Đến bên ngân hà

Hỏi xong vấn đề này, tự nhiên Ôn Chi cảm thấy vô cùng hối hận.
 
Có lẽ những lời của Cố Vấn Chu tối ngày hôm qua chẳng qua là do anh thuận miệng nói mà thôi, không hề có ý tứ gì đặc biệt cả.
 
Thế nhưng cô lại bị những lời nói đó làm ảnh hưởng tới mức trằn trọc cả đêm không ngủ, còn vô duyên vô cớ trút giận lên người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Chi cho rằng tất cả những chuyện này đều là do tính gắt ngủ sau một đêm ngủ không ngon giấc mà thành.
 
Cố Vấn Chu dường như lại không cảm nhận được là cô đang tức giận, ngược lại còn trả lời: “Tôi ngủ cũng bình thường.”
 
Ồ, vậy được rồi.
 
Còn cô thì đã mơ thấy một con trâu già đang gặm cỏ non suốt cả một đêm.
 
Cuối cùng thang máy cũng kêu ‘ting’ lên một tiếng rồi dừng ở tầng của bọn họ. Cửa thang máy mở ra, Cố Vấn Chu còn cố ý dừng lại đợi một chút để Ôn Chi đi vào trước.
 
Tuy Cố Vấn Chu trông có vẻ khá lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng thật ra anh lại là người rất lịch thiệp và có chừng mực.
 
“Cô định đi đâu vậy?” Cố Vấn Chu hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Chi đáp: “Tôi đi ăn sáng, tiện thể đi siêu thị một chuyến luôn.”
 
Căn nhà này quả thực không thiếu nội thất hay đồ đạc gì, thế nhưng lại chẳng có chút đồ ăn nào, cô phải đi siêu thị mua một ít đồ về tích trữ.
 
Tránh việc một ngày nào đó trở về nhà, muốn ăn mì ăn liền cũng không có mà ăn.
 
“Cô có biết siêu thị ở đâu không?” Cố Vấn Chu hờ hững hỏi.
 
Ôn Chi ngây người, đúng là cô không biết thật, nhưng cô có điện thoại mà?
 
Mặc dù sau khi mở bản đồ ra xem thử thì cô cũng vẫn không biết nó ở đâu.
 
Nhưng chưa đợi cô trả lời, Cố Vấn Chu đã lại lên tiếng: “Đúng lúc tôi cũng đang định đi siêu thị, hay là chúng ta đi cùng nhau luôn nhé?”
 
Ôn Chi nghiêng đầu nhìn Cố Vấn Chu, thấy chiếc áo khoác và quần đen anh đang mặc thì không khỏi thắc mắc, sáng sớm đi siêu thị mà cũng phải ăn diện tới mức này hả?
 
Sao cô lại cảm thấy hình như là anh đang định đi tập gym nhỉ?
 

“Được thôi.” Ôn Chi nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra, tự cho rằng anh đúng là đang muốn đi siêu thị.
 
Đến tầng đầu tiên của hầm gửi xe, cửa thang máy lại mở ra. Cố Vấn Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô đợi tôi ở đây một lúc đi, tôi lên lầu lấy đồ đã.”
 
Ôn Chi bước ra khỏi thang máng, đứng ở cửa chờ anh.
 
Cố Vấn Chu lại nhấn nút thang máy để lên lầu, anh thì quên cái gì được chứ, vốn dĩ đến chìa khoá xe anh còn chẳng mang theo
 
Quả đúng là anh định đến phòng tập gym, bình thường nếu như không có lịch bay, anh đều sẽ đến phòng tập gym tập luyện hai tiếng đồng hồ để thể lực của mình có thể đáp ứng được đặc thù công việc phải bay nhiều giờ của mình.
 
Nhưng không ngờ anh vừa ra khỏi cửa đã gặp được Ôn Chi.
 
Và thế là kế hoạch đi tập gym đột nhiên lại chuyển thành đi siêu thị.
 
Ôn Chi đứng đó đợi anh được vài phút, Cố Vấn Chu rất nhanh đã quay lại.
 
Cố Vấn Chu sống ở đây đã lâu, vì thế sau khi lái xe ra khỏi khu chung cư, anh cố tình lái xe với tốc độ không quá nhanh, dọc đường vừa đi vừa chỉ cho Ôn Chi những trung tâm mua sắm và hiệu thuốc ở gần đó.
 
“Phía trước có một quán mì, hương vị cũng khá ổn. Nếu như cô thích ăn mì thì có thể tới đó ăn thử.” Cố Vấn Chu nói.
 
Ôn Chi gật đầu, yên lặng lắng nghe Cố Vấn Chu giới thiệu suốt cả chặng đường.
 
Thế nhưng trong lòng cô lại có cảm giác rất ấm áp và thoải mái, cô phát hiện ra rằng, Cố Vấn Chu là kiểu người càng ở bên cạnh đủ lâu thì sẽ càng cảm thấy dễ chịu.
 
Anh quả thực là người rất có chừng mực, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận và chu đáo.
 
Cho dù là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, anh đã đặc biệt gọi điện thoại cho cô để dặn dò, hay là giống như bây giờ, anh lái xe chở cô đi làm quen với môi trường xung quanh. Rõ ràng đều chỉ là những chuyện rất nhỏ, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn và tỉ mỉ, cũng chưa bao giờ kể công mà chỉ coi đó là những chuyện rất đỗi bình thường.
 
Nếu như được làm bạn gái của anh, có một người bạn trai rất chú ý đến tiểu tiết như thế này, chắc hẳn đó là một điều vô cùng hạnh phúc
 
Ôn Chi định thần lại, không ngờ trong đầu mình bây giờ lại xuất hiện mấy suy nghĩ kiểu như vậy.
 
Cô lắc đầu dữ dội, cố gắng xua tan những suy nghĩ bậy bạ ở trong đầu đi.
 
“Sao thế?” Cố Vấn Chu để ý thấy hành động của cô, lo lắng hỏi.
 
Ôn Chi mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào con đường ở phía trước, giọng điệu bình tĩnh: “Không có gì.”
 
Cô cố gắng che giấu đi lương tâm đang chột dạ của mình, không thể để cho người khác biết chuyện cô đang tưởng tượng chuyện được làm bạn gái của anh sẽ hạnh phúc như thế nào được.
 

Mới sáng sớm nhưng siêu thị đã đông đúc hơn nhiều so với tưởng tượng, rất nhiều cụ ông cụ bà đã tranh thủ thời gian này để đi mua sắm.
 
Khu bán đồ ăn vặt thì còn đỡ, chứ mấy khu bán thực phẩm tươi sống và khu rau củ thì gần như đông nghịt người.
 
Hôm nay lại còn trùng với ngày siêu thị có khuyến mãi khi mua trứng, vì thế có rất nhiều người đang xếp hàng dài.
 
Ôn Chi đương nhiên không muốn tham gia vào chốn đông đúc ấy, thế nhưng cô vẫn bị một người vội lao lên trên đụng trúng. May sao Cố Vấn Chu nhanh tay lẹ mắt, kịp thời kéo cô sang một bên.
 
Đến quầy đồ đông lạnh, Ôn Chi lấy mấy gói bánh bao, định cho vào trong tủ lạnh để thỉnh thoảng ăn dần.
 
Cố Vấn Chu nhìn cô ôm một đống đồ đông lạnh, không khỏi cau mày: “Ăn nhiều đồ đông lạnh không tốt đâu.”
 
“Nhưng rất tiện lợi mà, tôi không giỏi nấu ăn lắm, ăn một mình cũng không ăn được bao nhiêu, nếu như gọi đồ ăn bên ngoài chán rồi thì có thể tự hấp lại bánh bao để ăn.” Ôn Chi suy nghĩ rõ ràng.
 
Cô không phải người toàn năng, đặc biệt là về khoản việc nhà, khả năng tự chăm sóc bản thân trong cuộc sống hàng ngày cũng chỉ được coi là tạm được thôi.
 
Thế nhưng cô thật sự không biết gì về nấu ăn cả.
 
Có lẽ phương diện này được kế thừa từ nữ thần Ôn.
 
Quý bà Ôn Thư Nhan cả đời này chỉ có thể lên được phòng khách, còn việc xuống được phòng bếp thì chỉ xem như là bất đắc dĩ thôi.
 
“Ngày này người trẻ tuổi biết nấu ăn ít lắm.” Ôn Chi vừa nói vừa không nhịn được muốn lấy thêm một gói nữa bỏ vào xe đẩy hàng của mình.
 
Nào ngờ cô còn chưa kịp đưa tay ra, Cố Vấn Chu đã trực tiếp nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra khỏi tủ đông.
 
“Nếu như ngấy đồ ăn bên ngoài rồi, muốn ăn gì thì nói với tôi.” Cố Vấn Chu thản nhiên nói, tiện tay đóng luôn cánh tủ đông lại.
 
Ôn Chi lại nhớ tới tô mì lần trước anh nấu cho cô khi dẫn cô trèo tường vào trong cửa hàng nhà người ta.
 
“Anh nấu ăn giỏi lắm hả?” Ôn Chi hỏi.
 
Cố Vấn Chu liếc nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Cô quên món mì lần trước rồi à?”
 
Ôn Chi làm sao có thể quên được, nhưng cô lại đáp: “Có người rất giỏi nấu mì nhưng chưa chắc đã giỏi nấu cơm, dù sao thì ẩm thực Trung Quốc cũng rất đa dạng và phức tạp mà.”
 
Đây là đang khiêu khích anh đấy à?
 

Cố Vấn Chu bị cô chọc cười, nói thẳng: “Hay là tối nay để tôi thể hiện tay nghề của mình cho cô xem nhé?”
 
Còn có chuyện tốt như này nữa cơ à? Ôn Chi lập tức trả lời: “Anh muốn nấu món gì để tôi đi mua đồ.”
 
Sau khi định thần lại, Cố Vấn Chu bật cười, như này là anh vừa bị mắc bẫy rồi đúng không nhỉ?
 
Thế rồi Ôn Chi thực sự đã đi mua nguyên liệu, Cố Vấn Chu đã bỏ công sức rồi, cô cũng phải đóng góp chút gì đó cho phải phép. Vì vậy đến lúc đóng gói đồ mang về, cô chỉ cần bỏ số đồ ăn hôm nay mua sang một chiếc túi khác rồi nhờ Cố Vấn Chu đem thẳng về nhà.
 
Đến tối thì cùng nhau tới nhà anh nấu cơm.
 
Không phải là Ôn Chi không muốn cung cấp địa điểm, mà thực sự là dầu, muối, dấm, tương hay trà thì nhà cô cũng chẳng có gì thứ gì cả.
 
Sau khi trở về nhà, Ôn Chi cũng không vội đi ăn gì đó ngay mà chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, nghịch điện thoại một lúc rồi đọc sách.
 
Chẳng bao lâu nữa cô sẽ chính thức trở thành cơ phó.
 
Những gì học được trong quá trình thay đổi, nếu có thể củng cố được thì cứ củng cố.
 
Về phương diện học tập này thì Ôn Chi rất tự giác, không cần nhờ đến ai nhắc nhở hay giám sát.
 
Cô vốn định đọc sách đến khoảng năm giờ sau đó sẽ đến chỗ Cố Vấn Chu rồi cùng nhau nấu bữa tối.
 
Dù không biết nấu ăn nhưng mấy công việc lặt vặt như nhặt rau rửa rau thì cô vẫn làm được.
 
Ôn Chi nghĩ, con gái tốt nhất là đừng nên có mấy suy nghĩ sẽ không làm gì cả, nếu đã đến ăn chực cơm nhà người ta thì nhất định phải làm gì đó để trả lại.
 
Chỉ có như vậy thì cô mới cảm thấy thoải mái.
 
Đến năm giờ chiều, Cố Vấn Chu gọi điện cho cô, cô đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài cửa.
 
Nào ngờ người trong điện thoại lại nói với cô rằng: “Xin lỗi Ôn Chi, tối nay đột nhiên tôi có công việc bận khác, không thể nấu bữa tối cho cô được rồi.”
 
Ôn Chi hơi đơ người nhưng rất nhanh giọng nói đã phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, cô đáp: “Không sao, anh có việc bận thì cứ làm đi.”
 
“Mấy món đồ này để dành cho lần sau vậy.” Cố Vấn Chu còn cố giải thích thêm một câu.
 
Ôn Chi cười đùa: “Yên tâm đi tôi nhớ mà, tôi không để anh bùng mất bữa này đâu.”
 
Lời nói mang theo ý đùa giỡn của cô khiến Cố Vấn Chu không khỏi bật cười.
 
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Chi nằm trên ghế sofa, trong lòng có một cảm giác không thể nói thành lời.
 
Thật sự là hơi có cảm giác thất vọng một chút.
 
Kiểu như cô đã mong chờ cho việc này cả buổi chiều, gần đến giờ lại nói với cô rằng phải huỷ, đương nhiên sẽ có sự thất vọng rồi.
 

Nhưng đó cũng chỉ là một bữa ăn thôi mà, không đến mức vậy đâu.
 
Cô nhỏ giọng tự an ủi bản thân mình như vậy.
 
Cố Vấn Chu đi theo chỉ dẫn của trợ lý Thẩm Vãn Bội, thẳng một mạch đến một câu lạc bộ kín tiếng nhưng lại vô cùng xa hoa ở trung tâm thành phố.
 
Trước đây anh cũng đã từng cùng bà Thẩm tới nơi này.
 
Thẩm Vãn Bội, mẹ ruột của anh, là một người phụ nữ mạnh mẽ có khả năng hô mưa gọi gió trên thương trường.
 
“Anh Vấn Chu.” Trợ lý đã đợi sẵn ở cửa, vừa nhìn thấy xe của anh đã lập tức ra chào hỏi.
 
Bảo vệ câu lạc bộ không kiểm tra thẻ thành viên của anh vì người trợ lý kia đã khá quen mặt ở nơi này.
 
Cố Vấn Chu bước xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên trông xe rồi đi theo trợ lý vào bên trong.
 
Trợ lý riêng của Thẩm Vãn Bội là một cô gái khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đã ở bên cạnh bà ấy được hai ba năm. Mặc dù được coi là trợ lý riêng nhưng cô ấy không giải quyết nhiều việc của công ty mà chủ yếu phụ trách những công việc riêng tư trong cuộc sống thường ngày của Thẩm Vãn Bội.
 
Cố Vấn Chu thuộc về phần riêng tư trong cuộc sống của bà Thẩm Vãn Bội, vì thế anh và người trợ lý này cũng khá quen thuộc.
 
“Ừm.” Cố Vấn Chu đáp.
 
Anh chợt nhớ ra lần trước tới đây ăn thì thấy đồ ăn khá ngon, không biết có thể đóng gói mang về được không.
 
Đang suy nghĩ như vậy, Cố Vấn Chu đã theo chân trợ lý tới trước cửa một căn phòng.
 
Trợ lý mở cửa, những người đang ngồi bên trong đều ngẩng đầu lên nhìn.
 
Cố Vấn Chu đứng ở cửa, đưa mắt nhìn thoáng qua rồi khẽ cau mày.
 
Anh tưởng đây chỉ là một bữa tiệc gia đình, Thẩm Vãn Bội đột nhiên nổi hứng muốn gọi anh tới ăn cơm mà thôi, thế nhưng bên trong căn phòng rõ ràng còn có thêm vài người khác nữa, trong đó có một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi gì đó.
 
“Mẹ.” Cố Vấn Chu đi vào trong, cất tiếng gọi bà Thẩm Vãn Bội.
 
“Nào nào, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là con trai lớn nhà tôi, Cố Vấn Chu.” Thẩm Vãn Bội đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Cố Vấn Chu, mỉm cười giới thiệu với mọi người.
 
Phải nói rằng ngay khoảnh khắc Cố Vấn Chu bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người như sáng lên.
 
Mặc dù nói là định nghĩa về trai đẹp của cha mẹ và các bậc tiền bối có thể không giống với giới trẻ ngày nay lắm, nhưng Cố Vấn Chu thì lại khác. Anh có ngoại hình đẹp trai tuấn tú phù hợp với con mắt của mọi lứa tuổi, tỉ lệ gương mặt cân đối một cách vô cùng tinh tế, cho dù tách từng bộ phận trên gương mặt ra hay gộp chung lại với nhau cũng đều đẹp như vậy.
 
Nếu như dùng cách nói của các cô gái trẻ hiện giờ thì đây quả thực là một nhan sắc thần tiên.
 
Còn về khí chất có phần hơi lạnh lùng quá mức của Cố Vấn Chu, đây ngược lại còn là một điểm cộng trong mắt người lớn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận