Sau khi phi đội nhào lộn của Nga kết thúc màn trình diễn, có một khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa trận.
Chung quanh nhanh chóng trở nên ồn ào hơn trước.
Thấy thế, Lộc Kỳ lấy cớ muốn đi uống nước, bèn sang bên cạnh lấy nước. Ôn Chi không muốn ở lại với Cố Vấn Chu một mình nên trực tiếp đứng dậy: “Chị cũng đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị Chi Chi, chị muốn uống gì thì để em lấy cho chị là được.” Thấy kế hoạch của mình lại lần nữa thất bại, Lộc Kỳ thoáng chốc xụ mặt.
Khi lấy được nước, hai người không quay về ngay lập tức mà ra ngoài nghỉ ngơi.
Địa điểm tổ chức đại hội trên không lần này là trung tâm triển lãm hàng không ở phía tây ngoại ô Hạ Giang, khu vực hoang vu, đưa mắt nhìn chung quanh toàn là đất hoang, không có một cửa hàng tiện lợi nào. May mà họ ngồi trên khán đài VIP nên được cung cấp đồ uống và đồ ăn vặt, bánh ngọt các loại.
Ôn Chi vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm, lại thấy Lộc Kỳ vẫn chu môi, không khỏi cười nói: “Sao? Được xem màn trình diễn đặc sắc như vậy mà em không vui à?”
“Chị Chi Chi…” Lộc Kỳ nhìn cô, chân thành thỉnh giáo: “Chị thấy anh trai em thế nào?”
“Không được tốt lắm.” Ôn Chi trả lời thành thật, chí ít trong lòng cô là vậy.
Lộc Kỳ khiếp sợ trợn tròn mắt, thật lâu sau mới lên tiếng: “Chị đánh giá về anh trai em kiểu đó hả!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt của cô nhóc nửa là khiếp sợ, nửa là bội phục.
Khiếp sợ là vì không ngờ sẽ có người chê ông anh trai tuấn tú vô song, người gặp người thích hoa gặp hoa nở của mình. Bội phục là vì thì ra trên thế giới này, thật sự có người không bị sắc đẹp che mờ mắt.
“Sao? Anh trai em là nhân dân tệ hay sao mà ai gặp anh ta cũng phải yêu anh ta?” Ôn Chi cười trêu ghẹo cô ấy.
Lộc Kỳ lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng ngay sau đó, cô bé lại nói: “Nhưng em chưa bao giờ thấy cô gái nào ghét bỏ anh trai em đến nước này.”
Ôn Chi hơi tự kiểm điểm bản thân. Ghét bỏ? Chẳng nhẽ mình biểu hiện quá lộ liễu?
“Xin lỗi, chị không nên nói anh trai em kiểu đó.” Ôn Chi nghiêm túc nhìn cô bé. Suy cho cùng thì nhìn từ góc độ của Lộc Kỳ, anh trai cô ấy chưa từng làm sai điều gì, Ôn Chi không muốn biểu hiện quá rõ ràng trước mặt cô ấy, cùng lắm thì mình âm thầm ghét bỏ là được.
“Chị không cần nói xin lỗi, em chỉ kinh ngạc thôi. Dù sao chị là người đầu tiên mà em thấy, gặp anh trai em mà vẫn không thích anh ấy.”
Ôn Chi: “…”
Lòng tự tin của Lộc Kỳ đối với anh trai mình, cũng là vô đối.
Tưởng cô không tin, Lộc Kỳ chỉ tay lên trời thề: “Em thật sự không khuếch đại đâu. Hơn nữa anh trai em còn từng lên hot search chỉ vì đẹp trai nhé.”
Chuyện này… Đúng là Ôn Chi cũng biết.
Hồi ấy, cô còn đang ở nước Mỹ thi các loại chứng chỉ giấy phép, suốt ngày trừ lúc ăn cơm ngủ, còn lại dành hết thời gian để học tập, chỉ hận một ngày không có 25 giờ đồng hồ.
Kết quả, Giang Lam liên tục nhắn tin WeChat cho cô, đề tài là trong WorldLink Airlines của họ có một cơ trưởng trực tiếp được các cư dân mạng nhiều chuyện đưa lên hot search vì quá đẹp trai.
Công ty cho rằng đây là cơ hội tuyên truyền rất tốt nên trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa, mua no.1 hot search. Ai dè nửa giờ sau, hot search trực tiếp bị hủy bỏ. Lúc ấy Giang Lam kích động đến nỗi gần như cà lăm: “Cậu không biết cơ trưởng Cố đỉnh cỡ nào đâu! Anh ấy trực tiếp bỏ tiền túi hủy hot search này, còn bảo anh ấy không cần loại cơ hội đó!”
“Má ơi, ngầu vãi, thật sự là vừa ngầu vừa bảnh!”
Lúc ấy, trong đầu Ôn Chi bị nhồi nhét cả đống tài liệu học tập nên nhất thời đứng máy, không nhịn được hỏi: “Ai cơ?”
“Cố Vấn Chu chứ ai!”
Vừa gửi tin nhắn giọng nói này xong, Giang Lam lập tức gửi tin nhắn khác: “Ôi chao, tớ quên mất chuyện giữa cậu và anh ấy.”
Nghe tin nhắn này xong, Ôn Chi mới hiểu được ý của Giang Lam.
Cô và Cố Vấn Chu…
Nghe câu này cứ như hai người từng có yêu hận khúc mắc gì đó không bằng. Nhưng nói chính xác hơn thì chỉ có mình Ôn Chi ghim chuyện ngày xưa mà thôi.
Suy cho cùng thì kể từ khi gặp lại Cố Vấn Chu, đối phương rõ ràng biểu hiện không hề nhớ cô.
Cũng đúng thôi, ai mà nhớ được một buổi trưa bình dị của sáu năm về trước, cùng với lời nói trong lúc máu dồn lên não của một cô nhóc chứ.
…
Sáu năm trước.
Đang lúc nghỉ hè, Ôn Chi vừa lên lớp 11 nên muốn tranh thủ dịp nghỉ hè này để hoàn thành nguyện vọng bao lâu nay của mình, đến Châu Hải xem triển lãm hàng không.
Triển lãm hàng không Châu Hải là một trong những triển lãm hàng không lớn nhất trong nước. Trong triển lãm hàng không lần này sẽ có máy bay chiến đấu tiên tiến nhất do quốc gia sản xuất, Ôn Chi muốn đích thân đến hiện trường để được ngắm nhìn.
Ai dè mẹ cô chẳng những không đồng ý mà thậm chí không hiểu vì sao một đứa con gái như cô lại thích những thứ đó.
Ôn Chi khó hiểu: “Sao mẹ lại bảo con gái thích những thứ đó? Chẳng nhẽ là con gái thì cứ phải thích búp bê, thích váy áo mới được coi là con gái chắc? Con thích máy bay đấy, con chẳng những muốn đi xem triển lãm hàng không mà còn muốn học lái máy bay, làm phi công nữa cơ!”
Ôn Thư Nhan – mẹ của Ôn Chi – vẫn luôn trông chừng cô rất nghiêm ngặt, thậm chí đặt ra những quy định khắt khe cho cô. Từ nhỏ đến lớn, Ôn Chi đều phải thực hiện mọi thứ trong khuôn khổ quy định của bà ấy. Ngay cả băng vệ sinh dùng nhãn hiệu nào cũng là do mẹ quyết định thay cô.
Không ngờ bây giờ cô lại đột nhiên nói sau này phải làm phi công, vô hình trung ném một quả bom chìm trong nhà mình.
Ôn Thư Nhan lập tức tỏ vẻ phản đối, không được, kiên quyết không được, đừng hòng mơ tưởng.
Cũng là lần đầu tiên Ôn Chi kiên định với sự lựa chọn của mình.
Cho dù Tống Nguyên Kính – ba của Ôn Chi – đã đứng ra làm hòa, bảo Ôn Chi tạm thời xin lỗi mẹ, chuyện báo danh thi phi công để đó rồi thương lượng sau cũng được. Dù sao thì tuyển chọn phi công cũng phải chờ đến lớp 12, bây giờ cô mới lên lớp 11, chưa đến lúc cần suy xét vấn đề này.
Nhưng Ôn Chi kiên quyết không đồng ý. Cô nghiêm túc hỏi ba mình: “Bây giờ con nhượng bộ thì ba có dám bảo đảm lên lớp 12, mẹ sẽ đồng ý cho con tham gia tuyển chọn phi công không?”
Tống Nguyên Kính thở dài, ông ấy thực sự không thể cam đoan điều này.
Thế là hai mẹ con cứ thế giằng co với nhau. Trong quá trình này còn bao gồm bà Ôn Thư Nhan gửi các bài báo tin tức về tai nạn trên không cho cô.
Không ngờ bà ấy lại muốn dùng cách này để ép Ôn Chi quay đầu là bờ.
Mãi đến một buổi trưa nọ, Giang Lam hẹn cô đến tiệm sách.
Bởi vì mấy ngày nay, bầu không khí trong nhà thật sự căng thẳng, ba mong cô ra ngoài thư giãn, nhân tiện suy nghĩ lại xem sự kiên trì của mình có đúng hay không.
“Cậu định thi phi công à?” Nghe được cảnh ngộ ở nhà của Ôn Chi mấy ngày nay, Giang Lam cũng rúng động. Sau đó, cô ấy tò mò hỏi: “Nữ thần Ôn nhà cậu mà chịu được à?”
Ôn Chi thở dài.
Bởi vì Ôn Thư Nhan quá xinh đẹp nên Giang Lam vẫn coi bà ấy là nữ thần.
“Tớ đã bảo rồi mà, nữ thần Ôn nhà cậu vẫn một lòng chế tạo cậu thành thục nữ yểu điệu, sao có thể cho phép cậu làm phi công? Hơn nữa làm phi công vất vả lắm, chẳng những phải thi sát hạch mà còn một đống huấn luyện nữa chứ.”
Ôn Chi trừng cô ấy: “Rốt cuộc cậu theo phe nào?”
“Phe của cậu.” Giang Lam là cọng cỏ gió thổi chiều nào nghiêng theo chiều ấy, nhanh chóng phản chiến.
Hai người rời khỏi tiệm sách, Giang Lam đề nghị đến cửa hàng cá nướng gần trường để ăn cơm. Ôn Chi không để bụng ăn cơm ở đâu, tuy rằng bà Ôn Thư Nhan vẫn không đồng ý cho cô ăn đồ ăn trong quán ăn ven đường.
Giang Lam kéo cô: “Cơ mà sao cậu lại muốn làm phi công? Tớ cứ tưởng cậu chỉ đơn giản là người thích hàng không thôi.”
Trước kia, Ôn Chi từng mua không ít tạp chí hàng không, đám con trai trong lớp còn mượn tạp chí của cô để đọc. Mọi người đều cho rằng đây chỉ là sở thích của cô, không ngờ cô lại thật sự muốn làm phi công.
Ôn Chi ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ lẩm bẩm: “Chắc là vì…”
Cô tạm dừng trong chốc lát, khiến Giang Lam không nhịn được nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Lam chớp mắt: “Vì cái gì?”
“Vì tớ muốn đến gần ngân hà chăng.” Ôn Chi cười khẽ.
Ước mơ thời niên thiếu chói mắt là vì trong trí tưởng tượng của họ, mọi thứ trong tương lai đều sáng ngời lấp lánh, xứng đáng để họ không ngừng phấn đấu vì nó.
Hơn nữa, thế giới này có ai quy định con gái thì không được có dũng khí và quyết tâm ôm ngân hà vào lòng?
Hai người tiến vào cửa hàng cá nướng, Giang Lam vẫn gọi một suất cá nướng vải như mọi khi.
Hương vị cá nướng độc đáo này là món ăn chiêu bài của cửa hàng, rất đắt khách.
Khi hai người đến cửa hàng đã gần 1 giờ chiều, trong cửa hàng chẳng còn mấy thực khách, chỉ có khách hàng ngồi đằng sau tấm bình phong bên cạnh. Nghe nội dung trò chuyện của họ thì chắc là sinh viên mới tốt nghiệp.
Họ vừa ngồi xuống, bỗng nghe thấy một giọng nói đằng sau bình phòng: “Hồi trước chuyên ngành của các cậu có mấy nữ phi công, trước khi tốt nghiệp đều bị đình chỉ bay, chuyển sang làm việc dưới mặt đất hết phải không?”
“Hết cách rồi, không chịu được áp lực chứ sao.” Một người khác trả lời.
Ôn Chi đang cúi đầu xem tạp chí hàng không mới mua. Giang Lam lập tức đẩy cánh tay của cô, ra hiệu cho cô nghe bàn bên cạnh nói chuyện.
Thực ra ngay từ khi họ lên tiếng, Ôn Chi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
“Không bàn đến những vấn đề khác, chỉ riêng tiết huấn luyện thể năng, nhất là hai loại đu thang và trụ xoay, vô số con trai còn gục ngã ở đó, con gái lại càng không được.”
Ôn Chi vẫn im lặng lắng nghe, Giang Lam đã không nhịn được lẩm bẩm: “Ai vậy? Kỳ thị con gái vừa vừa thôi.”
Họ vẫn đang tiếp tục thảo luận, mãi đến khi một giọng nói vừa cười vừa nói: “Con gái sao làm phi công được, không chịu khổ được đâu.”
Giờ khắc này, trong đầu Ôn Chi như có ngòi nổ bị đốt cháy, thoáng chốc kíp nổ lý trí của cô không còn tro bụi.
Những lời mà mẹ nói với mình lúc ở nhà mấy ngày nay, cùng với lời nói của đám người sau bình phong vào lúc này.
“Một đứa con gái như con sao lại thích những thứ đó?”
“Thể lực của con gái kém lắm, sao bằng đàn ông được.”
Mãi đến câu cuối cùng này.
“Con gái sao làm phi công được, không chịu khổ được đâu.”
Câu nói này là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, đồng thời đốt cháy lửa giận trong lòng Ôn Chi.
Thực ra Ôn Chi sở hữu gương mặt rất lừa đảo, ấn tượng của người ngoài dành cho cô đa phần đều bắt nguồn từ gương mặt dịu dàng vô hại ấy, cho rằng tính nết của cô cũng ngoan ngoãn yên tĩnh như mặt ngoài. Nhưng chỉ có người quen thuộc với cô mới biết, tính cách của cô bướng bỉnh cứng đầu cỡ nào.
Mấy ngày nay chống lại người trong nhà, cùng với thái độ khinh thường của những người này đối với việc con gái làm phi công, hoàn toàn khơi mào sự bướng bỉnh trong bản chất của cô.
Cô đặt tạp chí lên bàn, đứng dậy dậy.
Giang Lam giật cả mình. Khi thấy cô nhấc chân đi sang bàn bên cạnh, Giang Lam hoảng sợ hô lên: “Chi…”
Ôn Chi nhanh chóng đi đến trước bàn đối phương, ba bốn thiếu niên đang ngồi quanh bàn tròn. Họ vốn đang trò chuyện, lúc này đều ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đột ngột đến gần bàn của mình, vẻ mặt mờ mịt.
Ôn Chi hít sâu một hơi, còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, mãi đến khi cúi đầu thấy một tấm thẻ căn tin đặt trên bàn, ảnh chụp trên thẻ là gương mặt tuấn tú tràn ngập khí chất thiếu niên, bên cạnh là ba chữ:
Cố Vấn Chu.
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên ngồi tựa lưng vào ghế, thoạt nhìn chảnh chọe lười biếng nhất đám.
“Cố Vấn Chu chứ gì? Nếu tôi được làm phi công, anh hãy nuốt lại những lời vừa nói cho tôi!”
Ôn Chi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của đối phương, hung tợn nói.
Nói xong, Ôn Chi quay đầu bỏ đi.
Buông lời đe dọa xong thì nên rời đi ngay lập tức, khiến đối phương không có cơ hội cãi lại.
Ôn Chi thậm chí không ăn cơm, trực tiếp kéo Giang Lam ra ngoài.
Giang Lam đi theo cô, lo lắng nói: “Chi Chi, cậu không sao chứ?”
Ôn Chi chợt dừng bước, khiến Giang Lam hoảng sợ, sau đó thấy cô quay đầu, trên mặt tràn đầy cố chấp: “Tớ nhất định sẽ trở thành phi công!”
Vì vậy, ấp ủ suy nghĩ này, cô kiên trì suốt 6 năm trời. Kể từ lúc đăng ký Học viện Hàng không cho đến khi chính thức trúng tuyển, giữa chừng cũng từng suýt nữa bị đình chỉ bay nhưng may mà cô thành công tốt nghiệp.
Tuy rằng đến bước đường này, không phải chỉ dựa vào những thứ đó. Nhưng mỗi khi sắp không kiên trì được nữa, cô sẽ cắn răng nhớ lại câu nói hồi ấy, nghĩ đến thành kiến và sự miệt thị của nhóm người kia đối với nữ phi công.
Dần dà, cái tên Cố Vấn Chu dường như đã in sâu vào lòng cô như dấu vết không thể phai nhòa.
Cho nên khi gặp lại Cố Vấn Chu, cảm xúc của Ôn Chi mới mất bình tĩnh.
Nhưng chuyện quá khứ ấy, cô không có ý định giải thích với Lộc Kỳ.
Không cần thiết.
…
“Chị Chi Chi.” Lộc Kỳ lại gọi một tiếng.
Ôn Chi mới hoàn hồn, phát hiện mình đắm chìm trong quá khứ quá lâu.
“Xin lỗi, chị bị mất tập trung.” Ôn Chi cười nói.
Lộc Kỳ thở dài: “Nhiều người thích gương mặt của anh trai em lắm, sao chị Chi Chi lại không thích chứ.”
Cô ấy thật sự rất muốn Ôn Chi làm chị dâu của mình.
“Nếu anh trai em có rất nhiều người thích thì thiếu chị cũng chẳng sao.” Ôn Chi lạnh nhạt nói.
Lộc Kỳ chu môi: “Nhưng em không thích những người kia.”
Câu nói này lại chọc cười Ôn Chi, quả nhiên là con nít.
Lát sau, Lộc Kỳ muốn đi vệ sinh, Ôn Chi đứng tại chỗ chờ cô ấy.
Cô lấy điện thoại ra, lúc trước quay chụp không ít ảnh và clip biểu diễn nhào lộn trên không. Lúc này cô rất muốn xem lại lần nữa.
Ôn Chi vừa mở ảnh lên thì nhận thấy có người bên cạnh mình, cô ngẩng đầu lên thấy Cố Vấn Chu gác hai tay lên lan can, chân dài vắt chéo theo thói quan, cả người trông rất lười nhác.
Ôn Chi chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, không nhìn Cố Vấn Chu thêm lần nào.
“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
Nghe giọng nói chậm rãi của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, Ôn Chi không ngờ đối phương sẽ chủ động bắt chuyện với mình. Vừa ngẩng đầu lên, cô mới nhận thấy không biết từ khi nào, anh đột nhiên cách mình rất gần.
Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Ôn Chi ngả người ra sau theo phản xạ.
Thấy Ôn Chi không lên tiếng, người đàn ông dứt khoát tiến lên một bước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Vấn Chu không che giấu ánh mắt tò mò của mình, nghiêm túc hỏi: “Vì sao cô lại ghét tôi?”
Ôn Chi ngây người.
“Đừng nói không có, cô biểu hiện rất rõ ràng.” Cố Vấn Chu cũng buồn cười vì hành động của mình. Anh không muốn hỏi đâu nhưng lúc nãy, anh vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cô và Lộc Kỳ, mới thấy thái độ thù địch của cô nhằm vào mình rất rõ ràng.
Ôn Chi ừm một tiếng, cũng không muốn nhắc lại câu chuyện 6 năm trước vào thời điểm này.
Cô ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: “Anh thật sự muốn biết hả?”
Cố Vấn Chu bày ra vẻ mặt sẵn sàng nghe câu trả lời của cô.
Ý cười trong mắt Ôn Chi sâu hơn, lát sau mới chậm chạp lên tiếng.
“Tôi sợ đàn ông.”
“…”