Đến bên ngân hà

Trong đêm khuya đầu hè, toàn bộ thành phố đều bị bao phủ bởi sự nóng ẩm, thân là thành phố ven biển, cứ đến mùa hè, mọi người luôn cảm nhận được mùi gió biển mằn mặn tràn ngập trong không khí.
 
Trong mùi hương ấy, Giang Lam chạy về nhà.
 
Chờ đến khi về nhà, Giang Lam mới thấy trong phòng khách lại không bật đèn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Lam không khỏi khó hiểu. Tuy rằng cô ấy sống một mình nhưng hai ngày nay Ôn Chi sống nhờ ở nhà cô ấy, thế mà lại đi ngủ sớm như vậy ư?
 
Cô ấy vừa nghĩ vừa rón rén xách tay cầm vali lên huyền quan, thay dép lê rồi mới mở cửa vào phòng ngủ, không ngờ cũng tối om.
 
Cô ấy đang định nhẹ nhàng khép cửa lại, bỗng nghe được một giọng nói chán đời vang lên trong bóng đêm: “Cậu về rồi.”
 
“Á!” Giang Lam hoảng sợ đến nỗi hét toáng lên.
 
Cô ấy lập tức bấm công tắc bên cửa, thoáng chốc ánh đèn hơi vàng chiếu sáng khắp cả căn phòng.
 
Giang Lam nhìn người nằm trên giường: “Cậu làm tớ sợ gần chết. Cậu không ngủ, sao cũng không bật đèn?”
 
“Bởi vì tớ đang trải nghiệm cảm giác.” Ôn Chi khẽ nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Giang Lam mới thấy Ôn Chi nằm thẳng người trên giường, chắp hai tay đặt trên bụng, trông tư thế rất an tường.
 
“Trải nghiệm cảm giác gì?” Giang Lam tò mò hỏi.
 
“Có những người đang sống nhưng chẳng khác nào đã chết.” Ôn Chi nhìn chằm chằm trần nhà, rầu rĩ nói.
 
Giang Lam trực tiếp ngồi bên mép giường: “Sao thế? Tớ chỉ bay một ngày thôi mà cậu đã nhìn thấu sự đời, không muốn sống nữa à?”
 
“Đó là do cậu không biết, hôm nay tớ đã gặp chuyện gì.” Ôn Chi ỉu xìu nói.
 
Giang Lam: “Cậu sao vậy?”
 
Thấy Ôn Chi lại không nói một lời, Giang Lam thật sự sốt ruột: “Cậu đừng làm tớ sợ. Tớ mới về nhà mà đã nghe cậu nói chết này chết nọ, có chuyện gì mà khiến cậu muốn chết như thế này?”
 
Không phải Giang Lam có bộ lọc dày, mà là Ôn Chi thực sự là cô gái kiên cường nhất mà cô ấy từng thấy, không thì cô sẽ không trở thành nữ phi công vạn dặm mới có một người.
 
Ôn Chi dứt khoát ngồi dậy, tựa lưng vào đầu tường, hít sâu một hơi rồi kể lại chuyện xảy ra ở đại hội trình diễn trên không hôm nay bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.
 
“Ý cậu là hôm nay cậu gặp cơ trưởng Cố trong đại hội trình diễn trên không, sau đó cậu đột nhiên đến đèn đỏ, anh ấy chẳng những mua băng vệ sinh giúp cậu mà còn cho cậu mượn quần của mình?” Nói đến đây, Giang Lam khó tin che miệng: “Ôi trời đất ơi!”
 
Ôn Chi im lặng một lát rồi ngửa mặt lên trời thở dài, lúc này mới nói: “Cậu cũng cảm thấy quê lắm đúng không? Từ hồi chiều về nhà, tớ đã nằm ở đây, cảm thấy cuộc đời chỉ toàn u ám, còn không thể nhắm mắt lại. Chỉ cần nhắm mắt lại, tớ sẽ nhớ rõ từng khoảnh khắc của cảnh tượng xảy ra hôm nay.”
 
“Quần đâu?” Giang Lam bất chợt hỏi.
 
Ôn Chi ngây người, cau mày thật chặt.
 
Cái gì?

 
Giang Lam kích động nói: “Chẳng phải cậu bảo cơ trưởng Cố cho cậu mượn quần à? Đó là quần của Cố Vấn Chu đấy nhé! Lúc trước từng có tiếp viên hàng không đánh đố chân anh ấy dài cỡ nào, vừa lúc đưa tớ để tớ đo thử xem!”
 
“Cậu thật biến thái!” Ôn Chi hoàn toàn không chịu nổi.
 
Giang Lam cười hì hì nói: “Tớ vừa đánh trống lảng kiểu này, có phải cậu không còn khó chịu như trước nữa không?”
 
Ôn Chi cạn lời, đành phải nói: “Thế thì tớ cảm ơn cả nhà cậu nhé!”
 
Nói xong, cô lại tê liệt ngã xuống giường.
 
Giang Lam vươn tay xoa lưng cô, cười nói: “Thôi, đội quần thì đội quần vậy, dù sao sau này cậu cũng không gặp lại…”
 
Còn chưa nói hết câu, Giang Lam cứ như bị ăn mất lưỡi, thoáng chốc im thin thít.
 
“Có phải cậu định nói, dù sao sau này tớ cũng không gặp lại Cố Vấn Chu, không cần lo lắng đúng không?” Ôn Chi tri kỷ nói hết câu giúp cô ấy.
 
Bởi vì lúc này, Giang Lam cũng ý thức được vấn đề quan trọng nhất.
 
Đó là, sau này Ôn Chi chẳng những gặp lại Cố Vấn Chu mà ngược lại, cô và Cố Vấn Chu sẽ có rất nhiều cơ hội gặp gỡ nhau.
 
“Hợp đồng của cậu với công ty bọn tớ là mấy năm hết hạn nhỉ?” Giang Lam dò hỏi.
 
Ôn Chi không còn gì lưu luyến: “Tớ tính toán rồi, tiền vi phạm hợp đồng hơn mười triệu tệ, tớ đền không nổi.”
 
Không sai, công ty hàng không mà Ôn Chi gia nhập sau khi tốt nghiệp, chính là WorldLink Airlines.
 
Ôn Chi và Giang Lam thuộc hai bộ phận khác nhau, Giang Lam thuộc bộ phận tiếp viên hàng không, Ôn Chi thuộc bộ phận phi công.
 
Điều đó có nghĩa là, Ôn Chi sẽ có nhiều cơ hội gặp lại Cố Vấn Chu hơn Giang Lam.
 
“Không sao, tiên nữ đội quần cũng vẫn là tiên nữ.” Giang Lam ôm chầm lấy cô. Nhưng lúc ghé vào vai Ôn Chi, cô ấy bỗng nở nụ cười.
 
Ôn Chi không cảm xúc nói: “Trước khi tớ chưa giết người, tớ khuyên cậu hãy đứng lên.”
 
Giang Lam vội đứng dậy: “Được rồi được rồi được rồi, tớ không chọc cậu nữa.”
 
Khi biết từ hồi chiều về nhà đến giờ, Ôn Chi chưa ăn một miếng nào, Giang Lam lập tức nói: “Khuya rồi tớ cũng chẳng muốn ra ngoài, tớ đặt tôm hùm đất đi. Có vấn đề gì mà một ký rưỡi tôm hùm đất không giải quyết được? Nếu không được thì ăn 5 ký!”
 
Ôn Chi cũng thực sự đói bụng. Buổi trưa cô không ăn, buổi tối cũng không ăn, lúc này đã đói đến nỗi xây xẩm mặt mày. Cô nói: “Đặt ít thôi, tớ sợ ăn nhiều sẽ mất cơ bụng.”
 
Hai người lần lượt rời khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên Giang Lam thấy chiếc quần trên sofa, lập tức hét lên: “Đây là quần của cơ trưởng Cố đúng không?”
 
“Cậu đúng là bệnh hết cứu.” Ôn Chi thật sự không chịu nổi.
 
Giang Lam cười nói: “Chờ cậu vào WorldLink Airlines sẽ biết, cơ trưởng Cố này là thịt Đường Tăng đấy, bao nhiêu yêu tinh đều rình rập anh ấy.”
 
“Cậu cũng rình rập anh ta hả?” Ôn Chi liếc cô ấy.
 

Giang Lam: “Đừng đừng đừng, tớ chỉ hùa theo cho vui ấy mà. Trai đẹp ở đẳng cấp này thật sự rất hiếm thấy, huống cho anh ấy còn là trai đẹp mặc đồng phục. Phải công nhận là đồng phục cơ trưởng của công ty chúng ta mặc trên người anh ấy có hương vị khác hẳn những người còn lại.”
 
Ôn Chi quay đầu, đăm chiêu nhìn chiếc quần trên ghế sofa.
 
“Hơn nữa cậu không thấy anh ấy rất lịch sự à? Nào là mua băng vệ sinh cho cậu, nào là cho cậu mượn quần để thay. Quả nhiên kiểu đàn ông mặt ngoài lạnh lùng này, một khi đã ấm áp thì ôi chao, quá ư là hấp dẫn.”
 
Ôn Chi vốn đang uống nước, nghe vậy thì lập tức giơ tay lên: “Dừng lại, dừng lại.”
 
Bây giờ cô đã thấy rồi, Giang Lam đã hoàn toàn bị tẩy não, nhắc đến người nọ chỉ luôn miệng khen ngợi.
 
Giang Lam cũng không ngại, tiếp tục tiết lộ thông tin: “Cậu cũng sắp vào công ty rồi còn gì, tìm hiểu nhiều thông tin hơn cũng không phải là chuyện xấu.”
 
“Sao hả? Chẳng lẽ công ty chỉ có mỗi mình anh ta là phi công chắc?” Ôn Chi nằm ngửa trên sofa.
 
Giang Lam cười nói: “Dĩ nhiên là không phải nhưng mà, người này chẳng những là huyền thoại của công ty hàng không chúng ta mà còn rất nổi tiếng trong ngành. Hồi lên làm cơ trưởng, anh ấy là cơ trưởng trẻ tuổi nhất, khi lên làm huấn luyện viên, anh ấy cũng là huấn luyện viên trẻ tuổi nhất.”
 
“Ờ.” Mặt Ôn Chi không cảm xúc.
 
Giang Lam quay đầu nhìn cô: “Cũng thật trùng hợp, hiện tại cơ trưởng Cố là huấn luyện viên bay đấy, cậu nói xem có khi nào lúc vào công ty, cậu sẽ rơi vào tay anh ấy không nhỉ?”
 
Ôn Chi lập tức bật dậy, bịt miệng cô ấy.
 
Giang Lam bị bịt miệng chỉ có thể kêu ư ử.
 
“Im đi, cái đồ miệng quạ đen này.” Ôn Chi tức giận nói.
 

 
Buổi trưa hôm sau, Ôn Chi sửa soạn lại đồ đạc, Giang Lam hỏi: “Cậu thật sự không cần tớ đưa cậu về nhà hả?”
 
“Không cần, đỡ phải để mẹ tớ biết tớ đã về nước được 3 ngày rồi mà không về nhà, bà ấy sẽ lột da tớ đó.”  Ôn Chi lắc đầu.
 
Nghĩ đến nữ thần Ôn của mình, Giang Lam cũng lập tức từ bỏ ý nghĩ đó.
 
Ôn Chi sắp sửa rời đi, Giang Lam chợt nghĩ đến một chuyện, hô lên: “Quần của cơ trưởng Cố, có phải cậu vẫn đang phơi trên ban công không? Có cần tớ trả lại cho anh ấy không?”
 
Da đầu Ôn Chi run lên. Cho dù đã qua một đêm nhưng khi nhớ lại chuyện này, cô vẫn nhục muốn độn thổ.
 
“Không cần, để tớ đích thân trả lại cho anh ta thì tốt hơn.” Ôn Chi lắc đầu.
 
Dù gì cũng là người ta cho cô mượn, cô nên đích thân trả lại thì tốt hơn, đây là phép lịch sự tối thiểu.
 
Nửa giờ sau, cuối cùng Ôn Chi cũng đứng trước cổng khu chung cư nhà mình.
 
Hai năm du học nước ngoài, Ôn Chi chưa từng về nhà dù chỉ một lần, cho dù là dịp tết, cô thà ở lại trường xem tư liệu ôn bài chứ không về nhà. Đối với cô mà nói, cô thích dùng hết toàn bộ thời gian vào việc học phi công.
 

Lần trước đi máy bay, bởi vì gặp sự cố khi máy bay sắp hạ cánh, thoáng chốc làm tan biến nỗi sợ hãi khi gần về quê hương của cô.
 
Lúc này cô kéo vali hành lý đứng trước cửa nhà mình, mới nhận thấy trái tim mình đang đập thình thịch.
 
Ôn Chi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
 
“Ai vậy?” Cửa nhà mở ra, gương mặt vừa quen thuộc vừa tuấn tú đập vào mắt Ôn Chi.
 
Thấy đứa con gái út trước mắt, người đàn ông trung niên trầm ổn Tống Nguyên Kính cũng kìm lòng không đậu mở to hai mắt theo phản xạ, có lẽ là vì thật sự không thể tin được người mà mình cứ nghĩ đang ở Mỹ, giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
 
“Ba!” Ôn Chi nhào lên ôm chầm ông ấy.
 
Tống Nguyên Kính cũng ôm cô, vui sướng nói: “Chi Chi, sao tự nhiên con lại về nhà?”
 
“Ba thấy bất ngờ chưa?” Ôn Chi cười hỏi.
 
Tống Nguyên Kính ôm cô lên xoay một vòng: “Ba bất ngờ quá ấy chứ.”
 
Động tĩnh ngoài cửa làm kinh động Ôn Thư Nhan đang ở trong thư phòng. Bà ấy mở cửa ra thì thấy chồng mình ôm Ôn Chi xoay một vòng trong phòng khách.
 
“Mẹ!” Vừa được thả xuống, Ôn Chi lập tức nhìn về phía Ôn Thư Nhan.
 
Trước khi nữ thần Ôn lên tiếng, Ôn Chi đã trực tiếp ôm bà ấy làm nũng: “Con nhớ ba mẹ nhiều lắm.”
 
Khiến Ôn Thư Nhan muốn trách cứ mà cũng không thể nói nên lời.
 
Tống Nguyên Kính đứng bên cạnh, bỗng lắc đầu nói: “Đáng tiếc.”
 
Ôn Chi hỏi: “Tiếc gì ạ?”
 
“Nếu ba biết con về nhà hôm nay thì nên kiếm cái biểu ngữ, trên đó viết ‘Chào mừng cơ trưởng Ôn tốt nghiệp về nhà’.” Tống Nguyên Kính nói.
 
Ôn Chi kinh ngạc: “Lão Tống, bữa nay sao mà ba xì tin thế.”
 
“Bây giờ ba đang cố gắng đuổi theo trào lưu của giới trẻ các con, không thì sẽ bị thời đại bỏ rơi mất.”
 
Ôn Chi bị chọc cười ầm lên.
 
Đến buổi tối, Ôn Thư Nhan hiếm khi xuống bếp nấu hai món ăn dành riêng cho Ôn Chi.
 
Ôn Chi vừa rời khỏi phòng mình thì không thấy Tống Nguyên Kính đâu, bèn hỏi: “Ba con đâu rồi ạ?”
 
“Xuống lầu lấy đồ rồi.” Ôn Thư Nhan bưng món ăn vừa nấu xong ra ngoài, chỉ huy Ôn Chi: “Lại đây bưng đĩa thức này đặt lên bàn.”
 
“Mẹ ơi, mẹ nấu ít thôi, chỉ có ba người nhà mình ăn không nhiều đâu ạ.” Nhìn thức ăn bày đầy trên bàn, Ôn Chi nói.
 
Ôn Thư Nhan: “Đều tại ba của con, ông ấy bảo là con gầy hơn nhiều so với lúc trước khi du học.”
 
Ôn Chi lại lần nữa cảm khái, về nhà thật tốt. Nhưng cô vẫn không quên giải thích: “Con chỉ trông gầy mà thôi, thực ra giờ con có cả cơ bắp đấy nhé.”
 
Đúng lúc tiếng mở cửa vang lên, cô hỏi: “Ba ơi, ba xuống lầu lấy cái gì vậy ạ?”
 
Cô thấy Tống Nguyên Kính cầm một bó hoa hướng dương đến gần mình, hoa hướng dương màu vàng vô cùng tươi tắn chói mắt, chung quanh phối hợp với những bông hoa cẩm tú cầu nhạt màu, tràn ngập sức sống của tuổi trẻ.
 
“Chúc mừng con gái của ba thuận lợi tốt nghiệp về nhà.” Tống Nguyên Kính đưa bó hoa cho cô.
 
Lần này, vành mắt Ôn Chi đỏ hoe, lại lần nữa ôm chầm Tống Nguyên Kính: “Con cảm ơn ba.”

 
Bữa cơm này, cả ba người đều rất vui vẻ, ngay cả Ôn Thư Nhan – trước kia vẫn luôn nghiêm khắc với Ôn Chi – cũng không có tâm trạng phê phán cô, ngược lại liên tục giục cô ăn nhiều một chút.
 
Ăn bữa tối xong, Ôn Chi còn định rửa bát giúp ba mẹ nhưng bị hai ông bà đuổi ra nhà bếp. Cô đành phải về phòng mình để sửa soạn lại vali hành lý.
 
Mở vali ra thấy chiếc quần dài màu đen được gấp gọn gàng trong vali, Ôn Chi lại sững sờ. Cô bèn lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Lộc Kỳ.
 
Ôn Chi: [Kỳ Kỳ, hôm nay anh trai em có chuyến bay nào không? Chị muốn trả lại quần cho anh ta.]
 
Không lâu sau, Lộc Kỳ trả lời: [Chị Chi Chi, bình thường em không sống cùng anh trai em nên em cũng không biết nữa. Hay là chị kết bạn WeChat để hỏi anh ấy nhé.]
 
Lộc Kỳ: [152xxxx3370]
 
Nhìn dãy số điện thoại mà Lộc Kỳ gửi cho mình, Ôn Chi không khỏi thở dài. Cô vốn định gọi điện thoại luôn nhưng lại nghĩ biết đâu Cố Vấn Chu đang ở trên máy bay, cô không khỏi chần chờ.
 

 
Lúc này, Cố Vấn Chu đang kéo thùng dụng cụ hàng không rời khỏi nhà ga sân bay, đúng lúc thấy Hạ Xán đi đến.
 
“Chuyến bay hôm nay kết thúc rồi à?” Hạ Xán hỏi. Anh ta là giám đốc bộ phận hoạt động thị trường của WorldLink Airlines.
 
Cố Vấn Chu: “Hôm nay bay hai chuyến.”
 
Thấy thế, Hạ Xán nói: “Cùng nhau ăn cơm đi, vừa lúc có mấy người bạn cũng đi cùng.”
 
Cố Vấn Chu lạnh nhạt trả lời: “Không đi.”
 
Hạ Xán biết ngay mình sẽ nghe được câu trả lời này, bèn nói: “Lần trước có một cô gái cứ van xin tôi giới thiệu cậu cho cô ấy, tôi nghĩ rằng nếu cậu không muốn tìm bạn gái cùng công ty thì chi bằng ra ngoài làm quen với những cô gái khác cũng được.”
 
“Lười.” Cố Vấn Chu không muốn vô nghĩa với anh ta nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
 
Nhưng Hạ Xán không tin, nói: “Cậu nói thật với tôi đi, cậu thích mẫu người như thế nào?”
 
Cố Vấn Chu thầm nghĩ anh ta đúng là ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi sinh nông nổi nên mới khăng khăng đòi làm ông tơ. Nhưng lần này anh nhìn Hạ Xán, bỗng nở nụ cười: “Mẫu người khiến tôi nhìn có cảm giác.”
 
Cái quái gì vậy?
 
Hạ Xán sững sờ, bởi vì anh ta không thể ngờ mình lại nghe được câu trả lời mịt mờ như vậy từ miệng của Cố Vấn Chu.
 
Cái gọi là cảm giác nghe rất huyền ảo, không thấy được cũng không thể chạm vào.
 
Cố Vấn Chu vốn dĩ chỉ muốn ném một nan đề cho Hạ Xán, thấy Hạ Xán quả nhiên không đuổi theo mình nữa, không khỏi cười nhạo một tiếng, kéo thùng dụng cụ tiếp tục tiến về phía trước. Không ngờ đúng lúc này, điện thoại trong túi lại rung lên.
 
Anh lấy điện thoại ra xem thì thấy là một dãy số lạ.
 
Cố Vấn Chu vốn định từ chối nghe máy nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại chọn nghe máy.
 
“Cơ trưởng Cố.” Đầu dây bên kia là giọng nói trong veo như nước suối vang lên.
 
Cố Vấn Chu ngây người, bỗng một ý nghĩ hiện lên trong đầu anh.
 
Lần này không phải là “quái lạ”, mà là câu nói anh vừa mới nói xong, mẫu người khiến anh nhìn có cảm giác.
 
Có lẽ, nghe giọng nói có cảm giác, thấy cũng được.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận