Khoa
cấp cứu vẫn đông người bệnh, bệnh nhân xếp hàng chen chúc nhau như cá mòi trong
phòng bệnh chật hẹp. Một người đàn ông sắc mặt vàng vọt yếu ớt bước vào, khi đi
ngang qua chỗ Tô Nhất Minh bỗng nôn ra một ngụm máu tươi. Tô Nhất Minh cố gắng
lắm mới không kêu ré lên, anh cảm thấy một người đàn ông mà kêu ré lên như đám
đàn bà phụ nữ thì thật mất mặt. Mấy năm nay Tô Nhất Minh vào Nam ra Bắc, dọc
ngang Âu Mỹ, anh tự thấy mình hiểu rộng biết nhiều, đã rèn được vẻ ngoài bình
thản rồi. Nhưng đến hôm nay, anh mới biết, thì ra trên đời này thật sự có nơi
để rèn luyện thần kinh thép. Anh bất giác nhắm mắt đau đớn.
Anh ước
gì có thể đóng lỗ tai của mình lại được. Một bác sĩ đang khám bệnh cách đó
không xa, giọng sang sảng: “Đau bụng à? Đại tiện như thế nào? Phân đặc như rau
câu hay lỏng như canh trứng?”
Tô Nhất
Minh không muốn mất mặt bằng cách bịt lỗ tai lại nhưng anh tự thề rằng suốt đời
này sẽ không bao giờ ăn món canh trứng và rau câu nữa. cứ như vậy mười mấy phút
đồng hồ, Tô Nhất Minh cảm thấy tim đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, chóng mặt buồn
nôn, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, những triệu chứng mà anh miêu tả với
Trình Vũ Phi trước đó bây giờ đã xuất hiện cả rồi.
Trình
Vũ Phi vẫn không hề hay biết mình bị Tô Nhất Minh phong là đồ tể, cô vội vã
chạy tới chạy lui trong phòng cấp cứu, lấy số, thanh toán tiền, kê những hạng
mục cần xét nghiệm... Sau đó cô rất chu đáo đưa Tô Nhất Minh vào phòng khám,
phòng này thoáng đãng, rộng rãi, ngộ nhỡ tim Tô Nhất Minh thật sự có vấn đề thì
cấp cứu cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Tô Nhất
Minh nhấc đầu lên, một nữ y tá trẻ trung, xinh đẹp như hoa cầm hộp ống tiêm mỉm
cười dịu dàng, anh biết mình bị quả báo rồi. Anh thầm đếm số ống tiêm trên tay
nữ y tá - những sáu ống, rồi đau khổ ngước mặt nhìn... trần nhà.
Đầu kim
tiêm thô to chích thẳng vào gân máu của Tô Nhất Minh... Sáu ống đầy máu được
Trình Vũ Phi vui vẻ cầm đến phòng xét nghiệm.
Mấy thế
kỷ chậm chạp trôi qua... Tô Nhất Minh chờ đợi mà lòng nóng như lửa đốt, cuối
cùng thì bác sĩ Trình cũng cầm tờ kết quả xét nghiệm bước ra.
Nét mặt
Trình Vũ Phi vô cùng nặng nề, bởi vì trong lòng cô thấy rất xấu hổ. Xét nghiệm
chỉ ra, Tô Nhất Minh chẳng bệnh tật gì, chỉ bị cảm mạo bình thường. Chẳng ngờ
một người luôn tự hào vì có chuyên môn vững vàng như cô lại đưa ra một phán
đoán sai lầm như vậy, để cho Tô Nhất Minh phải làm vô số xét nghiệm không cần
thiết, chịu nhiều khổ sở, điều này khiến cô cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
“Có bị
gì không?” Tô Nhất Minh đánh liều hỏi. Thấy biểu hiện không tốt của Trình Vũ
Phi, anh càng tin mình đã mắc phải một chứng bệnh gì đó, vì anh chưa bao giờ
thấy khó chịu như vậy trong người.
“Cảm
thường thôi.”
“Không
thể nào. Tuyệt đối không thể. Tôi cảm thấy bệnh rất nặng mà.”
Trình
Vũ Phi bình tĩnh nhìn Tô Nhất Minh một cách lạ thường. Là một bác sĩ khoa cấp
cứu, cô rất hay gặp những bệnh nhân tinh thần lo lắng, tâm lý yếu đuối, vì thế
sẽ bị tức ngực, tim đập nhanh, thậm chí sẽ bị ngất, tay chân co rút, thật ra đó
không phải là bệnh, đó chỉ là do tâm trạng bấn loạn dẫn đến ức chế thần kinh.
Cô cuối cùng cũng đã tìm ra nguyên nhân, những triệu chứng của Tô Nhất Minh là
do quá lo lắng, khiến phán đoán của cô bị sai lệch.
“Anh
quá lo lắng đó thôi, anh không cần phải cố ý thở gấp đâu.”
“Tôi
không phải cố ý, tôi cảm thấy không hít thở được... cần phải thở gấp.”
“...
Triệu chứng tâm lý thôi.”
“Triệu
chứng gì cơ? Nghiêm trọng không?”
“Đó là
do rối loạn thần kinh gây nên. Thật ra chẳng có bệnh gì cả, vì tinh thần bất
ổn, mới có cảm giác tức ngực khó thở.”
“...”
Tô Nhất Minh ngay lập tức cảm thấy xấu hổ, “Không thể nào, tôi sao lại có thể
rối loạn thần kinh được? Đó là trò của đàn bà con gái! Tôi chắc chắn là tim đã
ngừng đập mà...”
“Tim
của anh vẫn đập rất khỏe...”
“Không...
chắc chắn có vấn đề, bác sĩ Trình à, cô xem lại lần nữa xem, tôi muốn ngất đi
bây giờ đây...” Tô Nhất Minh trở nên kích động, lên giọng đột ngột.
Trình
Vũ Phi chẳng buồn đôi co thêm nữa, ra hiệu cho cô y tá đứng bên cạnh. Nữ y tá
xinh đẹp dễ thương bước đến, cởi thắt lưng quần một cách thành thục cho Tô Nhất
Minh.
Tô Nhất
Minh kinh ngạc bật dậy, chưa kịp hỏi gì thì mông đã bị một mũi kim vừa to vừa
thô đâm vào, lập tức nằm bẹp xuống giường trở lại.
“Cái...
cái gì thế?” Tô Nhất Minh cuối cùng cảm thấy tình hình trở nên nghiêm trọng,
anh nhớ lại hồi còn nhỏ từng xem một bộ phim Nhật có tên là “Truy bắt”, diễn
viên Ken Takamura bị một tay bác sĩ độc ác bức hại, mỗi ngày phải uống một loại
thuốc gì đó, uống cho đến khi phát bệnh tâm thần. Bây giờ bác sĩ Trình lại giả
dạng thành cô bé quàng khăn đỏ vô hại, lừa mình đến bệnh viện, không biết có
mưu đồ gì không? Nghĩ đến đó, anh thấy toát mồ hôi lạnh...
“Thấy
khỏe hơn rồi chứ?” May mà giọng bác sĩ Trình không có biểu hiện gì là độc ác,
chỉ thể hiện sự ân cần quan tâm, “Đây là thuốc đặc trị bệnh của anh.”
Cảm
giác tức ngực tan biến, đầu cũng chẳng còn quay mòng mòng, Tô Nhất Minh reo
lên, “Đỡ nhiều rồi. Thuốc này tác dụng thật đấy.”
Bác sĩ
Trình gian ác gật đầu, “Ừ, đây là thuốc đặc trị bệnh rối loạn thần kinh, giúp
tâm lý ổn định trở lại...”
“...”
Tô Nhất Minh muốn khóc mà không khóc được, anh muốn nói một vài câu để cứu vãn
thể diện nhưng thuốc an thần đã ngấm, cơn buồn ngủ ập đến, gắng gượng không
được, cuối cùng nhắm mắt ngủ vùi.
Cũng
may là anh ngủ say, không nghe được câu chuyện giữa Trình Vũ Phi và đồng
nghiệp, nếu không người lúc nào cũng xem trọng hình tượng của mình như anh chắc
chắn sẽ tức đến hộc máu tươi.
“Vũ
Phi, người đàn ông này là gì của chị thế? Sao lại yếu đuối như vậy? Già rồi mà
như con nít, chỉ cảm xoàng mà đã bù lu bù loa là rối loạn thần kinh. Sau này ra
ngoài xã hội không biết làm được trò trống gì.”
Trình Vũ
Phi có chút khó xử, cười cười nói: “Thương nhân đấy. Có lẽ áp lực quá lớn, tuổi
này rồi đâu dễ kiếm tiền.”
“Hứ!
Loại đàn ông này đúng là quá xem trọng mình mà, thật ra cần gì phải thuốc
thang, tôi thấy cứ cho anh ta mấy bạt tai là tỉnh ngay”. Trình Vũ Phi đồng tình
nhìn Tô Nhất Minh đang say ngủ, đắp lại chăn cho anh.
Tô Nhất
Minh ngủ một giấc đến nửa đêm, lúc tỉnh dậy, anh lấy một bịch thuốc do Trình Vũ
Phi kê đơn, sau đó cun cút rời khỏi bệnh viện. Bước ra khỏi cửa, anh tự thề với
lòng, suốt đời sẽ không bước chân vào cái chốn đáng sợ này một lần nào nữa.
Chuyến
viếng thăm một ngày bệnh viện J để lại cho Tô Nhất Minh kinh nghiệm xương máu,
anh hoàn toàn từ bỏ việc theo đuổi bác sĩ Trình gian giảo. Nhưng bác sĩ Trình
gian giảo đó lại không từ bỏ cơ hội châm chọc anh, hai ngày sau lại gọi điện
thoại đến.
“Giám
đốc Tô, anh khỏe rồi chứ?” Trình Vũ Phi nở nụ cười cầu tài, làm như Tô Nhất
Minh có thể từ trong điện thoại thấy được thái độ của mình, sự việc hôm đó làm
cô cảm thấy áy náy, luôn tìm cách để xin lỗi Tô Nhất Minh.
“Tôi
khỏe rồi.” Sức khỏe Tô Nhất Minh đã tốt lên rất nhiều, cho dù trước đó đã bị
bác sĩ Trình vờn như mèo vờn chuột nhưng bệnh cảm của anh ngày hôm sau đã bình
phục hoàn toàn. Tất cả đều ổn, trừ một chân hơi khập khiễng. Đó là do mũi tiêm
hôm đó không biết đã đâm trúng sợi dây thần kinh nào ở mông anh. Có lẽ mấy ngày
nữa mới khỏi hoàn toàn.
“Thuốc
tôi kê đơn anh uống hết chưa?” Bác sĩ Trình tiếp tục ngọt nhạt hỏi.
“...
Hừm, tôi quên uống rồi. Tôi...” Tô Nhất Minh thực sự quá bận. Thuốc anh để
trong ngăn kéo bàn làm việc, thò tay vào là có thể lấy được nhưng anh lại quên
khuấy đi mất.
“Sao
anh không uống thuốc? Anh thật quá xem thường sức khỏe, tôi biết một anh chàng,
mới hai mươi mấy tuổi, bị sốt nhẹ nên cậu ta xem thường, kết quả đã chết
rồi...” Bác sĩ Trình có vẻ tức giận, cảm thấy bị chạm tự ái khi một kẻ ngoại
đạo lại xem nhẹ lời khuyên của một người có chuyên môn.
“...”
Tô Nhất Minh bị dọa sợ hết hồn, không uống thuốc mà hậu quả nghiêm trọng đến
thế ư? Anh vội vàng lôi đống thuốc bác sĩ Trình cho trong hộc tủ ra, uống một
viên.
“Người
đó... chết rồi ư? Chỉ vì không uống thuốc?” Tô Nhất Minh cố giữ bình tĩnh, anh
cảm thấy bác sĩ Trình quá lợi hại, có thể thản nhiên nói về một việc khủng
khiếp như vậy.
“Chẳng
có gì liên quan đến việc uống thuốc cả, bệnh cậu ta quá nặng nên qua đời rồi.”
“Không
liên quan... Vậy cô bảo tôi uống thuốc làm gì?” Cuối cùng Tô Nhất Minh cũng bực
mình. Hừm, bác sĩ nhân dân thật giảo hoạt, lại dám lấy mình ra làm trò đùa.
“Tôi
bảo anh uống thuốc lúc nào? Không phải là anh đã khỏi bệnh rồi sao, khỏi rồi
còn uống thuốc làm gì nữa?”
“...”
Tô Nhất
Minh tức giận cúp điện thoại. Thật nhục nhã! Lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm,
điên khùng thế nào mà để cho cái cô giái xấu xa đó lôi ra làm trò hề. Khốn
khiếp! Chẳng trách giới truyền thông chỗ nào cũng có tin tức về mặt trái của
bệnh viện, y đức của bác sĩ Trung Quốc quá thấp! Lang băm cả lũ!
“...”
Trình
Vũ Phi tức muốn xì khói. Gã này thật chẳng có đầu óc! Bệnh khỏi rồi còn uống
thuốc làm gì nữa! Loại đàn ông ngốc như heo này sao còn có đất sống thế không
biết. Doanh nghiệp tư nhân Trung Quốc đang làm cái trò gì vậy trời!
Hừm...
Trình Vũ Phi không có ý kỳ thị doanh nghiệp tư nhân Trung Quốc. Thật ra cô tin
rằng nền công nghiệp nước nhà có chỗ đứng trên thế giới hay không còn phải nhờ
vào sự lớn mạnh của doanh nghiệp tư nhân. Những ông chủ lớn của các công ty
quốc doanh thật ra không thể tính là doanh nghiệp, bọn họ là quan chức chính
phủ thì đúng hơn. Nhưng còn Tô Nhất Minh thì... Trình Vũ Phi lắc đầu, cô cảm
thấy phải nói chuyện với Điền Thiêm. Làm việc dưới trướng người đàn ông ngu
ngốc như thế làm sao phát triển được cơ chứ?