lạnh lùng, sạch sẽ. Áo hoodie như được treo trên bờ vai vừa rộng vừa thẳng của anh, tấm lưng vĩ ngạn và đôi chân dài ấy dường như càng khiến anh trở nên hấp dẫn hơn, quanh anh tựa như được phủ bởi một lớp hormone mơ hồ.
 
Hành lang yên tĩnh đến có phần quá mức, cho đến khi một cơn gió luồn qua, gợi lên những cơn sóng lăn tăn trong lòng người.
 

“Chẳng phải cô mời tôi vào nhà chơi sao?” Cố Vấn Chu nhướng đuôi mày, anh mỉm cười nói.
 
Ôn Chi lúc này mới giật mình hồi hồn, cô vội vàng nép người vào cửa cho anh vào: “Mời anh vào nhà, cơ trưởng Cố.”
 
Cố Vấn Chu nghiêng đầu nhìn cô, anh chậm rãi nói: “Có thể cho tôi được góp một ý kiến không?”
 
“Anh nói đi.” Ôn Chi đáp.
 
Cố Vấn Chu: “Những lúc không đi làm thì cô đừng gọi tôi cơ trưởng Cố nữa nhé, nếu không tôi sẽ luôn cảm thấy như mình vẫn còn đang ở công ty vậy.”
 
Cũng đúng nhỉ.
 
Dù có yêu nghề phi công đến đâu, thì trong thời gian nghỉ ngơi cũng không ai muốn thấy những gì liên tưởng đến công ty cả.
 
Nhưng Ôn Chi lại hơi bối rối, không gọi là cơ trưởng Cố thì...
 
Cô nên gọi Cố Vấn Chu là gì bây giờ?
 
Gọi cả họ cả tên đầy đủ của anh ư?
 
Hay chỉ là... Vấn Chu?
 
Cô cảm thấy nếu chỉ gọi anh bằng tên thôi có vẻ hơi thân mật quá.
 
Ôn Chi gật đầu: “Được rồi, tôi không gọi anh là cơ trưởng Cố nữa.”
 
Nhưng cô không nói là mình sẽ gọi anh là gì.
 
Khi Cố Vấn Chu bước vào, Ôn Chi đưa cho anh đôi dép mà cô đã tìm trước đó.
 
Khi anh thay dép xong, anh tiện tay đưa đồ trong tay qua cho cô.
 
Ôn Chi hơi ngạc nhiên, hỏi: “Đây là cái gì?”
 
Cố Vấn Chu nhìn cô, cười nhẹ: “Lần đầu tiên đến chơi, tôi không tiện đến tay không.”

 
Ôn Chi đưa tay nhận lấy, phát hiện bên trong là một chai rượu vang đỏ.
 
Cố Vấn Chu hạ giọng giải thích: “Đây chỉ là ý định bất chợt nảy ra mà thôi, cho nên tôi chỉ có thể tìm quà ở trong nhà. Đây là chai rượu vang đỏ tôi mua ở Pháp khi bay qua đó, mong rằng cô không để ý.”
 
“Đương nhiên là tôi không để ý về vấn đề này rồi, cảm ơn anh nhé.” Ôn Chi nhẹ nhàng cảm ơn, sau đó nói nhỏ với anh: “Nhưng tôi không giỏi thưởng thức rượu vang, sợ là như bò nhai rơm, chẳng biết thưởng thức cái ngon của rượu mà anh mang đến thôi.”
 
Như bò nhai rơm ư?
 
Cố Vấn Chu nghe cô ví von thế thì lại nở nụ cười.
 
Có cô gái nào lại ví mình là bò cơ chứ?
 
Cố Vấn Chu biết Ôn Chi không để ý đến những chuyện này, cô không giống những cô gái khác luôn coi trọng ngoại hình và dáng vóc. Cô thờ ơ với mọi thứ, ngoài việc thích bay, anh thật sự chưa phát hiện cô có sở thích đặc biệt gì cả.
 
Càng như vậy, sự tò mò của Cố Vấn Chu về cô càng ngày càng mạnh mẽ. Nếu có một ngày Ôn Chi thích một người, liệu cô có yêu người đó mà hiến dâng hết mình như khi cô thích hàng không không?
 
Mà Cố Vấn Chu hy vọng rằng người đó sẽ là anh.
 
Chỉ trong chốc lát đi dép thôi mà trong lòng Cố Vấn Chu đã nghĩ đến hàng trăm nghìn ý tưởng.
 
May mắn là chẳng mấy chốc, hai người bọn họ đã bước vào phòng khách, Ôn Chi nhìn những chiếc hộp chưa được sắp xếp hoàn toàn trong phòng khách, nói: “Tôi vừa mới dọn đến, còn chưa kịp sắp xếp.”
 
“Thế này là sạch sẽ rồi.” Cố Vấn Chu nhìn quanh một lượt.
 
Căn hộ của anh mặc dù liền kề với căn này, nhưng hai căn hộ này không hoàn toàn giống nhau, hơn nữa phong cách trang trí cũng khác biệt, căn hộ này của cô rõ ràng được trang trí theo hướng ấm áp, có chút nghệ thuật.
 
Dù là đồ trang trí trong phòng khách hay bàn ghế trong phòng ăn, đều có thể nhìn ra được là do nghệ sĩ thiết kế.
 
“Anh muốn uống nước gì?” Ôn Chi hỏi.
 
Cố Vấn Chu đáp: “Nước thôi là được rồi.”
 

Ôn Chi gật đầu, cô đặt chai rượu vang mà anh mang đến vào phòng ăn, sau đó bắt đầu rót nước cho anh.
 
May mắn là trước đó cô đã đặt mua một thùng nước khoáng đóng chai từ trước rồi, cô tìm một chiếc cốc, rồi rót nước khoáng vào cốc đó, sau đó cô đưa cho Cố Vấn Chu.
 
Sau khi anh nhận cốc nước, Ôn Chi quay lại nhìn hai chiếc hộp giấy vướng víu trong phòng khách, không nhịn được nói: “Anh uống nước trước nhé, để tôi đi đặt hai chiếc hộp này vào phòng.”
 
Ôn Chi đi tới gần hai chiếc hộp, cô định cúi xuống nâng hộp lên, nhưng Cố Vấn Chu đã đặt cốc nước xuống và đi theo.
 
“Để tôi làm cho.” Cố Vấn Chu cúi người, anh có thể dễ dàng nhấc bổng chiếc hộp lên, anh hất cằm chỉ về hướng hành lang hỏi: “Cô muốn đặt hai chiếc hộp này vào phòng nào?”
 
Mặc dù trước đây Cố Vấn Chu từng đến nhà Tống Vi Khiêm, nhưng số lần anh đến cũng không nhiều.
 
Hơn nữa anh cũng không biết Ôn Chi hiện đang ở phòng nào.
 
Ôn Chi hơi mím môi, cô dẫn đường cho anh đi tới phòng ngủ cho khách rồi mở cửa: “Anh cứ đặt ở đây trước đi.”
 
Cố Vấn Chu không bước vào phòng mà chỉ đặt hộp ở cửa.
 
Cố Vấn Chu rất lịch sự, không bước vào phòng của con gái, anh chỉ để hai chiếc hộp đó cách cửa một chút, cho Ôn Chi tự đẩy vào.
 
Khi Ôn Chi sắp xếp xong những chiếc hộp trong phòng, cô quay trở lại phòng khách.
 
Cô thấy Cố Vấn Chu đứng trước chiếc tivi trong phòng khách, bên cạnh còn có dàn âm thanh, anh nhìn chăm chú một lúc rồi nói: “Dàn âm thanh này ổn đấy.”
 
Cố Vấn Chu là chuyên gia, anh chỉ cần nhìn một cái liền biết dàn âm thanh này trị giá hàng chục nghìn tệ.
 
“Cái này không phải do tôi mang tới, nó vốn dĩ đã có ở đây rồi.” Ôn Chi nói, cô cũng không hiểu về những thiết bị âm thanh lắm.
 
Nhưng cô biết anh trai cô rất thích những thứ này, khi đến xem nhà, mẹ cô cũng nói với cô rằng dàn âm thanh này rất đắt, bảo cô phải cẩn thận khi sử dụng chúng.
 
Cố Vấn Chu chợt nhớ đến một vấn đề: “Căn hộ này là do cô thuê à?”
 
Ôn Chi gật đầu theo thói quen: “Đúng vậy.”
 
Lúc Cố Vấn Chu chưa đến, Ôn Chi đứng ở cửa cẩn thận suy nghĩ, Cố Vấn Chu và Tống Vi Khiêm đều là phi công của hãng hàng không WorldLink Airlines, lại cùng độ tuổi, bọn họ không thể không quen biết.
 
Hơn nữa hai người này còn mua nhà liền nhau, khả năng bọn họ có quen biết càng lớn hơn.
 
Cô không muốn nói Tống Vi Khiêm là anh trai của cô.
 
Tránh để khi truyền đến công ty, người ta lại nói cô dựa vào quan hệ để vào công ty, dù Tống Vi Khiêm không phải là lãnh đạo cấp cao của hãng hàng không WorldLink Airlines đi chăng nữa.

 
Nhưng trong mắt người khác, cô vẫn có chỗ dựa.
 
Cũng vì lý do này, khi cô suýt không thể giả vờ được nữa, cô cũng không hề nghĩ đến việc nhờ anh trai mình giải quyết vấn đề.
 
Cô có thể giữ kín được mối quan hệ anh em này bao lâu thì tốt bấy lâu.
 
Cố Vấn Chu vẫn rất hứng thú nhìn dàn âm thanh, nhưng ngay khi anh muốn hỏi thêm điều khác, Ôn Chi đã nhanh chóng nói: “Hay là chúng ta thử dàn âm thanh này xem sao?”
 
Cô đang chuyển sang chủ đề khác.
 
May mắn là Cố Vấn Chu không nhận ra điều đó, trái lại, anh nghe cô nói thế thì tỏ ra rất thích thú.
 
Vì vậy Ôn Chi để anh ngồi xuống ghế sofa, rồi cô đưa tay cầm lấy điều khiển âm thanh trên bàn trà.
 
Ôn Chi mở tivi, màn hình hiển thị rõ ràng và sống động, phía sau tivi còn có một dải đèn làm nền, chúng có thể thay đổi màu sắc theo hình ảnh trên tivi, trông rất có không khí.
 
Thử loa thì chắc phải mở bài hát hoặc phim điện ảnh gì đó nhỉ.
 
Như thế mới có hiệu quả.
 
Nghĩ vậy, Ôn Chi chọn mở mục phim điện ảnh, vừa bấm cô vừa thở dài: “Tôi không nhớ lần cuối cùng mình đi xem phim là khi nào nữa.”
 
Một lát sau, Cố Vấn Chu nói khẽ: “Tôi cũng vậy, đã lâu rồi không xem phim.”
 
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng sau khi anh nói xong, không khí dần trở nên ám muội.
 
Người đàn ông bên cạnh cô hơi tựa vào lưng vào ghế sofa, đôi chân dài của anh bắt chéo, tư thế ngồi thả lỏng và tự nhiên, khi quay đầu lại, anh nói: “Hay là chọn một bộ phim để bù đắp lại?”
 
Hiện tại thời gian bay của hai người đã được ràng buộc với nhau, Ôn Chi đi cùng với Cố Vấn Chu suốt hành trình.
 
Cố Vấn Chu biết rõ ngày mai Ôn Chi không có chuyến bay nào.
 
Bởi vì anh cũng không có chuyến bay nào cả.
 
Ôn Chi không quay đầu lại nhìn anh, mà vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng giọng nói của cô lại rất nhẹ nhàng: “Anh muốn xem phim gì?”
 
Thế có nghĩa là đồng ý rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận