Đến bên ngân hà

Cố Vấn Chu rũ mắt, hàng lông mi dày che đi cảm xúc trong mắt anh, nhưng yết hầu khẽ chuyển động vẫn tiết lộ những rung động trong lòng anh.
 
“Hay là cô cứ chọn một bộ phim đi.” Cố Vấn Chu vẫn lịch sự nhường quyền quyết định cho Ôn Chi.
 
Ôn Chi lướt qua trang danh mục phim trên tivi, đôi khi có quá nhiều lựa chọn cũng khiến người ta hoa hết cả mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không phải là người yêu thích phim ảnh, bình thường cũng không hay theo dõi phim dài tập.
 
Hơn nữa, cô không phải là người không hiểu gì, một nam một nữ ở cùng một phòng, phim tình cảm có vẻ không phù hợp lắm, quá dễ nảy sinh sự mập mờ.
 
Ôn Chi nghĩ một lát, lại lướt qua các bộ phim Hollywood, nhưng cũng không có bộ nào cô thích.
 
Cố Vấn Chu ngồi im lặng ở đầu kia của ghế sofa, giữa hai người không ngồi quá gần, ít nhất cách nhau khoảng hai người.
 
Nhưng dù xa như vậy, hơi thở của nhau dường như vẫn có thể nghe rõ.
 
Màn hình tivi liên tục lướt qua các hình ảnh, cuối cùng cũng dừng lại.
 
“Bộ phim này có được không?” Ôn Chi hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Vấn Chu ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình có mấy chữ to
 
… Despicable Me (Kẻ Đánh cắp Mặt trăng).
 
Cố Vấn Chu: “...”
 
Im lặng một lúc lâu, anh hỏi một cách đầy khiêm tốn: “Đó phải là cái phim mà có Minions không?”
 
“Ừ, anh không thích à?” Ôn Chi hỏi.
 
Cố Vấn Chu lắc đầu: “Chưa xem qua, đúng lúc có thể xem thử.”
 
Loại phim hoạt hình điển ảnh này nhiều phần hài hước, rất phù hợp với gia đình.
 
Ôn Chi vốn định cứ mở phim xem như vậy, nhưng khi vào cảnh phim, cô nhận ra không có cảm giác như trong rạp chiếu phim, nên hỏi: “Có cần tắt đèn chính trong phòng khách không?”
 
Hiện tại trong phòng khách không chỉ có đèn chính mà còn có đèn phụ, chẳng hạn như đèn tường.
 

Cố Vấn Chu dựa vào ghế sofa, bình tĩnh nói: “Có lẽ tắt đèn thì sẽ có cảm giác giống đang xem phim trong rạp hơn đấy.”
 
Ôn Chi đứng dậy, đi tắt đèn của phòng khách.
 
May mà trên tivi cũng đang có đèn nền, màu sắc của ánh sáng đèn nền thay đổi tùy theo khung hình đang chiếu, từng luồng sáng hắt trên mặt hai người, cả hai đều im lặng xem hình ảnh trên tivi.
 
Tuy rằng đôi mắt của Ôn Chi vẫn nhìn vào tivi, nhưng cô không thực sự chú ý đến nội dung phim đang chiếu.
 
Cô cũng không biết tại sao mọi thứ lại thành ra như bây giờ.
 
Cô thực sự đang ở nhà xem phim cùng với Cố Vấn Chu ư?
 
Phải nói rằng, phim hoạt hình về Minions rất đáng yêu, đặc biệt là khi những Minions trông rất kỳ quặc và dễ thương này còn tràn ngập màn hình, luôn khiến ai nhìn cũng phải bật cười.
 
Cuối cùng, suy nghĩ của Ôn Chi cũng dần dần bị cuốn vào bộ phim.
 
Ngược lại, Cố Vấn Chu chống cằm, anh nhìn vào màn hình trước mặt mà trong lòng anh ngổn ngang suy nghĩ.
 
Ngay bên cạnh anh là cô gái đã làm anh rung động, còn trước mặt anh là... một đống Minions.
 
Rõ ràng là bầu không khí giữa hai người hẳn là nên mập mờ, nhưng lại bị những Minions kỳ quặc và dễ thương trong phim phá vỡ.
 
Có lẽ vì phim dài, giữa lúc xem phim, Ôn Chi còn hỏi Cố Vấn Chu: “Anh có cần uống thêm gì không?”
 
“Cái gì?” Cố Vấn Chu chậm rãi hỏi.
 
Ôn Chi nghĩ một lát: “Rượu vang đỏ do anh mang đến kia kìa?”
 
Hôm nay cô vừa chuyển đến, mới chỉ mua một thùng nước khoáng, những thứ khác cô còn chưa kịp mua.
 
“Tửu lượng của cô....” Cố Vấn Chu khẽ cười.
 
Ôn Chi nhớ lại ngay đến chuyện cô uống say ở quán bar, lúc đó cô còn nắm cằm của Cố Vấn Chu.
 
Tất nhiên chuyện này cô đã quên, nhưng Giang Lam có mặt vào lúc xảy ra chuyện ấy.
 
Ngay sau đó, đầu cô tự tái hiện lại tất cả mọi chi tiết trong cảnh tượng khi ấy.
 
Nhưng vì việc Ôn Chi đưa mảnh giấy nhỏ cho anh trong căng tin, khiến cho chuyện ở quán bar lại bị cả hai người đều quên đi mất.

 
Lúc này, khi Cố Vấn Chu nhắc lại đến tửu lượng của cô, Ôn Chi liền nhớ lại.
 
Cô mím môi một hồi lâu, rồi mới nhẹ giọng nói: “Lần trước ở quán bar, xin lỗi anh.”
 
“Vì sao cô lại xin lỗi?” Cố Vấn Chu hỏi lại.
 
Nói xong, anh mới nhớ ra Ôn Chi đang nói về chuyện gì.
 
Ôn Chi cố gắng giải thích: “Thực ra bình thường tửu lượng của tôi cũng không tệ đâu, chỉ là hôm đó tôi đã uống hơi nhiều.”
 
“Vậy nên cô mới nắm cằm của tôi?” Cố Vấn Chu không biết sao lại muốn nhắc lại chuyện cũ.
 
Ôn Chi muốn che mặt, nhưng cô lại cảm thấy nếu mình làm như vậy thì càng xấu hổ hơn.
 
Thấy Ôn Chi không nói gì, Cố Vấn Chu dường như càng hứng thú, dù sao anh cũng không phải thích phim điện ảnh này. Anh khẽ nhướng mày, nói với giọng nhẹ nhàng: “Cô có biết không, nếu là người lạ làm vậy với tôi, tôi sẽ nghi ngờ rằng...”
 
Nghi ngờ gì cơ?
 
Lần này Ôn Chi quay đầu nhìn anh.
 
Trong phòng khách vang lên lời thoại tiếng Anh trên tivi, ánh sáng từ khung hình chiếu hắt lên khuôn mặt anh, Ôn Chi bỗng thấy Cố Vấn Chu từ từ mở mắt, rồi nhấn từng chữ: “Người, đó, cố, ý, lợi, dụng, quấy, rối, tôi.”
 
Ôn Chi: “...”
 
Ha.
 
Ha ha.
 
Cô không làm thế, cô không hề.
 
“Lúc đó thực sự là tôi đã uống say rồi.” Ôn Chi tiếp tục giải thích một cách thành khẩn.
 
Cố Vấn Chu nói nhẹ nhàng: “Ừ, thế nên tôi mới nói là nếu là người lạ.”
 
Dù vậy, mặt Ôn Chi vẫn nóng bừng lên, cô không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành chuyên tâm xem phim điện ảnh.
 

Cho đến khi màn hình chiếu phim hiện lên danh sách diễn viên và cả phần credit cuối phim.
 
Ôn Chi nhìn TV, cảm thấy khá hoài niệm: “Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi xem phim này là lúc còn rất bé, khi đó tôi còn...”
 
“Khi cô còn nhỏ? Nhỏ đến mức nào?” Cố Vấn Chu đột nhiên hỏi.
 
Ôn Chi ngạc nhiên chớp mắt, cô cố gắng nhớ lại khi đó mình mới bao nhiêu tuổi, nhưng phim này thực sự được chiếu từ quá lâu trước đó rồi, cho nên cô lấy điện thoại ra tìm năm phim này lần đầu ra mắt.
 
“Bộ phim điện ảnh này lần đầu ra mắt vào năm 2010, lúc đó tôi còn đang học tiểu học đấy.” Ôn Chi nói.
 
Ôn Chi nghĩ thầm, cô nhớ rất rõ ràng mà, bộ phim này đúng là đã từng chiếu khi cô còn nhỏ.
 
Năm 2010, cô còn đang học tiểu học.
 
Cố Vấn Chu nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Lúc đó tôi đang học cấp ba.”
 
Mặc dù biết giữa hai người bọn họ có sự chênh lệch tuổi tác khá lớn, nhưng khi đã đi làm, thì cho dù có là chênh nhau sáu bảy tuổi cũng không ai nói gì.
 
Nhưng nếu quay lại quá khứ, thì khi anh đã là học sinh cấp ba, cô vẫn chỉ là một cô bé học sinh tiểu học.
 
“Cô thế này khiến tôi có cảm giác tội lỗi.” Cố Vấn Chu day sống mũi, trong giọng nói của anh đầy sự bất đắc dĩ.
 
Lúc đầu khi Ôn Chi nghe được câu nói này, cô còn không hiểu.
 
Nhưng đột nhiên, cả cô và cả Cố Vấn Chu đều trở nên im lặng.
 
Màn hình tivi cũng dừng lại ở giây cuối cùng của bộ phim, không khí trong phòng dường như đọng lại.
 
Tại sao anh lại có cảm giác tội lỗi?
 
Ôn Chi không khỏi nghĩ thầm trong lòng.
 
Cố Vấn Chu thì vẫn cứ không có bất cứ biểu cảm gì trên khuôn mặt anh, anh vẫn nhìn màn hình xem tivi trông rất bình thường, nhưng dường như tâm trí của anh không thể che giấu được nữa.
 
May mà cuối cùng, cả hai người không nói gì, cũng không hỏi gì nữa cả.
 
Cho đến khi Cố Vấn Chu đứng dậy rời đi, Ôn Chi vẫn lịch sự tiễn anh ra đến tận cửa.
 
Nhưng khi chỉ còn một mình trong nhà, Ôn Chi bước vội vài bước, rồi cô nhào thẳng lên ghế sofa.
 
Cô úp mặt vào gối, trong đầu cô vẫn còn vang lên câu nói của anh.
 
… Cô thế này khiến tôi có cảm giác tội lỗi.
 
Tại sao anh lại có cảm giác tội lỗi?
 

Bởi vì cô còn nhỏ quá ư?
 
Nhưng tuổi của cô, Cố Vấn Chu đã biết từ lâu rồi mà.
 
Dù Ôn Chi có cố gắng đến thế nào để không nghĩ lung tung nữa, nhưng cuối cùng trong đầu cô vẫn không thể tránh khỏi hiện lên năm chữ đó.
 
Trâu già gặm cỏ non.
 
Có phải vì điều này mà anh mới cảm thấy mình đang phạm tội không?
 
Mãi cho đến khi rửa mặt xong lên giường ngủ, Ôn Chi vẫn cứ trằn trọc, cô không ngủ được.
 
Đêm đó, Ôn Chi cứ mơ rồi lại tỉnh tận mấy lần, trong mơ cô thấy có các bé Minions, cô còn mơ thấy một con trâu già kêu “ụm bò ụm bò” suốt, nó cứ gặm cỏ liên tục, có làm cách nào cũng không chịu nhả ra.
 
Kết quả là, sáng hôm sau cô dậy rất sớm.
 
Kể từ khi bắt đầu bay tuyến bay này, lịch sinh hoạt của Ôn Chi trở nên không đều đặn một chút nào.
 
Ôn Chi dậy nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn chín giờ sáng, cô không muốn ngủ nữa cho nên cô rời giường luôn.
 
Ở nhà không có gì để ăn, cô tìm trên mạng xem có siêu thị nào quanh khu vực này để đi mua sắm một ít.
 
Không ngờ khi Ôn Chi ra khỏi nhà, đứng đợi thang máy, thì cánh cửa của căn phòng bên cạnh cũng mở ra.
 
Cố Vấn Chu mặc áo khoác thể thao màu đen, dáng vẻ gọn gàng, sắc mặt tươi tắn, quả nhiên đây là trạng thái thoải mái mà chỉ có thể nhìn thấy được vào buổi sáng sớm. Trong tai anh còn đang đeo tai nghe không dây, khi thấy Ôn Chi, anh tắt nhạc đi rồi chào cô: “Chào buổi sáng.”
 
“Chào buổi sáng.” Ôn Chi nhìn người đàn ông khiến mình nằm mơ suốt cả một đêm, đáp lời một cách uể oải.
 
Ban đầu Cố Vấn Chu chỉ liếc nhìn cô một cái, nhưng ngay lập tức, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
 
Làn da cô quá trắng, cho nên chỉ cần có chút quầng thâm trên mắt cũng rất dễ phát hiện.
 
Ôn Chi cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngẩng đầu nhìn lại.
 
Cố Vấn Chu nhẹ giọng hỏi: “Tối qua cô ngủ không ngon à?”
 
Ôn Chi định trả lời ngắn gọn “ừ”, nhưng khi nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh, trong lòng cô không khỏi cảm thấy bực bội.
 
Cô hỏi lại: “Anh ngủ ngon lắm à?”
 
Nói rồi, thấy anh vẫn nhìn mình, Ôn Chi không khỏi hậm hực.
 
Chẳng phải do anh đấy sao, tự nhiên trêu chọc rồi chạy!!!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận