Ôn Chi sốt ruột về nước là để xem đại hội trình diễn trên không lần này.
Lần này, đại hội trình diễn trên không được tổ chức ở thành phố Hạ Giang, không chỉ có mặt phi đội nhào lộn đứng đầu trong nước mà còn có phi đội nhào lộn đứng đầu đến từ các nơi trên thế giới.
Chính vì sự gia nhập của các phi đội này nên vé vào cửa mới cực kỳ khó mua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi mua được vé trên mạng, Ôn Chi nhanh chóng về nước.
Bởi vì Giang Lam còn phải đi làm nên Ôn Chi dứt khoát đi xem một mình.
Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, cô bèn đi dạo chung quanh, không ngờ lại nghe thấy tiếng gọi vừa vui sướng vừa bất ngờ.
Cô quay đầu sang thì thấy một bóng người màu hồng nhạt xông về phía mình.
Khi Lộc Kỳ ôm chầm lấy mình, Ôn Chi cũng sững sờ. Khi thấy bóng người cao lớn nhanh nhẹn ở cách đó không xa, cô càng sững sờ.
Không phải chứ… Thật sự trùng hợp đến mức này luôn hả?!
“Chị Chi Chi, thì ra chị nói bận là đi xem đại hội trên không lần này!” Giờ khắc này, Lộc Kỳ không biết nên miêu tả cảm xúc kích động trong lòng mình bằng ngôn ngữ như thế nào, rúng động, vui vẻ và kinh ngạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Chi mờ mịt đáp lại: “Ừ, đúng rồi.”
Lộc Kỳ nhìn đằng sau, vẫy tay gọi người đàn ông đứng cách đó không xa: “Anh ơi, anh mau đến đây đi.”
Đừng gọi anh ta…
Ôn Chi thở dài từ tận đáy lòng, ngay cả chính cô cũng không thể không kinh ngạc về duyên phận chết tiệt này. Sao lại cứ gặp gỡ Cố Vấn Chu ở nơi này?
Nhưng Lộc Kỳ đã gọi thành tiếng, hơn nữa người kia cũng chậm rãi bước đến bên này.
Không thể không nói, vóc dáng của người này rất đẹp, không đơn giản chỉ vì bộ đồng phục phi công nên mới đẹp.
Hôm nay, Cố Vấn Chu không mặc đồng phục phi công, vẫn là nguyên cây áo đen quần đen, cổ tay áo sơ mi được xắn lên, để lộ cánh tay gầy nhưng săn chắc, đôi chân dưới quần dài màu đen vẫn có chiều dài đủ để khiến đa số đàn ông chung quanh nơi này tức hộc máu.
Cố Vấn Chu đến gần, liếc Ôn Chi một cái, lại không nói một lời. Ôn Chi cũng dứt khoát đáp lại anh bằng sự im lặng.
Lộc Kỳ hoàn toàn không nhận thấy bầu không khí tẻ ngắt giữa hai người, ôm cánh tay Ôn Chi nói liến thoắng: “Lúc nãy em còn nói với anh trai em là chị rất có duyên phận đặc biệt với anh ấy. Chị xem, chẳng phải đúng như em nói hay sao? Rõ ràng chúng ta không hẹn nhau mà vẫn gặp được nhau ở đây.”
Ôn Chi gật đầu: “Nói như em thì mỗi người ở đây hẳn là đều có duyên phận đặc biệt với anh trai em.”
Cố Vấn Chu: “…”
Lộc Kỳ cũng sửng sốt vì câu nói của cô nhưng ngay sau đó, cô ấy lại làm nũng: “Không có đâu, họ có ngồi máy bay do anh trai em lái đâu, cũng không trùng hợp ngồi bên cạnh em nhé.”
Hiển nhiên, cô nhóc này rất thông minh, không bị Ôn Chi dắt mũi.
“Chị Chi Chi, chị đến đây một mình ạ?” Lộc Kỳ hỏi.
Ôn Chi cũng không cần thiết nói dối, bèn gật đầu trả lời: “Ừ, chỉ có mình chị thôi.”
Lộc Kỳ lại bám riết: “Thế thì chị đi cùng bọn em đi.”
“Chỗ ngồi được cố định sẵn rồi, chắc không thay đổi được đâu.” Ôn Chi giải thích.
Thế là Lộc Kỳ nhìn anh trai mình van xin: “Anh ơi, em xin anh đấy.”
Ôn Chi buồn cười: “Đại hội trên không này có phải do anh trai em mở đâu, em xin anh ta cũng vô ích.”
Cố Vấn Chu nhấc mí mắt, liếc Ôn Chi một phát.
Câu nói này mới nghe thì như đang tốt bụng an ủi Lộc Kỳ nhưng càng giống trào phúng.
Ôn Chi không hề sợ hãi khi đối diện với tầm mắt của Cố Vấn Chu, đôi mắt hạnh trong trẻo xinh đẹp dường như đang nói “Tôi chỉ an ủi em gái anh thôi, huống chi tôi đâu có nói sai”.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
“Cơ trưởng Cố?” Một người đàn ông trẻ tuổi đeo thẻ nhân viên đến gần họ, nói bằng giọng như vừa thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đang định gọi điện cho anh đây.”
Cố Vấn Chu nhìn về phía đối phương.
Người đàn ông trẻ tuổi cười nói: “Lúc trước giám đốc Hạ đã dặn dò chúng tôi, bảo là nếu anh đến đây thì trực tiếp mời anh đến khán đài VIP để xem biểu diễn.”
“Làm phiền cậu rồi.” Cố Vấn Chu thản nhiên gật đầu.
Người đàn ông trẻ tuổi vội nói: “Đây là nhiệm vụ của tôi, huống chi thời tiết hôm nay sẽ khá là nóng, nếu xem biểu diễn trên khán đài VIP thì sẽ thoải mái hơn.”
Nghe vậy, Lộc Kỳ vội hỏi: “Ba người chúng tôi cùng đi có được không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Người đàn ông trẻ tuổi còn tưởng 3 người đi cùng nhau, bèn giải thích: “Các cô đi cùng cơ trưởng Cố, tất nhiên là có thể cùng tiến vào xem biểu diễn.”
Lộc Kỳ sung sướng nhảy nhót: “Tuyệt quá! Chị có thể đi cùng bọn em!”
Ôn Chi: “…”
Không ngờ là mình lại bị vả mặt nhanh đến thế.
Ôn Chi vốn định từ chối nhưng cô nhận thấy mình coi thường quyết tâm của một thiếu nữ. Nhất là khi Lộc Kỳ cứ chắp tay van nài liên tục, cuối cùng Ôn Chi vẫn mềm lòng.
Thôi vậy, suy cho cùng thì cô vẫn được hời. Khán đài VIP dù gì cũng tốt hơn ghế ngồi ban đầu của cô.
…
Thực ra điểm khác biệt của khán đài VIP với những chỗ ngồi khác là có thêm mái che và thức uống lạnh, bánh ngọt phục vụ kèm.
Buổi biểu diễn đầu tiên được bắt đầu vào lúc 10 giờ sáng.
Tuy rằng thời tiết không đến nỗi nóng nực, nhưng vẫn quá sức chịu đựng của con người, vậy nên có mái che sẽ thoải mái hơn nhiều.
Khi ngồi xuống, Lộc Kỳ lươn lẹo định nhường chỗ ngồi giữa cho Ôn Chi, vậy thì Ôn Chi sẽ ngồi bên cạnh Cố Vấn Chu. Nhưng Ôn Chi nhanh chóng phát hiện tâm tư của cô nhóc, nhanh tay túm chặt cánh tay cô ấy, trực tiếp đặt cô ấy ngồi lên ghế giữa.
Khi bị đè ngồi xuống ghế, Lộc Kỳ khiếp sợ nhìn Ôn Chi, khẽ lẩm bẩm: “Chị khỏe thật đấy.”
Ôn Chi chỉ cười chứ không nói gì.
Nhóc con, chẳng lẽ cho rằng cô chỉ tập gym cho đẹp thôi à?
May mà không lâu sau, màn trình diễn trên không đã bắt đầu. Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trời, chờ đội bay biểu diễn xuất hiện.
Bầu trời hôm nay trong vắt đến bất ngờ, gần như không thấy một gợn mây, khắp bầu trời cứ như cửa sổ thủy tinh màu xanh lam vừa được lau chùi bóng loáng, màu xanh mát thấm vào ruột gan.
Vù vù, theo tiếng động cơ máy bay vang lên từ xa, đám người trên khán đài cũng trở nên xôn xao.
“Đến rồi! Đến rồi!”
Không biết ai hô lên một tiếng, mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy một phi đội xếp thành hình chữ nhân (人) xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bảy chiếc máy bay bay về phía khán đài một cách đồng đều giữa không trung.
Khi máy bay bay vòng quanh một vòng rồi đến gần khán đài lần nữa, bỗng nhiên toàn bộ đội bay biểu diễn kéo ra dải khói đặc với đủ các màu sắc sặc sỡ đỏ cam xanh vàng giữa không trung, tựa như đang vẽ một chiếc cầu vồng trên bầu trời.
Một bạn nhỏ nào đó kích động đến nỗi hò hét ầm ĩ.
Cứ tưởng rằng màn trình diễn này sẽ kết thúc bằng khói màu nhưng bỗng nhiên, toàn bộ đội bay biểu diễn thành thạo lộn ngược một vòng giữa không trung.
“Không ngờ máy bay lại có thể lộn ngược!” Lộc Kỳ kích động hét lên.
Đây là lần đầu tiên cô ấy xem trình diễn máy bay, cứ tưởng khói màu đã rất đẹp nhưng không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng máy bay đồng loạt lộn ngược.
Ôn Chi mỉm cười vỗ lên đầu cô ấy: “Đây là động tác lộn ngược trong kỹ thuật nhào lộn trên không, nếu không phải là phi công thâm niên có kinh nghiệm lâu năm thì không thể thực hiện được động tác có độ khó cao cỡ này đâu.”
Lộc Kỳ hưởng ứng rất nhiệt liệt: “Wow, chị Chi Chi biết nhiều ghê, giỏi quá!”
Đôi mắt của cô nhóc như lấp lánh ánh sao.
Cho dù lúc này, Ôn Chi chỉ vào máy bay trên trời nói trời ơi chim gì mà to quá, có lẽ cô ấy cũng sẽ vỗ tay khen ngợi.
Lần đầu tiên được gần gũi với một fangirl như thế này, giọng Ôn Chi không khỏi trở nên mềm mại. Âm thanh vốn đã trong trẻo êm tai, hôm nay còn ôn hòa hơn cả cơn gió.
Cố Vấn Chu lười biếng tựa lưng vào ghế. Không phải màn trình diễn nhào lộn này không đặc sắc, mà vì chính anh cũng có thể thực hiện động tác này nên không kích động và kinh ngạc như người ngoài nghề mới được xem lần đầu. Bây giờ nghe Ôn Chi khe khẽ giải thích các động tác nhào lộn trên không cho Lộc Kỳ nghe, anh không khỏi kinh ngạc nhìn cô.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem kỹ năng. Trong lĩnh vực bay, người ngoài nghề và người trong nghề chênh lệch rất xa, chỉ cần nghe thoáng qua là biết có phải trong nghề hay không. Nhưng anh không ngờ, những kiến thức mà Ôn Chi phổ cập cho Lộc Kỳ đều là kiến thức chỉ người trong ngành mới biết.
Hơn nữa, cô còn đặc biệt giải thích bằng ngôn ngữ thông dụng để Lộc Kỳ hiểu được một cách dễ dàng.
Hôm nay, Ôn Chi búi một búi tóc dày sau đầu, để lộ chiếc cổ sạch sẽ thon dài, lúc nghiêng người đến gần Lộc Kỳ, tóc con bên tai sẽ được cơn gió nhẹ nhẹ nhàng vén lên.
Cố Vấn Chu thấy được một nốt ruồi son đỏ như máu trên vành tai của cô.
Làn da trắng nõn của cô càng làm tôn lên nốt ruồi đỏ thẫm ấy.
Lúc này, Ôn Chi đã nói chuyện với Lộc Kỳ xong nên ngồi thẳng lưng, đồng thời nhận thấy có tầm mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt của Cố Vấn Chu.
Chỉ trong tích tắc, đôi mắt vốn ôn hòa của cô thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, cứ như có một cục nước đá lọt và, tỏa ra dòng khí lạnh lẽo. Cô không chịu thua đối diện với Cố Vấn Chu, tầm mắt của hai người đụng vào nhau, không ai chịu nhường nhịn ai.
Cố Vấn Chu cứ như vừa được xem vở kịch đổi mặt Tứ Xuyên, từ nụ cười ôn hòa thân thiện với Lộc Kỳ đến vẻ mặt lạnh nhạt không hề che giấu khi đối diện với mình.
Lúc này Ôn Chi vẫn không nói một lời, nhìn gì mà nhìn?
Sao người đàn ông này không hề chột dạ khi bị bắt quả tang nhìn lén người khác vậy?
Thế mà người đàn ông trước mắt luôn có năng lực đánh vỡ nhận thức nhất quán của cô, chẳng những không chột dạ mà ngược lại còn cong môi, hào phóng hỏi: “Cô là người thích máy bay à? Rất hiếm có người ngoài nghề hiểu biết nhiều đến thế.”
“Cứ cho là vậy đi.” Ôn Chi chẳng buồn giải thích.
Thái độ lạnh lùng của cô khiến Cố Vấn Chu hơi bất ngờ. Anh có thể cảm nhận được lúc nói chuyện với mình, cô gái này cứ như nhím xù lông. Tuy rằng anh rất lạnh nhạt với quan hệ giữa người với người nhưng không có nghĩa là anh không cảm nhận được cảm xúc của người khác, nhất là thái độ thù địch rõ mồn một kiểu này.
Cố Vấn Chu không phải kiểu người thích truy hỏi cho ra nhẽ. Sau hôm nay, có lẽ họ sẽ không gặp lại nhau, cho nên anh chẳng buồn tìm hiểu vì sao Ôn Chi lại có thái độ như vậy khi đối mặt với mình.
…
Mãi đến khi phi đội nhào lộn của Nga xuất hiện, Ôn Chi thoáng chốc ngồi thẳng lưng.
Lần này cô không phân tâm giảng giải cho Lộc Kỳ như lần trước, mà im lặng tập trung xem biểu diễn.
Đội hình máy bay liên tục thay đổi trên không trung, kéo dài dải khói màu đen.
Khi màn trình diễn máy bay nhào lộn độc lập kết thúc, Lộc Kỳ vừa vỗ tay vừa vô tình liếc thấy khóe mắt Ôn Chi ngấn lệ.
“Chị Chi Chi, chị sao vậy?” Lộc Kỳ dè dặt hỏi.
Lúc này, Ôn Chi mới nhận thấy mình mất khống chế. Cô cười khẽ, chỉ vào máy bay dần dần biến thành chấm đen nơi chân trời, nói sang chuyện khác: “Em có biết người điều khiển chiếc máy bay ấy là ai không?”
Lộc Kỳ lắc đầu.
“Cô ấy tên là Talia, phi công nhào lộn nổi tiếng nhất của Nga, đồng thời cũng nổi tiếng khắp thế giới.”
Nghe được cái tên này, Lộc Kỳ hỏi ngay: “Nữ phi công ạ?”
“Ừ, đúng thế.” Ôn Chi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tuy rằng nơi đó đã không còn máy bay, cô khẽ nói: “Talia là phi công nữ đầu tiên giành được giải quán quân của cuộc thi nhào lộn trên không, đồng thời cũng đánh vỡ sự lũng đoạn của nam phi công trong lĩnh vực này bằng bản lĩnh của chính mình.”
“Chị ấy là thần tượng của chị ạ?” Lộc Kỳ hiểu rõ, gật đầu: “Chẳng trách chị cảm động đến nỗi rơi nước mắt.”
Tuy rằng không rơi nước mắt nhưng trong mắt Lộc Kỳ, hình ảnh đôi mắt Ôn Chi ngấn lệ vẫn rất giống tiên nữ.
Ôn Chi im lặng trong chốc lát, khẽ nói: “Chị chỉ suy nghĩ, một phi công nữ muốn trở thành người được vô số người ngước nhìn như cô ấy, rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu cay đắng và thành kiến.”
“Vì sao?” Lộc Kỳ nửa hiểu nửa không.
Ôn Chi đang định nói cô ấy còn nhỏ, không biết trong một số ngành nghề vốn dĩ tồn tại thành kiến với phụ nữ. Không ngờ đúng lúc này, Cố Vấn Chu cũng ngẩng đầu lên, còn trùng hợp nhìn về phía cô.
Kể từ khi gặp lại anh, ngọn núi lửa dưới đáy lòng Ôn Chi dần dần thức tỉnh. Những năm học phi công, tất cả những gì mà mình gặp được khiến cô không muốn im lặng nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào Cố Vấn Chu, gằn từng chữ: “Tại vì trong lĩnh vực hàng không, luôn sẽ có những kẻ tự phụ ngạo mạn cho rằng phụ nữ trời sinh không bằng đàn ông, không thể lái máy bay, không thể làm phi công.”
“Thời buổi nào rồi mà vẫn còn loại người đó?” Lộc Kỳ không phục.
“Đúng đấy.” Khóe mắt Ôn Chi nhếch lên, mỉm cười.
Cô dời tầm mắt, vươn tay xoa đầu Lộc Kỳ, cười tủm tỉm hỏi: “Cho nên em biết đối mặt với loại người này, mình nên làm gì không?”
Lộc Kỳ hứng thú hỏi: “Mình nên làm gì ạ?”
Cố Vấn Chu có vẻ cũng rất hứng thú, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Ôn Chi cười lạnh trong lòng, nhếch khóe môi, không khách sáo nói: “Đánh vỡ thành kiến của anh ta, sau đó bắt anh ta nuốt hết những lời mình từng nói vào bụng.”
Lúc nói câu này, đôi mắt của cô sáng kinh người, mang theo khí thế không thể miêu tả rõ.
Cố Vấn Chu im lặng nhìn cô.
Tuy rằng Ôn Chi không nhìn anh nhưng vẫn nhận thấy tầm mắt của anh vẫn rơi trên người mình. Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác bực bội.
Nhìn gì mà nhìn? Chắc anh không biết đâu nhỉ, tôi đang nói tên khốn nhà anh đấy!
Thế là Ôn Chi ngẩng đầu, không phục nhìn lại anh.
Cố Vấn Chu vốn lười nhắc tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo duỗi về phía trước khiến đôi chân trông vừa dài vừa thẳng. Nhưng không biết từ khi nào, anh lại ngồi thẳng lưng, chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, một tay chống cằm.
“Ý tưởng rất hay.” Cuối cùng, anh chậm rãi lên tiếng.
Ôn Chi nhìn anh, lại thấy trong mắt anh không có bỡn cợt, ngược lại tràn đầy nghiêm túc. Cứ như thể câu trả lời này đã trải qua sự ngẫm nghĩ nghiêm túc của anh.
“Chúc cô thành công.” Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông lại vang lên lần nữa.
Ôn Chi: “…”