Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Trình
Vũ Phi không hề biết đến những toan tính trong lòng Tô Nhất Minh, đã thay đổi
cách nhìn về anh. Tô Nhất Minh chịu oan ức như vậy mà không một lời trách móc,
còn độ lượng tỏ ý muốn giúp chàng trai trẻ đó tìm việc làm, đúng là một người
đàn ông cao thượng, nếu là mình chắc chắn mình làm không được như vậy.

Hơn nữa
cô cảm thấy Tô Nhất Minh bị đánh mình cũng có một phần lỗi nên muốn đến nhà
thăm Tô Nhất Minh. Nhưng Điền Thiêm lại đem về một tin tức đáng kinh ngạc, giám
đốc Tô đã đi Thụy Sĩ trượt tuyết rồi. Trình Vũ Phi nghĩ mãi cũng không hiểu. Là
một bác sĩ, cô biết rất rõ, một bên mắt đau sẽ gây ảnh hưởng đến thị giác, phán
đoán ở tầm nhìn xa không được chính xác. Thí dụ như nhắm một mắt xỏ kim, sợi
chỉ sẽ rất khó lòng xuyên qua được lỗ kim bé xíu đó. Tất nhiên Độc Nhãn Long
phải trải qua một thời gian dài tu luyện mới có thể phóng phi tiêu trúng đích,
nhưng hôm qua Tô Nhất Minh vừa mới bị thương một bên mắt, không thể nào đạt đến
cảnh giới đó nhanh như vậy. Bởi thế trong đầu Trình Vũ Phi lúc nào cũng hình
dung ra cảnh tượng Tô Nhất Minh từ trên dốc tuyết lao xuống trượt chân đập đầu
vào gốc cây, giống như con thỏ xui xẻo trong truyện ngụ ngôn.

*

* *

Đấu
tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô quyết định gọi cho Tô Nhất Minh. Trong
điện thoại Trình Vũ Phi xùi bọt mép thể hiện vốn kiến thức y học sâu rộng và
trí nhớ siêu phàm của mình, rào trước đón sau, lòng vòng một hồi cuối cùng rút
ra kết luận là Tô Nhất Minh không thích hợp đi trượt tuyết vào thời gian này.
Rồi còn dùng cách nói vô cùng bóng bẩy ràng dù vì bản thân Tô Nhất Minh hay là
vì thể diện quốc gia, anh cũng không nên xuất ngoại.

Tô Nhất
Minh bật cười thành tiếng, “Hê hê... bác sĩ Trình, bị đánh thành người không ra
người, ngợm không ra ngợm thế này không phải lỗi của tôi, nhưng để bộ mặt khủng
khiếp này ra đường dọa người lại là lỗi của tôi rồi, tôi là người có trách
nhiệm mà. Trong thời gian này, đừng nói là xuất ngoại, chứ bước ra khỏi cửa nhà
tôi cũng không dám, cơm cũng chẳng có mà ăn, sắp chết đói rồi đây.”

Nói
xong Tô Nhất Minh cúp máy đánh cộp, rồi lùng sục khắp nhà kiếm được gói mì ăn
liền, trệu trạo nhai sống. Mọi việc “tốt” lúc này đều là nhờ hồng phúc của cô
bác sĩ đó, anh quả sắp chết đói thật rồi.

Tô Nhất
Minh có một căn hộ ở khu chung cư cao cấp ngay trung tâm thành phố, gần công
ty, rất thuận tiện. Phần lớn thời gian anh sống ở đó. Anh thuê một người giúp
việc quét dọn nhà cửa, lo cơm nước cho mình. Mấy năm qua bà chủ tạm thời của
căn nhà này đã đổi mấy bận, nhưng Tô Nhất Minh vẫn dùng người giúp việc đó.

Đó là
một người phụ nữ miền núi vô cùng hoạt bát, nhanh nhẹn. Tô Nhất Minh thấy chị
ta là một người chịu thương chịu khó, chăm chỉ hơn cả nhân viên trong công ty
của anh, nấu ăn ngon, quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất
đó là mùi chân của chị ta hôi khủng khiếp, hôi đến mức Tô Nhất Minh ở phòng bên
cạnh còn ngửi thấy. Lúc đó Tô Nhất Minh chịu không nổi, định cho chị ta nghỉ
việc. Không phải anh kén chọn mà do mũi anh rất nhạy cảm với những mùi lạ. Anh
thật sự không thể chịu nổi hai bàn chân bốc mùi ấy lại nấu cơm cho anh ăn, thử
hỏi nuốt có trôi không?

Sau đó
anh biết được hoàn cảnh khó khăn của người phụ nữ đó. Chị ta cùng với chồng đã
đi làm thuê mười mấy năm rồi, nuôi hai đứa con gái học đại học. Tô Nhất Minh do
dự. Anh quan sát thật kỹ, cuối cùng phát hiện nguyên nhân gây nên mùi khó chịu
ở chân chị ta. Giày của chị ta là loại giày vải mua ở chợ trời, 20 tệ một đôi,
của rẻ nên chẳng có lỗ thoát khí, lại thêm chị ta là người lao động chân tay,
mồ hôi ở chân ra nhiều, không thoát ra được nên gây nên cái mùi không thể ngửi
được đó. Thế là Tô Nhất Minh tặng cho chị ta mấy đôi giày liền, còn nói rõ mình
nhạy cảm với mùi. Chị ta có hơi ngại nhưng rất cảm kích trước việc này, thế là
sau này mỗi lần đến nhà Tô Nhất Minh chị ta đều tắm rửa, kỳ cọ sạch sẽ, đi đôi
giày thấm hút mồ hôi mà Tô Nhất Minh tặng, quả nhiên không còn gây phiền toái
cho Tô Nhất Minh nữa.

*

* *

Tô Nhất
Minh rất hài lòng về người giúp việc của mình. Chị ta rất thật thà nhưng cũng
rất thông minh. Chị không biết chữ nhưng có thể sắp xếp các loại giấy tờ trên
bàn của Tô Nhất Minh đâu ra đó. Thấy Tô Nhất Minh ngạc nhiên, chị mới giải
thích cho anh hiểu cách sắp xếp của chị: Những giấy tờ có đóng dấu đỏ tròn tròn
và có vẽ hình ở cuối [1] đều là
những giấy tờ quan trọng nên được phân loại riêng. Loại giấy tờ có chữ loằng
ngoằng kế bên [2] là bản
nháp, nên để qua một bên. Lúc đó Tô Nhất Minh cười ha ha, cảm thấy trí tuệ của
người lao động chân tay quả nhiên vô tận. Một người giúp việc vừa không biết
chữ, vừa thông minh như thế đối với Tô Nhất Minh là quá tốt. Anh vừa không phải
lo lắng bí mật kinh doanh bị lộ ra ngoài, vừa không phải lo giấy tờ để lung
tung lúc cần tìm không thấy. Thật là vừa an toàn vừa hữu ích.

[1] Ký tên

[2] Chú giải

Người
giúp việc hoàn hảo như vậy phục vụ Tô Nhất Minh từ năm này qua năm khác không
hề nghỉ ngơi, nhưng mấy hôm nay chị ta lại xin nghỉ. Ông chồng cũng làm thuê
như chị ấy bị xơ gan phải phẫu thuật, chị ấy phải vào viện chăm sóc chồng. Tô
Nhất Minh không những cho chị ấy nghỉ mà còn giúp chị ấy ít tiền. Anh luôn cảm
thấy mình là một ông chủ có tính người.

Tô Nhất
Minh nghĩ cuối năm phải tiếp khách nhiều, cơ hội ăn cơm ở nhà cũng không nhiều,
anh sắp đến thành phố G để tham dự buổi đấu thầu, nhưng bây giờ không những
không đi được mà dung nhan còn bị hủy hoại, không thể ra khỏi cửa, cũng không
thể để người khác nhìn thấy. Anh thật sự không muốn bộ dạng khủng khiếp của
mình lúc này phá hoại hình tượng lịch lãm của một doanh nhân.

Tô Nhất
Minh nhốt mình ở nhà cả ngày. Những đồ ăn còn sót lại trong nhà biến mất với
một tốc độ kinh ngạc, mà mắt anh thì vẫn sưng vù. Tô Nhất Minh gọi điện thoại
cho thư ký tìm cho anh một người giúp việc theo giờ. Nhưng tình hình không mấy
lạc quan, người giúp việc vẫn chưa tìm được mà anh sắp chết đói đến nơi rồi.

*

* *

Một lát
sau chuông cửa nhà Tô Nhất Minh vang lên. Tô Nhất Minh nhìn qua màn hình ngạc
nhiên thấy Trình Vũ Phi đang đứng đợi. Anh định không ra mở cửa nhưng khi thấy
Trình Vũ Phi đợi chán rồi đi loanh quanh trước cửa, trên tay cầm một túi gì đó,
Tô Nhất Minh do dự một lát, sờ cái bụng lép kẹp, tràn ngập hy vọng về một bữa
ăn ngon nên ra mở cửa cho Trình Vũ Phi vào.

Trình
Vũ Phi may mắn nhìn thấy Tô Nhất Minh trong một bộ dạng khác hoàn toàn với hình
tượng trước đây mà cô từng được biết. Đầu tóc bù xù, một bên mắt sưng húp, mặt
mũi phờ phạc, mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, chỉ có ánh mắt hau háu như chó
sói đói đang nhìn cô.

Tô Nhất
Minh vốn dĩ rất chú ý đến hình tượng của mình, đó là thói quen hình thành từ
nhiều năm nay và cũng là yêu cầu của công việc kinh doanh. Hồi đó khi anh đến
một trường học danh tiếng để đăng ký thi vào, chỉ vì tất và màu sắc quần áo
không phù hợp mà chút nữa bị đuổi ra khỏi trường thi, từ đó về sau anh rất cẩn
thận trong cách phục trang của mình. Nhưng anh cảm thấy trước mặt bác sĩ Trình
thì không cần thiết phải như vậy, bởi vì trải qua rất nhiều việc, anh chẳng còn
chút hình tượng nào trong mắt cô nữa rồi.

Tô Nhất
Minh hấp tấp lao đến, giằng lấy túi đồ trên tay Trình Vũ Phi, rồi thò tay vào
lấy ra xem, “Bác sĩ Trình, cô thật khách sáo quá đi, đến thì đến, cần gì mua
nhiều thứ như thế này. Cái này... á... thuốc canxi? Để... để làm gì vậy?”

“Bổ
xương!” Trình Vũ Phi không hiểu, thuốc canxi còn có thể dùng để làm gì cơ chứ?
Cô suy nghĩ rất lâu không biết mua gì đến thăm Tô Nhất Minh. Sở thích của anh
thì cô hoàn toàn mù tịt, cô đã thấy anh hút thuốc nhưng đi thăm bệnh ai lại
tặng thuốc lá, tóm lại là phải mua thứ gì đó bổ dưỡng. Thứ bổ dưỡng thì bán đầy
ngoài đường, nhưng là một bác sĩ cô không tin những thứ có thành phần không rõ
ràng, thậm chí nghi ngờ cao độ những thứ đó ăn vào sẽ bị tác dụng phu. Cân nhắc
hồi lâu, cô quyết định mua hai lọ canxi, cảm thấy thứ này chí ít có một thành
phần rõ ràng, tác dụng cũng đáng tin cậy.

Tô Nhất
Minh lục lọi kỹ càng túi nilon, sau khi đã chắc mẩm mình không để thứ gì lọt ra
ngoài, thất vọng suýt chút ngất đi, “Chỉ có thể bổ xương à? Không thể bổ thận
tráng dương sao?” Anh hỏi có chút châm chọc, rồi đau khổ ngồi trên bàn, tiếp
tục gặm mì gói sống.

“...”
Trình Vũ Phi trong lòng vô cùng thận trọng so sánh những tương đồng, khác biệt
cũng như một quan hệ phức tạp giữa thuốc bổ thận Tây y và Đông y, cuối cùng vẫn
chưa thể đưa ra một kết luận đáng tin cậy, “Ấy, cái này mà, không có số liệu
chứng thực liên quan...”

Thật
chán quá đi... Tô Nhất Minh liếc cô bằng đôi mắt trắng dã, quyết tâm để dành
những lời chọc ghẹo này vài hôm nữa sẽ trêu bộ ngực cỡ D. Thế là anh cúi đầu
chuyên tâm gặm mì gói, không thèm để ý đến cô bác sĩ Trình mà trong lòng anh đã
chẳng còn chút hứng thú nào nữa.

“Giám
đốc Tô, sao anh lại ăn thứ này?” Trình Vũ Phi tìm cách gợi chuyện.

Tô Nhất
Minh ậm ừ, “Trong nhà hết đồ ăn rồi.”

“Vậy
sao không gọi người ta mang đến hoặc ra ngoài ăn?”

Tô Nhất
Minh lại ậm ừ, trong lòng nghĩ nói thật thừa thãi, chẳng phải vừa nãy nói trong
điện thoại rồi sao, bộ mặt khủng khiếp thế này không thể để cho người khác
thấy, làm sao có thể gọi thức ăn đến hoặc đi ra ngoài được kia chứ? Nghĩ đến
đây tự dưng anh nảy ra một ý, một lần nữa lại lóe lên tia hy vọng: “Dưới nhà
tôi có một tiệm bán thức ăn. Bác sĩ Trình, cô có thể xuống mua giúp tôi ít thức
ăn được không?”

Khi
Trình Vũ Phi mua thức ăn về, Tô Nhất Minh đã bỏ nửa phần mì gói sống còn lại,
đang dùng túi đá chườm bên mắt bị sưng, lòng tràn ngập hy vọng sắp sửa được
thưởng thức món ngon. Trình Vũ Phi chẳng thèm nhìn anh lấy một cái nói: “Đối
với chỗ sưng đó thì 24 giờ đầu tiên chườm lạnh, 24 giờ sau chườm nóng, bây giờ
còn chườm túi đá thì cũng chẳng có tác dụng gì. Bác sĩ không dặn anh sao?”

Tô Nhất
Minh liếc mắt nhìn túi đồ trên tay Trình Vũ Phi, tuyệt vọng vứt cả cái túi đá
đang cầm trên tay, “Bác sĩ Trình, cô... cô... chuẩn bị đồ ăn cho chim non à?”

“Giám
đốc Tô, anh bình thường chắc không mua thức ăn đúng không? Anh giới thiệu cho
tôi phải cửa hàng cướp rồi... Tôi chỉ mua bó rau nhỏ với vài quả trứng gà mà
mất những 100 tệ.” Trình Vũ Phi tức giận.

Tô Nhất
Minh suýt ngất xỉu lần nữa, “Chỉ mua rau và trứng gà thôi hả? Ở đó bán toàn rau
sạch, lại ở khu cao cấp, giá cả vậy là hợp lý rồi.”

Nói thế
nào Trình Vũ Phi cũng không tin đó không phải là cửa hàng cắt cổ, “Ở chợ cũng
bán rau sạch đó thôi, lá xanh mơn mởn... mà giá chưa bằng một phần mười ở đây.”

Hai
loại rau sạch đó không giống nhau! Nhưng Tô Nhất Minh cũng chẳng buồn giải
thích nữa, bác sĩ Trung Quốc có sở trường cãi chày cãi cối, anh thật chẳng biết
đối đáp thế nào cho vừa.

Phẩm
chất đầu tiên cần có ở một bác sĩ đó là tuyệt đối không đôi co với bệnh nhân,
bởi thế Trình Vũ Phi ngậm tăm, lặng lẽ đi xuống bếp. Bếp nhà Tô Nhất Minh rất
đẹp, bộ tủ chén màu xanh bạc, bề mặt sáng bóng, tạo cảm giác sạch sẽ, mát mẻ.

“Giám
đốc Tô... cái nào là vòi nước nóng?”

Tô Nhất
Minh nhắm hai mắt lại. Ấy!... Thật ra chỉ nhắm một bên, còn bên kia là mở không
ra, trong lòng u ám nói: “Tôi không thường xuống bếp, cô thử xem sao...”, sau
đó dỏng tai nghe tấu hài.

Quả
nhiên không lâu sau đã nghe tiếng Trình Vũ Phi hét lên: “Ui da!”. Tô Nhất Minh
vô cùng khoái trá. Ha ha! Thì ra bác sĩ Trình bị bỏng nước sôi kêu “Ui da...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui