Khả Hân lặng người nhìn cặp trai gái đứng trước quầy bán rau, một lần nữa cô cảm nhận sự lạ lùng của số phận. Năm năm trước, chính người con gái đó khiến cô quyết định ra đi. Bây giờ họ lại cùng nhau đi mua sắm, vậy là cuối cùng họ thật sự đã ở cạnh nhau! Nhìn người đàn ông khoẻ mạnh đang đứng trước mặt, cô cảm thấy may mắn khi mà hồi ấy cô bỏ ra đi, nếu không… Khả Hân không dám nghĩ thêm…
Ký ức năm năm trước ùa về.
NĂM 2018.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Vũ Phong, Diệp Anh sao mình lại ngốc như thế làm gì có tình bạn giữa nam và nữ huống hồ gì họ lại lớn lên cùng nhau.
" Chúng tôi là thanh mai trúc mã, hai gia đình là hàng xóm của nhau cô tưởng, cô mạnh hơn tình cảm hơn hai mươi năm giữa tôi và Vũ Phong sao?”
“Hôm nay tôi chính thức cho cô biết, tôi yêu Vũ Phong, nhưng tôi không muốn yêu thầm nữa. Tôi khuyên cô từ bỏ đi, cô là điềm xui xẻo cho anh ấy và cả gia đình anh ấy nữa. Vã lại bây giờ cô có nói gì anh ấy cũng khoing còn tin cô nữa rồi”
Năm 22 tuổi, ngày cưới của cô và Vũ Phong, cô bạn hàng xóm Diệp Anh vốn điềm đạm, bỗng nhiên thẳng thắn tuyên bố với cô. Một người nhẹ nhàng, sống tình cảm không bao giờ hơn thua với ai như Diệp Anh mà quả quyết như vậy, chắc hẳn cô ấy phải yêu Vũ Phong nhiều lắm.
Còn cô? Cô có gì để cạnh tranh với Diệp Anh? Chính vào ngày cưới sau khi chuyện đó xảy ra với Vũ Phong, cô đã thua, cộng với những lời nói lạnh lùng của anh đã khiến cô chạy trốn sang Mỹ suốt năm năm trời. Anh hận cô cũng đúng, chính cô không nói cho anh biết để anh không thể nhìn mặt ba mình lần cuối nhưng cũng chỉ vì lời hứa với ba của anh, cũng chỉ vì lo cho sức khoẻ của anh đến cuối cùng cô vẫn không thể giúp anh tránh được tổn thương. Không những thế vào thời điểm đó anh còn hiểu lầm cô rất nhiều chuyện để rồi đem đến cho cô quyết định phải rời đi.
Bây giờ gặp lại anh cô vẫn cảm thấy nhói lòng, ánh mắt lạnh lùng, lời nói tuyệt tình của anh đã khiến cô vô cùng đau khổ và chạnh lòng.
Anh đi về phía cô, bàn tay Khả Hân nắm chặt tay đẩy xe hàng đến mức thanh sắt muốn gãy đi. Nhưng siêu thị lúc đó quá đông, cô lại đang đẩy cái xe chứa hàng nên không thể quay người bỏ chạy. Thế nhưng cô lại suy nghĩ lại " tại sao mình lại bỏ chạy, đáng lẽ ra mình phải bình thản nói với họ một câu là ồ đã lâu không gặp". Đang phân vân suy nghĩ có nên bước tiếp hay không thì cô nghe văng vẳng có giọng nói khá quen thuộc.
" Có cần mua thêm sữa không?" _ Đúng là tiếng của Diệp Anh rồi, vẫn nhỏ nhẹ dịu dàng như xưa.
Cô không nghe thấy tiếng trả lời nên vô cùng hụt hẵng, cô đã rất mong chờ giọng nói trầm ấm đó, giọng nói mà cô nhớ mong trong suốt năm năm ở xứ người.
Khả Hân vẫn đang đứng lặng người chờ đợi tiếng trả lời thì một giọng nói làm cô bừng tĩnh.
" Chú đẹp trai ơi! Chú có thể giúp con tìm mẹ được không? Hình như con bị lạc mẹ mất rồi, con đã tìm mẹ rất lâu rồi nhưng đều không thấy, chú có thể giúp con đưa con đến trung tâm thất lạc của siêu thị được không? Con không biết đường đến đó" _ một cậu bé tầm 4 tuổi cầm tay của Vũ Phong lắc nhẹ
" Con tên gì?"_ Vũ Phong nhẹ nhàng hỏi
" Trần Duy An là tên của con, nhưng các bạn ở trường mẫu giáo thì gọi con là LeO"_ LeO lễ phép đáp
" LeO!! Tên đáng yêu vậy?_ Diệp Anh nhìn LeO khen trìu mến.
"Được rồi để chú đưa con đến trung tâm thất lạc của siêu thị, đến đó họ sẽ giúp con tìm mẹ nhé"_ Vũ Phong nhẹ nhàng nói
"Chú không những đẹp trai mà còn tốt bụng nữa, chị gái cũng rất xinh đẹp mà còn dịu dàng chả bù cho mẹ của em suốt ngày mắng em thôi" _ LeO vừa khen vừa bĩu môi, Vũ Phong và Diệp Anh thì chỉ nhìn thằng bé cười thôi vì quá đáng yêu.
" Em ở đây nhé để anh dắt thằng bé đến trung tâm thất lạc đã"_ vừa nói Vũ Phong vừa nhìn Diệp Anh.
Bên này Khả Hân bỗng hốt hoảng chạy đến, hình như bây giờ cô mới hoàng hồn lại thì ra cô đã lạc mất con trai.
"LeO!!!!" _ một giọng thất thanh của cô
" Mamiiii!!!!" _ LeO vừa đáp lại vừa chạy đến bên cô
" Mẹ đi đâu vậy con đã tìm mẹ rất lâu rồi"_ cậu bé nói bằng giọng trách móc
" Mẹ xin lỗi LeO lần sau mẹ sẽ không như vậy nữa, LeO tha lỗi cho mẹ nhé" _ cô nói bằng giọng nghẹn ngào sắp khóc
" Mẹ đừng khóc, LeO không tìm được mẹ nên lo lắm, LeO yêu mẹ nhất"_ vừa nói thằng bé vừa lau nước mắt cho cô
Cảnh tượng này đã để cho Vũ Phong và Diệp Anh nhìn thấy. Khi định thần lại anh nhẹ nhàng bước đến chỗ cô.
" Mẹ ơi chú đẹp trai này tốt bụng lắm, chú định giúp con tìm mẹ đấy" _ LeO ngây thơ kể với cô
" Mấy năm không gặp cô lại có con lớn như vậy rồi sao?"_ giọng nói đầy lạnh lùng của anh khiến cô nhói lòng
Cô vẫn im lặng mà nhìn anh cho đến khi một giọng nói phá bầu không khí
" Khả Hân"_ một người đàn ông chạy đén bên cô.
" Ba Alex" _ vừa nói LeO vừa chạy đến bên Alex.
Alex bế LeO lên và đến bên Khả Hân, anh cũng bất ngờ khi nhìn thấy Vũ Phong và Diệp Anh những giữ bình tĩnh đến bên Khả Hân.
"Hai mẹ con đi đâu vậy, anh đã tìm hai mẹ con rất lâu đấy"_ vừa nói Alex vừa đến đứng cạnh Khả Hân
"Đã lâu không gặp rồi, sức khoẻ anh vẫn ổn chứ" _ vừa nói Alex vừa đưa tay để bắt tay Vũ Phong.
Vũ Phong nhìn cả ba người dường như anh ngầm hiểu đó là một gia đình nên anh lên tiếng bằng giọng trầm ấm
"Diệp Anh, về thôi"_ Vũ Phong để lại một câu nói khá lạnh lùng và vội vàng rời đi.