Đến bên ngân hà

Tai nạn trên không*?
 
*Nữ chính nói mình “sợ đàn ông (恐男)”, phát âm gần giống với “tai nạn trên không (空难)” nên nam chính nghe nhầm.
 
Cố Vấn Chu không khỏi sửng sốt. Thân là cơ trưởng, anh rất nhạy cảm với cụm từ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng ngay sau đó, anh chợt hiểu ra mình nghe nhầm.
 
Khi ý thức được cô nói là “sợ đàn ông”, anh không khỏi nở nụ cười.
 
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói như vậy bằng giọng điệu đúng tình hợp lý.
 
Ôn Chi cho rằng anh sẽ tức giận, dù sao thì lý do này nghe rất giống như vô cớ gây sự nhưng không ngờ người này lại bật cười.
 
Buồn cười lắm à?
 
Ôn Chi còn cười chờ phản ứng của anh, bây giờ không cười được nữa.
 
Cố Vấn Chu rút hai tay gác trên lan can, thân thể cũng đứng thẳng, lơ đãng nghiêng đầu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Nói vậy thì tôi nên cách cô bao xa?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh sải bước lùi ra đằng sau một đoạn dài.
 
“Xa chừng này đủ chưa?”
 
Đôi mắt đen của anh vẫn lạnh nhạt như trước nhưng lúc nói chuyện, khóe môi anh cong lên, không biết là đang nói đùa hay nghiêm túc.
 
Ôn Chi: “…”
 
Anh phối hợp quá nhỉ.
 
Nhưng lúc này, cô cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Có những người đàn ông vừa nghe thấy con gái nói mình sợ đàn ông thì sẽ tự động đưa bản thân mình vào câu nói ấy, sau đó xù lông tại chỗ, cứ như thể câu nói ấy xúc phạm họ ghê gớm lắm.
 
Ôn Chi vốn muốn thấy vẻ mặt nổi điên của anh.
 
Suy cho cùng thì người như Cố Vấn Chu vẫn luôn là con cưng của trời, ngoại hình năng lực đều xuất sắc, được mọi người tâng bốc quen rồi, sao có thể chịu đựng được có một người người phụ nữ không coi trọng mình.
 
Nhưng anh lại thật sự không nổi điên, thậm chí còn thờ ơ.
 
Anh đứng ngay đằng trước, khoảng cách không xa không gần, đút hai tay vào túi quần, vóc dáng không đứng thẳng như lúc mặc đồng phục mà rất thoải mái lười nhác, chẳng qua vẻ mặt vẫn lạnh nhạt hờ hững như trước.
 
Giờ phút này, cuối cùng Ôn Chi cũng xác nhận, linh cảm của mình đối với người này lúc ở sân bay rất chính xác.
 
Người này không phải là người lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài.
 
Bản chất của anh rất xấu bụng, có thể dễ dàng bắt chẹt cô.
 
Cô nói cô sợ đàn ông chứ gì? Anh tự động lùi về sau một bước, cách cô thật xa.
 
Hành động thể hiện sự tôn trọng, dễ dàng hóa giải câu nói của cô.
 
Ngược lại đặt Ôn Chi ở chỗ này, khiến cô có vẻ như rất bất lịch sự.

 
Trong lúc hai người đang giằng co, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Tôi gọi điện cho cậu mà cậu không nghe máy, di động của cậu chỉ để trưng thôi hả?”
 
Ôn Chi quay sang nhìn theo phản xạ, lập tức thấy một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện.
 
Bởi vì đối phương nhìn về phía Cố Vấn Chu nên Ôn Chi chợt nhận ra, chắc hẳn đây là người quen của Cố Vấn Chu.
 
Người đàn ông lại nhìn về phía Ôn Chi, chủ động bắt chuyện: “Không biết người đẹp này là ai?”
 
Ôn Chi không thích đối phương hỏi kiểu này, suy cho cùng thì cô đâu quen biết anh ta. Cho nên cô dứt khoát im lặng.
 
“Hạ Xán, Hạ trong chúc hạ (chúc mừng), Xán trong thôi xán (lộng lẫy).” Người đàn ông chủ động chìa tay về phía Ôn Chi.
 
Ôn Chi không hiểu ra sao, thái độ của người này sao mà dễ thân vậy?
 
Thấy cô vẫn không tiếp lời mình, Hạ Xán không khỏi xấu hổ, quay sang nhìn Cố Vấn Chu, bất đắc dĩ nói: “Tôi bảo này, cô nhóc nhà cậu có phải là quá lạnh lùng không? Sao cứ bắt chước theo cậu vậy?”
 
Cô nhóc nhà cậu?
 
Lúc này Ôn Chi mới nhận ra, đối phương hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Cố Vấn Chu.
 
“Cậu đừng nói bậy.” Ngay khi Ôn Chi đang định phủ nhận, Cố Vấn Chu đã giành trước một bước, liếc nhìn Hạ Xán, nói thẳng: “Cậu bảo là gọi điện tìm tôi còn gì, có chuyện gì?”
 
Hạ Xán cũng không giận, dường như đã quá quen với thái độ của anh. Nhưng anh ta lại nhìn chằm chằm vào Ôn Chi, vẻ mặt tràn ngập thắc mắc: “Sao tôi thấy cô cứ trông quen quen vậy nhỉ?”
 
Ôn Chi cười khẩy một tiếng. Cách tán gái lạc hậu này, không ngờ vẫn có người dùng.
 
Lần này, Ôn Chi lại trả lời anh ta: “Chắc là do mặt tôi phổ thông.”
 
“Như cô mà là mặt phổ thông ư?” Hạ Xán hít vào một hơi.
 
Anh ta cũng có người kiến thức rộng rãi, từng gặp gỡ không ít nữ minh tinh trong giới giải trí, thậm chí gặp được không ít mỹ nhân nhưng cô gái trước mắt này thật sự không phải là gương mặt phổ thông gì đó. Phải nói đúng hơn là người đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa vẻ đẹp của cô không có tính công kích, mà vừa trong sáng vừa có chút quyến rũ.
 
Chính là kiểu mỹ nhân vừa ngây thơ vừa gợi cảm rất thịnh hành hiện tại.
 
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Lộc Kỳ trở về. Thấy Hạ Xán, cô ấy lập tức chạy đến bên cạnh Ôn Chi.
 
Cô ấy cố ý kề tai thì thầm với Ôn Chi ngay trước mặt Hạ Xán: “Chị Chi Chi, người này là một tay ăn chơi đấy ạ.”
 
Hạ Xán tức giận đến nỗi bật cười: “Anh tốt với em như thế mà em lại đối xử với anh kiểu này à?”
 
Nói rồi, anh ta có vẻ rất tức giận, quay sang nhìn Cố Vấn Chu: “Cậu không quản em gái của cậu hả?”
 
Cố Vấn Chu liếc nhìn Lộc Kỳ, “răn dạy” cô nhóc: “Lần sau đừng nói hết sự thật ra bên ngoài.”
 
Ôn Chi cố mím môi mới không cười thành tiếng.
 
Quả nhiên, người này rất mỏ hỗn.
 
May mà Hạ Xán đã quen rồi, chỉ căm giận lải nhải mấy câu rồi bắt đầu bàn chuyện chính: “Hôm nay tôi sẽ chiêu đãi mấy phi đội biểu diễn, cậu có muốn đi cùng tôi không?”
 
Cố Vấn Chu im lặng một lát rồi mới lạnh nhạt trả lời: “Thôi, tôi không đi đâu.”

 
“Sao vậy? Cậu vẫn trốn huấn luyện viên Hứa à?” Hạ Xán trêu ghẹo.
 
Cố Vấn Chu hất cằm nhìn về phía Lộc Kỳ: “Bận trông trẻ, không tiện.”
 
Hạ Xán còn không biết anh hay sao, lập tức phá đám: “Chẳng phải cậu sợ huấn luyện viên Hứa sẽ kéo cậu vào phi đội nhào lộn hay sao? Tôi nói chứ hồi mới lên đại học, cậu vừa ngông cuồng vừa chảnh chọe, sao bây giờ ngay cả nhào lộn trên không cũng không dám?”
 
“Tôi lái máy bay dân dụng, an toàn là trên hết.” Cố Vấn Chu lạnh lùng nhìn anh ta.
 
Hạ Xán giơ tay đầu hàng: “Tại tôi giác ngộ không đủ.”
 
Nhưng anh ta vẫn nói tiếp: “Phi đội Nga cũng nhận lời mời, chẳng phải cậu vẫn luôn thưởng thức Talia à? Cậu không muốn gặp cô ấy hả?”
 
Nghe thấy cái tên này, đôi mắt Ôn Chi sáng lên.
 
Lộc Kỳ nhìn về phía Ôn Chi, nói: “Chị ơi, đó là nữ phi công mà chị sùng bái kìa.”
 
“Cô cũng thích cô ấy à?” Hạ Xán cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Ôn Chi.
 
Ôn Chi gật đầu: “Nữ phi công giỏi giang như vậy, rất khó để người ta không sùng bái cô ấy.”
 
Lộc Kỳ hỏi thẳng: “Anh Hạ Xán, anh dẫn chị ấy đi gặp nữ thần của chị ấy được không ạ?”
 
Ôn Chi vừa định nói không cần, song trong lòng vẫn muốn. Được gần gũi gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết, cám dỗ này quá lớn.
 
“Dĩ nhiên là được.” Hạ Xán gật đầu: “Có phải chuyện gì to tát đâu, vừa lúc Talia đang ở trong phòng nghỉ, chi bằng chúng ta đến đó ngay bây giờ.”
 
“Em cũng muốn đi.” Lộc Kỳ vui vẻ nói.
 
“Rồi rồi rồi, dẫn theo cả công chúa nhỏ của chúng ta nữa.” Thái độ của Hạ Xán đối với Lộc Kỳ còn thân thiện hơn anh trai ruột là Cố Vấn Chu.
 
Nói xong, Hạ Xán ngẩng đầu nhìn Cố Vấn Chu: “Công chúa của chúng ta đã khởi giá rồi, cậu còn không mau đi theo?”
 
Cố Vấn Chu lười biếng nâng mí mắt, liếc về phía anh ta, không trả lời.
 
Nhưng giây kế tiếp, anh đã nhấc chân dài tiến về phía bên này.
 
“Phải rồi, chị Chi Chi, tôi vẫn chưa biết tên cô đâu.” Hạ Xán cười hỏi Ôn Chi.
 
Lộc Kỳ giả vờ tức giận: “Anh không được gọi kiểu đó!”
 
“Tên tôi là Ôn Chi.” Ôn Chi trả lời khách sáo. Dù sao người ta cũng dẫn mình đi gặp nữ thần, vẫn có thể cho người ta biết tên của mình.
 
Vừa nói xong, cô chợt nghe thấy một tiếng cười khẩy truyền đến từ đằng sau. Thật sự không nhịn được, Ôn Chi quay đầu nhìn đằng sau, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Cố Vấn Chu, quả nhiên thấy vẻ mỉa mai trào phúng trong mắt anh, cứ như đang nói “Chẳng phải cô bảo cô sợ đàn ông à sao bây giờ hết sợ rồi”.
 
Ôn Chi cũng không né tránh mà hào phóng trừng lại anh, đáp lại bằng biểu cảm “Tôi khom lưng vì nữ thần của tôi một lần thì đã sao”.
 
Thái độ thẳng thắn sống động ấy hiếm khi khơi mào cảm xúc của Cố Vấn Chu.
 
Anh cúi đầu cười, đút hai tay vào túi quần, tiếp tục đi theo họ.

 

 
Trong phòng nghỉ, các phi công Nga đều đang nghỉ ngơi. Khi Hạ Xán bày tỏ mục đích của mình, Talia vô cùng nhiệt tình. Hơn nữa Talia thường xuyên đến các nơi trên thế giới để biểu diễn nhào lộn trên không quanh năm suốt tháng, do đó cô ấy rất giỏi tiếng Anh, Ôn Chi có thể trao đổi trực tiếp với cô ấy.
 
Huyền thoại sống đang sờ sờ ở trước mắt, cuối cùng Ôn Chi cũng hiểu được tâm trạng của các cô bé đu idol.
 
Cô kích động trò chuyện với Talia thật lâu, mãi đến cuối cùng nhận thấy mình đã quấy rầy Talia nhiều, cô mới áy náy chào tạm biệt cô ấy.
 
Trước khi rời đi, Ôn Chi vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Talia: “Sự tồn tại của chị đã khích lệ vô số cô gái muốn trở thành phi công như chị.”
 
“Tôi rất vui vì được trở thành tấm gương của các cô gái.” Nghe câu này, Talia không khỏi cảm động.
 
Cô ấy chủ động vươn tay ôm Ôn Chi.
 
Lộc Kỳ còn giúp Ôn Chi chụp ảnh chung với Talia. Vừa ra ngoài, Ôn Chi đã vội vã lấy điện thoại để xem ảnh chụp. Nhưng cô vừa đi được hai bước thì chợt nhận thấy bụng dưới của mình có cảm giác tuôn trào không bình thường.
 
Không phải chứ…
 
Là con gái, Ôn Chi còn lạ gì với cảm giác này.
 
Nhưng chẳng phải cuối tuần sau mới đến ngày đèn đỏ của cô à?
 
Ôn Chi nói với Lộc Kỳ một tiếng rồi vội vàng đến nhà vệ sinh.
 
Vào nhà vệ sinh, Ôn Chi mới thấy thực sự là đến ngày đèn đỏ. Hơn nữa quan trọng nhất là quần của cô còn dính bẩn, một vết máu bẩn nhỏ bằng đồng xu dính trên quần kaki, cực kỳ đáng chú ý.
 
Ôn Chi ngửa đầu thở dài, sao hôm nay cô lại mặc quần màu này? Cho dù mặc một cái quần đen cũng sẽ không chật vật đến nước này.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Chi vẫn gọi điện cho Lộc Kỳ.
 
Sau khi trình bày cảnh ngộ xấu hổ của bản thân, Lộc Kỳ lập tức an ủi cô: “Chị Chi Chi đừng sợ, bây giờ em sẽ đi mua băng vệ sinh cho chị ngay.”
 
“Kỳ Kỳ, cảm ơn em.” Ôn Chi lúng túng đến nỗi gò má đỏ bừng. Nhưng cô vẫn không thể không nói: “Em có thể giúp chị nhìn xem, gần đây có chỗ nào bán quần được không?”
 
Lộc Kỳ thoáng chốc hiểu ngay, lập tức hứa hẹn: “Chị cứ chờ em, để em đi mua cho chị.”
 
Ôn Chi ngồi chờ trong vách ngăn nhà vệ sinh, cả người ỉu xìu. Sao cứ phải là lúc này? Chẳng lẽ sau khi về nước, chu kỳ sinh lý của cô bị hỗn loạn?
 
Trước kia, chu kỳ sinh lý của cô vẫn rất chính xác, lần này thật sự là sự cố bất ngờ, hoàn toàn khiến cô trở tay không kịp.
 
May mà hai mươi phút sau, giọng nói của Lộc Kỳ đã vang lên ngoài cửa: “Chị Chi Chi, chị đâu rồi?”
 
“Ở đây, ở đây.” Ôn Chi kích động mở cửa vách ngăn.
 
Lộc Kỳ đưa túi đồ vào trong từ khe cửa. Ôn Chi nhận túi đồ, biết ơn từ tận  đáy lòng: “Kỳ Kỳ, thật sự rất cảm ơn em, nếu không có em thì hôm nay chị sẽ không biết nên làm sao bây giờ.”
 
Dù sao thì cô cũng đến đây xem biểu diễn trên không một mình. Chẳng lẽ cô lại mong chờ Giang Lam bay xuống từ trên trời, đưa băng vệ sinh cho mình?
 
Chờ Ôn Chi sửa soạn xong rồi ra ngoài, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô đi đến bồn rửa tay. Lộc Kỳ lưỡng lự nhiều lần, cuối cùng vẫn nói: “Chị Chi Chi, em phải nhận lỗi với chị.”
 
“Sao vậy?” Ôn Chi ôn hòa hỏi.
 
Vẻ mặt Lộc Kỳ như anh dũng hy sinh: “Thực ra băng vệ sinh này, là do anh trai em mua hộ.”
 
Đầu óc Ôn Chi ù đi, như bị ai đó gõ một gậy thật mạnh.
 
Thấy vẻ mặt cô không thích hợp, Lộc Kỳ vội giải thích: “Không phải em lười biếng không muốn đi mua đâu, mà tại vì chung quanh khu vực này không có một cửa hàng tiện lợi nào hết, em đành phải nhờ anh trai em lái xe đi mua.”

 
Ôn Chi cắn răng siết chặt nắm tay, cô biết, cô hiểu.
 
“Không sao, chị biết rồi.” Ôn Chi cố gắng giữ nụ cười, không muốn để cô bé nhìn thấy cảm xúc thật của mình: “Lát nữa chị sẽ đích thân cảm ơn anh trai em.”
 
Thấy vẻ mặt của cô vẫn bình thường, Lộc Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Lộc Kỳ vừa quay lưng đi, Ôn Chi lập tức lộ ra biểu cảm sụp đổ.
 
Đương nhiên không phải cô trách móc Lộc Kỳ. Cô chỉ cảm thấy mình đội chục cái quần lên đầu, nhờ một người đàn ông mới gặp mặt hai lần đi mua băng vệ sinh và quần cho mình.
 
Ông trời ơi, chi bằng để cô chết đi cho rồi.
 
Hoặc là nên dặn dò mật khẩu thẻ ngân hàng càng sớm càng tốt.
 
Ôn Chi vừa hoảng hốt vừa ra ngoài, đúng lúc thấy Cố Vấn Chu đứng ở cách đó không xa. Anh đang hút thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, màu đỏ trên điếu thuốc như ẩn như hiện.
 
Khi hai người đến gần, Cố Vấn Chu trực tiếp dụi tắt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.
 
Mặc dù Ôn Chi đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy anh, cô vẫn cảm thấy da đầu run lên. Cô chần chờ hồi lâu mới lên tiếng: “Cơ trưởng Cố, cảm ơn anh đã mua mấy món đồ ấy giúp tôi.”
 
“Đừng khách sáo.” Cố Vấn Chu bình tĩnh nói.
 
Ôn Chi âm thầm gật đầu trong lòng, lúc này không khỏi cảm ơn vì tính cách lạnh nhạt xa cách của anh.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn nói: “Phải rồi, anh mua đồ hết bao nhiêu tiền? Để tôi chuyển khoản cho anh.”
 
Mặc dù nhắc đến chuyện này rất xấu hổ nhưng cô không thể để người ta vô duyên vô cớ tốn tiền vì mình.
 
“Không nhiều tiền.” Cố Vấn Chu rủ mắt.
 
Ôn Chi vẫn muốn khách sáo mấy câu với anh, lại nghe Cố Vấn Chu nói: “Nhưng nếu được thì mặc cái quần này xong, cô nhớ trả lại cho tôi là được rồi.”
 
Ôn Chi cúi đầu nhìn chiếc quần dài màu đen trên người mình.
 
Thực ra chiếc quần này rất dài, cô không thể không xắn gấu quần lên mấy lần mới miễn cưỡng không để ống quần bị kéo lê dưới mặt đất. Ôn Chi nghi ngờ đây là chiều dài của chiếc quần này chỉ dành riêng cho đàn ông. Nhưng ngẫm lại thì khu vực ngoại thành này hoang vu vắng vẻ, có lẽ rất khó tìm được chỗ bán quần áo, cho nên cô không có tư cách mà so đo với người ta.
 
Tuy nhiên lúc này nghe Cố Vấn Chu nói như vậy, cô không khỏi khó hiểu.
 
“Xin lỗi, tại vì khu vực này quá hoang vắng, tôi nhất thời không tìm được chỗ mua quần, lại sợ cô chờ lâu sốt ruột nên đành phải tìm một chiếc quần sạch khác. Chiếc quần mà cô đang mặc là quần đồng phục của cơ trưởng mà tôi mới giặt sạch lấy về.”
 
Nói xong, Cố Vấn Chu nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Cô không ngại chứ?”
 
Ôn Chi ngây ra như phỗng nhìn anh, đầu óc hoàn toàn lâm vào tình trạng đứng máy.
 
Thật lâu sau, cô mới lúng túng trả lời: “Cảm ơn anh, vâng, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.”
 
Cuối cùng, cô mới nghĩ ra rồi bù thêm một câu: “Đương nhiên tôi sẽ không ngại.”
 
Ôi trời ơi!!!
 
Cô chỉ hận sao mình không ngỏm quách đi cho rồi!
 
Ngay khi Cố Vấn Chu quay lưng, Lộc Kỳ ở bên cạnh chợt ghé lại gần, kích động lẩm bẩm: “Chị Chi Chi, chị là cô gái đầu tiên có quan hệ thân mật với anh trai em đấy nhé!”
 
Ôn Chi: “…”
 
Nhóc con, ship vớ ship vẩn chỉ tổ hại chính em thôi!!!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận