Vì sư
huynh hứa mồng 2 Tết thay cô trực ban, Trình Vũ Phi mới có thể về nhà ăn Tết. Khi trở
lại vừa chớp mắt đã đến cuối tuần. Điềm Thiêm vẫn không có nhà như mọi hôm,
Trình Vũ Phi suy nghĩ về những biểu hiện khác thường gần đây của cô bé, cuối
cùng mới hiểu thì ra là cô nàng đang yêu. Trình Vũ Phi vừa ngưỡng mộ vừa đoán
xem bạn trai của cô bé là ai, vừa hờ hững nấu một bát mì.
Khi Tô
Nhất Minh gọi đến cô do dự một lát, nhưng rồi không thắng nổi cảm giác cô đơn
đang tràn ngập trong lòng.
Giọng
nói của Tô Nhất Minh thành khẩn như mọi khi. Sau khi biết bộ mặt thật của anh
ta Trình Vũ Phi luôn cảm thấy có cái gì đó không thật trong mọi hành động, lời
nói của anh ta, "Bác sĩ Trình ăn tối chưa?"
"Tôi
đang ăn."
"Phần
cho anh một nửa nhé."
"Chỉ
có một bát mì…anh đến thì đã nguội rồi"
"Vẫn
còn nóng."
"Vậy
thì nở bung hết rồi."
"Không
đâu, anh đã đứng trước cửa nhà em rồi."
"…"
Trình Vũ Phi kinh ngạc, vội vàng chạy ra cửa, đảo mắt nhìn xung quanh bên ngoài
từ lỗ mắt cáo trên cửa. Không có ai! Cô thở phào, nhưng trong lòng lại cảm thấy
trống trải, "Giám đốc Tô lại đùa rồi."
"Không
tin em bước ra ngoài mà xem, anh đang ở bên ngoài."
Trình
Vũ Phi đổi góc độ, một lần nữa qua lỗ kình nhìn hết xung quanh nhưng chẳng thấy
ai cả. Cô ngờ vực mở cửa bước ra ngoài, nghe tiếng Tô Nhất Minh ở tầng trên, do
dự một lát, cô cất tiếng gọi, "Nhất Minh!"
Tô Nhất
Minh dựa vào trí nhớ tìm được nơi ở của Trình Vũ Phi nhưng lại không biết nhà
cô ở tầng mấy. Khu dân cư kiểu truyền thống trước
đây anh đã từng ở, hiệu ứng cách âm rất kém, ban đêm điện thoại nhà hàng xóm
reo sẽ đánh thức mình dậy nghe điện thoại.
Anh
chầm chậm bước lên lầu hai, gọi điện cho Trình Vũ Phi, vểnh tai nghe tiếng nhạc
phát ra từ tầng trên. Tô Nhất Minh mỉm cười đắc ý, lại chầm chậm bước lên, vừa
đi vừa nói lung tung với Trình Vũ Phi. Lên đến nơi, anh ung dung gõ cửa, cười
toe toét lộ cả hàm răng trắng đều như bắp với người mở cửa, "Em yêu…"
Thiếu
niên đứng trước cửa giơ điện thoại lên kinh ngạc nhìn Tô Nhất Minh, tiếng mẹ
cậu ta vẫn chát chúa trong điện thoại: "…Thức ăn để trong tủ lạnh, hâm
nóng rồi ăn. Ăn xong rồi làm bài tập cho sớm, đừng
có mà lên mạng chơi điện tử…Ai đấy? Ai gõ cửa đấy? Đừng có tùy tiện mở cửa cho
người lạ, cẩn thận kẻo người xấu đấy…"
Tô Nhất
Minh thần mặt ra, hồi lâu mới mở miệng lắp bắp, "Cho tôi hỏi… có phải bác
sĩ Trình Vũ Phi sống ở đây không?" Thằng bé chưa kịp trả lời anh đã nghe
tiếng Trình Vũ Phi ở tầng dưới gọi tên mình…
Tô
Nhất Minh hậm hực bước xuống lầu, cạnh khóe Trình Vũ Phi, "Bác sĩ Trình
sao có thể sống ở dưới đất thế này?"
"Tôi
đã nói rồi mà, tôi là củ khoai tây, chân phải quắm chặt vào đất, không ở tầng
trệt thì còn đi đâu nữa?"
"Mì
đâu? Anh sắp chết đói rồi…", Tô Nhất Minh giả vờ đáng thương che giấu sự
bối rối của mình
"…"
Vèo một
cái, bát mì đã hết veo. Trình Vũ Phi thẫn thờ nhìn chiếc bát không, công ty Tô
Nhất Minh bị khủng khoảng kinh tế rồi ư? Cứ như cả chục ngày chưa có gì bỏ bụng
vậy.
"…
Anh lỡ ăn hết rồi, còn em ăn gì?" Tô Nhất Minh dường như định thần lại.
"Không
sao. Chỉ một bát mì Dương Xuân thôi mà. Để tôi nấu tiếp, rất nhanh thôi. Anh ăn
bát nữa không?"
"Không
cần đâu… anh…"
Sợ bị
từ chối lần nữa, Tô Nhất Minh vội vàng nắm tay Trình Vũ Phi kéo cô ra khỏi nhà.
Trình
Vũ Phi dáo dác nhìn xung quanh, cảm thấy không khí hôm nay có gì đó kỳ lạ.
Trong nhà hàng mỗi bàn đều có một cặp tình nhân dùng bữa tối trong ánh nến. Cô
nhìn các món ăn bày đầy bàn qua ánh sáng leo lét cửa ngọn nến đặt giữa bàn rồi
lại nhìn Tô Nhất Minh ngờ vực hỏi: "Gọi nhiều món ăn thế này, sao anh
không ăn?"
"Lúc
nãy anh ăn bát mì no rồi."
"Sao
anh ăn nhiều thế làm gì!"
"Thật
ra không đói, nhưng anh sợ… nếu không ăn hết bát mì đó thì em nhất định không
chịu ra ngoài ăn với anh."
"Vừa
nãy không phải anh nói sắp chết đói rồi đó ư?"
Tô Nhất
Minh cười lung linh trong ánh nến, núm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, "Vũ Phi,
đàn ông nói mười câu cẩu thả thì chín câu là giả, em đừng tin hết, sẽ bị
thiệt thòi đấy. Nhớ lấy sau này những người đàn ông khác khua môi múa mép trước
mặt, em không nên tin."
* * *
Không
khí ngoài đường cũng có gì đó thật đặc biệt,gái trai từng đôi sánh bước bên
nhau, rất nhiều cô gái trẻ tay ôm bó hoa hồng to tướng, Trình Vũ Phi có chút
hiếu kỳ, "Hôm nay ngoài đường sao lắm tình nhân thế?"
Tô Nhất
Minh không nhịn được trước sự ngờ nghệch của cô, "Vũ Phi, hôm nay là ngày
gì?"
"Cuối
tuần". Trình Vũ Phi nhìn sắc mặt bỗng dưng nghiêm lại của Tô Nhất Minh,
vội vàng sửa lại, "Mồng 8, Ấy…chẳng lẽ…là sinh nhật của anh?"
"Sinh
nhật anh vào ngày 6 tháng 8. Hôm nay là ngày 14 tháng 2." Tô Nhất Minh sắp
không giữ kiên nhẫn được nữa.
"A!
Ngày lễ tình nhân..", Trình Vũ Phi cuối cùng cũng hiểu ra, bỗng cảnh giác
nhìn Tô Nhất Minh, trong lòng ẩn giấu một niềm mong đợi. Đúng rồi, ngày
Valentine. Cô chẳng nhạy bén với những dịp lễ lạt của phương Tây, trước đây cô
chưa từng ăn mừng ngày này với Mục Thuần, bây giờ lại càng không để ý.
Tô Nhất
Minh lắc đầu ngao ngán. Nhìn những bông hoa hồng nở rộ khắp mọi nơi, anh liền
kéo Trình Vũ Phi vào một tiệm hoa lớn bên đường, bắt đầu chọn hoa.
"Anh
… định làm gì thế?" Trình Vũ Phi do dự, thái độ cảnh giác. Anh ta không
phải muốn tặng hoa cho mình chứ?
"Đừng
rối lên thế. Không phải tặng cho em đâu. Chúng ta đều là những người độc thân,
thử xem ai dũng cảm hơn. Chúng ta đánh cược nhé, cược xem anh có dám tặng hoa
cho người con gái mà gặp đầu tiên khi bước ra khỏi cửa không nhé?"
"…"
Trình Vũ Phi hơi ngạc nhiên, đã từng tuổi này rồi mà chơi trò mạo hiểm này nữa
sao?
Tô Nhất
Minh chọn một nhánh mai vàng rực bướcra cửa. Trong buổi tối mùa đông rét buốt
bỗng nhiên phảng phất một mùi hương dìu dịu làm cho không khí chung quanh bỗng
ấm áp đến lạ.Tô Nhất Minh đứng lại, cười tít mắt nhìn Trình Vũ Phi đang đi theo
anh bước ra ngoài, liền đưa nhánh hoa mai ra trước mặt cô, "Vũ Phi!"
"Gì
thế?"
"Ngốc
ạ, em chính là người con gái anh gặp đầu tiên khi bước ra khỏi cửa."
"…"
Trình Vũ Phi chần chừ không dám đưa tay đón lấy, như thể sợ một gói thuốc nổ
vậy.
"Chỉ
là một cành mai thôi mà, đâu phải hoa hồng. Tay anh mỏi nhừ rồi."
Trình
Vũ Phi nhận lấy nhánh hoa, lại nghe Tô Nhất Minh nói "tốt rồi", bỗng
kéo cô sát lại, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
"Anh
làm gì thế?" Trình Vũ Phi kinh ngạc thất sắc, hoảng loạn đẩy anh ra
"Không
phải em đã đồng ý làm bạn gái anh rồi sao?"
"Nói
bậy…Tôi đồng ý lúc nào…"
"Hoa
mai, hoa mai đó, chẳng phải là loại hoa dùng để làm mai hay sao. Em đã nhân bà
mai của anh rồi còn gì nữa?"
"Nhưng
vừa nãy anh…"
"Vừa
nãy anh nói rồi, em không nên tin lời nói của đàn ông, sao không nghe lời chứ?
Chịu thiệt rồi phải không? Hê hê.."
Trình
Vũ Phi tức điên lên: "Tô Nhất Minh, anh là một gã lưu manh."
"Phải!"
"Tô
Nhất Minh là một tay lưu manh cáo già!"
"…"
"Được
rồi mà".Tô Nhất Minh nhịn cười nhìn bác sĩ nhân dân đang tức tối, gập cánh
tay cầm nhánh hoa mai của cô ra phía sau lưng để người cô áp sát vào người mình
hơn, chần chừ một lát rồi thành khẩn nhìn vào mắt cô. "Vũ Phi, anh là thật
lòng đấy. Nếu em không phản đối thì…"
"Tôi
phản đối…"
"Phản
đối vô hiệu. Đã hôn mấy lần rồi còn gì nữa."
"Đó
là do anh dùng sức mạnh ép buộc."
Tô Nhất
Minh cúi đầu ghé sát vào mặt Trình Vũ Phi, "Vậy lần này tới lượt em dùng
sức mạnh là được rồi chứ gì."
Trình
Vũ Phi lặng lẽ thở dài, xung quanh rất nhiều bóng đôi lướt qua, chẳng ai để ý
đến hai người họ. Cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nụ cười thành khẩn thuần
khiết của Tô Nhất Minh, trên đời này, ngay cả lưu manh nhìn cũng thật thà như
đếm.
"Được.
Tô Nhất Minh, là anh nói đấy nhé. Sau này anh mà phản bội trước, anh tự gánh
lấy hậu quả đấy."
"Hậu
quả?"
"Có
thể là tôi sẽ báo thù.Tô Nhất Minh, bác sĩ báo thù sẽ khủng khiếp lắm đấy.
Không để lại dấu vết gì, như một tai nạn ngẫu nhiên vậy. Nếu anh không sợ, thì
thả ngựa qua đây."
"…"
Tô Nhất Minh nhìn nét mặt nghiêm trang củaTrình Vũ Phi, thấy lành lạnh sau gáy,
bỗng nhiên nhớ ra điều gì vội vàng hỏi: "Đúng rồi Vũ Phi, lần
trước sao em gan quá vậy, một mình đuổi theo cướp? Rất nguy hiểm…"
Trình
Vũ Phi chẳng hiểu mô tê gì, sao lại đột ngột chuyển đề tài như thế chứ?
"Tên cướp đó…sắc mặt vàng vọt, vừa chạy vừa thở dốc, chắc chắn có bệnh.
Một con bệnh thì có gì phải sợ?"
Tô Nhất
Minh mỉm cười, "Trong lúc nguy cấp mà em còn lý trí như thế, báo thù như
một tai nạn là thế nào? Không lẽ…"
"…"
"Đúng
rồi bác si, xin thỉnh chỉ giáo một chút, ngựa là bộ phận nào trên cơ thể
người?"
"?"
"Em
bảo anh thả ngựa qua đây là muốn anh đưa bộ phận nào sang?"
"Lưu
manh"
Tô Nhất
Minh lại cười, cúi xuống hôn cô, "Em nghĩ tận đâu rồi? Anh vốn cho rằng đó
là tên gọi khác của lưỡi thôi mà."
Trình
Vũ Phi sầm mặt lại, đột nhiên đưa tay kéo Tô Nhất
Minh đi, lôi anh vào một bóng cây tối đen gần đo. Bóng tối tiếp tay cho hành
động mờ ám, Trình Vũ Phi đưa tay ôm lấy cổ Tô Nhất
Minh, rồi từ từ kiễng chân lên.
Tô Nhất
Minh thở dài, nhắm mắt lại, rồi bỗng kêu thét lên, ôm miệng nhảy dựng, “Em cắn
lưỡi của anh…"
"Đó
là bảo tôi dùng sức mạnh."
"Thô
lỗ.. ai là bác sĩ cũng thô lỗ như thế sao?"
"Bác
sĩ rất tinh tế. Tất nhiên ngoại trừ bác sĩ khoa cấp cứu."
Tô
Nhất Minh tội nghiệp kêu ưm ưm vài tiếng. Trong bóng tối con ngươi của Trình Vũ
Phi giống như hai ngôi sao trên trời đang tỏa sáng lung linh, nhưng cũng giống
như chiếc giếng cổ sâu thắm mê hoặc lòng người. Anh bỗng nhiên đứng không vững,
liền ấn cô tựa vào thân cây, nhớ đến bài học lần trước, anh chầm chậm ép sát người
vào, nhắm chuẩn vị trí rồi bắt đầu hôn cô.
Cuối
cùng nụ hôn của anh cũng được đáp lại. Một nụ hôn dài, dài đến nỗi hai người
đều hơi choáng váng, khẽ run rẩy.
"Thế
là cuối cùng em cũng bị anh mê hoặc rồi." Vẫn là Trình Vũ Phi tỉnh táo trước,
trong niềm hạnh phúc tột đỉnh ẩn chứa một chút đau lòng. Cô lại thua rồi.
Tô
Nhất Minh vịn vào nhánh cây, lá cây xào xạc trong gió, "Là anh bị em mê
hoặc." Anh nói, thở hắt ra, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Trong
khoảnh khắc đó Trình Vũ Phi nghĩ, bản thân Tô Nhất Minh cũng nói là lời anh ấy
nói không đáng tin, vậy câu này có đáng tin hay không?