Tô Nhất
Minh quyết định lên kế hoạch đi Tam Á du lịch. Đó là nơi anh rất thích, mỗi năm
phải đến đó mấy lần. Vịnh Á Long được thiên nhiên ưu đãi, bờ biển với những bãi
cát trắng dài mịn màng lấp lánh như ánh trăng rằm mùa hạ, bởi thế bao quanh nó
là vô số khách sạn năm sao sang trọng lộng lấy. Tô Nhất Minh đã quen với những
bụi bặm của chốn thành thị, muốn tìm một nơi yên tĩnh trong lành, phong cảnh
hữu tình để tâm hồn được thư thái nhưng lại không nỡ từ bỏ những thứ tiện nghi
của thành phố sầm uất này, muốn nhìn ngắm non xanh nước biếc của Tổ quốc nhưng
lại lười đến nỗi không lê nổi bước chân, bởi vậy vịnh Á Long chính là địa điểm
thích hợp nhất.
Tất
nhiên còn một nguyên nhân khác. Hôm nọ anh nói chuyện Phiếm với Trình Vũ Phi,
hỏi cô thích gì nhất. Tô Nhất Minh muốn tặng một món quà gì đó
để lấy lòng cô người yêu mới này. Trình Vũ Phi nghĩ cả buổi rồi nói: "Những
thứ em thích thật ra rất nhiều. Nhưng… ước mơ lớn nhất của cuộc đời em là có
thể đi du lịch khắp nơi, đọc hết sách trên thế giới… Đọc sách và du lịch là hai
thứ mà em thích nhất." Tô Nhất Minh tuy nhận mình là doanh nhân nho nhã
nhưng về bản chất đã mất hết hứng thứ đọc sách, cảm thấy tặng sách chẳng có gì
thú vị cả, cho nên anh nghĩ ngợi cả buổi, quyết định đưa cô đi du lịch một lần.
Với tinh thần"người nhân thích núi người khôn thích biển", anh chọn
biển, chú yếu là vì lười biếng. Đồng thời, anh cảm thấy nơi đó rất dễ nảy sinh
ham muốn, rung động xác thịt, thuận tiện để anh có thể ăn tươi nuốt sống bác sĩ
nhân dân.
Tô Nhất
Minh tuy là một kẻ lưu manh nhưng anh cho rằng mình là một tên lưu manh có đạo
đức, bởi thế anh không nôn nóng tỉ tê với Trình Vũ Phi chuyện này, anh thích
mọi việc xảy ra một cách tự nhiên, giống như sông lớn chảy về đông, nước từ nơi
cao chảy xuống nơi thấp vậy, tất nhiên cũng cần đào tạo một con kênh xây một
con đập nhỏ hay gì đó.
Phụ nữ
qua tay Tô Nhất Minh có đến vài người, cho nên anh nắm rõ sở thích của phụ nữ.
Anh thích tự tạo ra một sự lãng mạn dù nhỏ bé, để cho họ vui sướng. Còn nhớ có
một lần anh cùng Tiểu Mục đi uống trà, lúc thanh toán tiền, cô phục vụ dễ
thương xinh xắn mỉm cười nói với họ, "Chúc mừng quý khách đã trở thành vị
khách thứ 3000 của quán trà chúng tôi. Không những được miễn phí,
quý khách còn nhận được một món quà nhỏ của quán chúng
tôi.". Nói rồi cô ta đưa ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong mà sợi dây chuyền
mà Tiểu Mục mong muốn có từ mấy tháng nay.
Đương
nhiên món quà là do Tô Nhất Minh mua, anh đã thương lượng trước với chủ quán để
gây bất ngờ cho Tiểu Mục. Anh nhớ lúc đó Tiểu Mục vui mừng khôn tả, ôm lấy cổ
anh nhảy cẫng lên, suốt cả tuần lễ tâm trạng cứ lơ lửng trên mây, rõ ràng vui
hơn nhiều so với việc anh mua rồi trực tiếp tặng cho nàng. Bởi thế Tô Nhất Minh
cũng định dùng chiêu này để lấy lòng Trình Vũ Phi.
Buổi
tối anh đưa Trình Vũ Phi đến trung tâm thương mại A mua một ít đồ gia dụng. Ở
đó có một nhãn hiệu đang có chương trình khuyến mãi rút thăm trúng thưởng. Tô
Nhất Minh năn nỉ Trình Vũ Phi điền tên và số điện thoại của cô vào Phiếu dự
thưởng. Nể Tô Nhất Minh, Trình Vũ Phi miễn cưỡng
làm theo. Cô chẳng tin mình sẽ trúng thưởng, ngược lại còn cảm thấy Tô Nhất
Minh là người thích của từ trên trời rơi xuống, có chút nguy hiểm nên bóng gió
khuyên can. Tô Nhất Minh gượng cười, trong lòng có chút ấm ức.
Nhưng
sau đó vài ngày, Trình Vũ Phi nhận được điện thoại của nhãn hiệu đó, thông báo
cô đã trúng thưởng. Giải thưởng là một chuyến du lịch đi Tam Á sang trọng dành
cho 2 người, vài ngày nữa sẽ có công ty chuyển phát nhanh đem giải thưởng đến
trao cho cô.Trình Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên, cô thậm chí nghi ngờ đây không
biết có phải là thủ đoạn lừa đảo mới nhất hay không, cho nên chỉ hờ hững ồ lên
một tiếng rồi cúp máy. Nhưng công ty chuyển phát nhanh đến thật rồi, hôm đó Tô
Nhất Minh cũng có ở đó, nói là tiện đường đi công tác ghé bệnh viện thăm Trình
Vũ Phi.
Thật ra
Tô Nhất Minh đến để quan sát diễn biến của sự việc. Tất cả đều do Tô Nhất
Minh thương lượng với anh bạn thân Giang Bình đang làm việc ở trung tâm thương
mại A bày ra để gây nhạc nhiên thích thú cho Trình Vũ Phi.Tô Nhất Minh chậm rãi
nhấp từng ngụm nước lọc mà Trình Vũ Phi mang đến, nhấn nhá chờ đợi xem cảnh
tượng bác sĩ Trình sung sướng đến phát cuồng. Giang Bình quả nhiên làm việc
đáng tin cậy, đã gọi điện thông báo trước trưa nay đúng giờ sẽ có người mang
giải thưởng đến.
Quả
nhiên đúng giờ, khi chiếc đồng hồ chậm chạp gõ mười hai tiếng, một nhân viên
chuyển phát nhanh mập mạp xuất hiện ngày trước cửa, nhìn thấy người đó, Tô Nhất
Minh suýt nữa bị sặc nước mà chết. Anh kinh ngạc trợn mắt mình Giang Bình trong
bộ đồng phục của công ty chuyển phát
nhanh, cảm động hồi lâu không nói lên lời. Anh không ngờ Giang Bình lại là
người trượng nghĩa đến như vậy, đích thân ra trận. Cải trang thành nhân viên
chuyển phát nhanh nhưng Giang Bình tỏ ra không chuyên nghiệp chút nào. Cậu ta
quên đối chiếu chứng minh thư của Trình Vũ Phi bởi vì cậu ta vừa nhìn thấy cô
gái đứng bên cạnh Tô Nhất Minh thì chắc mẩm đó là Trình Vũ Phi. Cậu ta cũng
quên đưa cho Trình Vũ Phi ký tên xác nhận đã nhận được bưu phẩm, bởi cậu ta
nghĩ không cần thiết. Cậu ta cũng không trả lời được những thắc mắc của Trình
Vũ Phi như nhận được giải thưởng có cần phải đóng thuế hay không, bởi vì Tô
Nhất Minh không nói cho cậu ta biết những chi tiết này.
Tiết
xuân se lạnh, nhưng phó tổng giám đốc Giang Bình tội nghiệp bị xoay mòng bởi vô
số câu hỏi, mồ hôi nhễ nhại, suýt nữa bị cho tội phạm lừa đảo bị dẫn giải lên
đồn công an, may mà Tô Nhất Minh đứng ra nói đỡ cho, cậu ta mới an toàn rút
lui. Lúc sắp rời khỏi cậu ta còn len lén làm động tác lau mồ hôi với Tô Nhất
Minh rồi nhìnTrình Vũ Phi bật lên ngón tay cái, ý muốn nói cô gái này thật cứng
cỏi, người anh em à, cậu phải cẩn thận đấy.
Tô Nhất
Minh chỉ còn biết gượng cười, cảm thấy Trình Vũ Phi thật là người khó chịu hiếm
thấy. Ai ngờ được Trình Vũ Phi bắt đầu đóng vài Sherlock Holmes, đem suy nghĩ
đoán từ mọi ngóc ngách của vụ án lừa đảo này nói với Tô Nhất Minh: "Người
này chắc chắn không phải nhân viên chuyển phát nhanh. Da trắng quá, ở ngoài
đường cả ngày bất kể nắng mưa chạy tới chạy lui giao bưu phẩm thì không thể có
làn da trắng bóc như vậy, hơn nữa anh ta không hề thành thạo công việc của
mình…"
Tô
Nhất Minh càng cười méo xệch, nhưng trong lòng lại vô cùng bình thản, anh
khuyên Trình Vũ Phi gọi điện thoại cho công ty du lịch kiểm tra tính chân thực
của giải thưởng. Bây giờ đến lượt Trình Vũ Phi há hốc miệng, cô nói không thể
nào, rồi ngần ngừ không tin mình trúng thưởng. Dáng vẻ ngờ nghệch của bác sĩ
Trình lọt vào mắt Tô Nhất Minh, anh cuối cùng cũng mãn nguyện ra về, cảm thấy
mình đã xoay chuyển được tình thế.
Ra khỏi
cửa Tô Nhất Minh gọi cho Giang Bình, trong điện thoại Giang Bình thẳng thắn nói
về sự cụt hứng của mình. Anh giả dạng thành nhân viên chuyển phát nhanh là muốn
xem bạn gái mà Tô Nhất Minh lao tâm khổ tứ là người như thế nào. "Cậu lâu
rồi không bị bạn gái làm khổ như vậy." Giang Bình nói đầy ngụ ý.
Tô Nhất
Minh ừ một tiếng, trong lòng nghĩ bác sĩ Trình quả là gai góc, thật khó nắm
bắt.
Mặc dù
diễn biến sự việc có chút ngoài dự tính của Tô Nhất Minh, nhưng anh vẫn rất vui
sướng dù trăm công nghìn việc anh vẫn dành thời gian lên kế hoạch ăn tươi nuốt
sống Trình Vũ Phi ở nơi phong cảnh hữu tình vịnh Á Long, nhưng mấy ngày sau cú
điện thoại của Giang Bình làm tâm trạng hân hoan của anh rơi xuống đáy vực.
"Nhất
Minh, cô… bạn gái đó của cậu sao lại… kỳ quặc thế nhỉ? Giọng Giang Bình rõ ràng
có chút ấp a ấp úng.
"Sao
thế?" Tô Nhất Minh nghĩ chẳng lẽ cái tên ngu ngốc Giang Bình đã để lộ ra
rồi? Lộ ra cũng chẳng sao, chỉ cần thẳng thắn nói sự thật với Trình Vũ Phi,
không chừng cô không vui sướng đến phát cuồng nhưng sẽ cảm động rưng rưng nước
mắt.
"Cô
ta đến công ty du lịch nằng nặc yêu cầu đổi cặp vé du lịch Tam Á miễn phí thành
tiền mặt"
"…"
"Ban
đầu người ta không đồng ý, nhưng cô ta làm ầm ĩ lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến
công việc làm ăn thường ngày của công ty, họ không chịu nổi đành trả lại tiền
cho cô ta. Nhất Minh… cô gái đó… cô ta thích tiền lắm à?"
"…" Tô Nhất
Minh kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
"Giám
đốc công ty du lịch đích thân gọi điện cho tôi, tôi thật chẳng còn mặt mũi nào.
Dù sao cũng là bạn bè…" Giang Bình tiếp tục phàn nàn.
"Ồ,
thật sự xin lỗi, tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi tổn thất. Tiền mặt tôi sẽ chuyển
cho cậu ngay bây giờ, rồi nhờ cậu đánh tiếng với người bạn ở công ty du lịch là
chuyến du lịch mùa xuân năm nay của công ty tôi giao cho anh ta tổ chức…Giang
Bình, cậu thứ lỗi cho nhé. Hôm nào mời cậu dùng bữa cơm coi như đền bù nhé."
Tô Nhất Minh vội vàng xâu chuỗi lại mọi việc đang rối tung lên, bình tĩnh dặn dò Giang
Bình rồi cúp máy, mặc dù anh không hề để ý đến gương mặt khó coi của mình, thậm
chí quên nói tạm biệt với Giang Bình.
Gác
điện thoại rồi Tô Nhất Minh thấy nhói đau, trong cốt tủy của Tô Nhất Minh có
chút gia trưởng. Anh cho rằng đàn ông nuôi phụ nữ là điều hiển nhiên, nhưng anh
ghét cay ghét đắng loại phụ nữ chỉ biết đến tiền. Điều này hoàn toàn băt nguồn
từ cô bạn gái cũ của anh, Tiểu Mục.
Tiểu
Mục từng là người phụ nữ anh yêu nhất. Lúc họ còn ở bên nhau Tô Nhất Minh từng
làm ở một doanh nghiệp nước ngoài vài năm, làm đại diện cho công ty, cũng có
dăm ba triệu, nghĩ kết hôn xong cuộc sống cũng có thể coi là dư dả. Nhưng đúng
như đánh giá của Lục Dã Bình, anh là một người tham công tiếc việc, tham vọng
rất lớn, liền từ bỏ công việc tốt, ra ngoài mở công ty riêng.
Những
ngày tháng mới bắt đầu sự nghiệp riêng vô cùng khó khăn. Để có tiền đầu tư, anh
phải nhịn ăn nhịn mặc, sống trong một căn nhà hết sức tồi tàn, mặc dù lúc đó
vẫn chưa tìm được bất kỳ nguồn đầu tư nào. Hơn một năm trời, Tô Nhất Minh vẫn
không tìm được đầu ra, mắt trừng trừng nhìn cổ phiếu
rớt giá thảm hại, suýt nữa là tuyên bố phá sản.
Tiểu
Mục cùng anh sống những ngày vô cùng cơ cực đó, cuối cùng không chịu nổi, không
nhìn thấy một tia hi vọng gì ở tương lai, rơi nước mắt rời bỏ anh. Sau đó sự
thật đã chứng minh, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh. Hai tuần
sau, Tô Nhất Minh ký một hợp đồng lớn, rồi mấy tháng sau, anh nhận được một
khoản tiền vay lớn từ ngân hàng, từ đó kinh doanh ngày càng phát đạt. Sau khi
Tô Nhất Minh có chút thành công, Lục Dã Bình động viên anh, muốn anh và Tiểu
Mục nối lại tình xưa vì Tiểu Mục tuy
rời bỏ anh nhưng vẫn một thân một mình.
Tô Nhất
Minh cự tuyệt, mặc dù tận đáy lòng anh vẫn còn yêu cô ta. Anh thật sự không dám
chắc nếu có một ngày nào đó sự nghiệp của mình một lần nữa rơi xuống đáy vực
sâu, Tiểu Mục có giở chiêu cũ hay không. Sau đó Tiểu Mục lấy chồng, Tô Nhất
Minh nhờ Lục Dã Bình gửi cho cô quà mừng, nhưng không tham dự hôn lễ.
Từ khi
Tiểu Mục ra đi, Tô Nhất Minh không còn gặp lại cô một lần nào nữa. Sau khi lấy
chồng, Tiểu Mục cũng không được hạnh phúc. Chồng cô ghen với quá khứ giữa cô và
Tô Nhất Minh, Lục Dã Bình rất nhiều lần kể với Tô Nhất Minh chuyện này, trách
anh đã đẩy Tiểu Mục đến cuộc hôn nhân không lối thoát này. Tô Nhất Minh bình
thường cũng thấy mình nhỏ nhen, nhưng cũng không đến mức như thế. Chuyện này
trở thành tâm bệnh của anh, là một cái gai trong lòng anh, nếu không nhổ đi,
đau đớn từ ngày này qua ngày khác, còn như nhổ đi thì máu sẽ tuôn xối xả, dẫn
đến mất máu cấp mà chết cũng không chừng. Không biết đó có phải là báo ứng hay
không mà sau chuyện tình cản của Tô Nhất Minh luôn gặp trục trặc, từ một thanh
niên dẻo dai cuối cùng biến thành một đại gia trung niên độc thân.
Kinh
nghiệm lúc khó khăn bị người yêu nhất rời bỏ đã khiến Tô Nhất Minh mất hẳn niềm
tin vào tình yêu. Sau đó anh bắt đầu cảnh giác với phụ nữ. Sau khi nhận được
điện thoại của Giang Bình, Tô Nhất Minh giống như nuốt phải ruồi, càng nghĩ
càng thấy khó chịu. Bác sĩ Trình nhìn bề ngoài thì không có biểu hiện gì là
người hám tiền nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, Trình Vũ Phi không những tham
tiền mà tính toán chi li từng tý một.
Cứ nghĩ
như thế đến lúc Trình Vũ Phi gọi điện đến Tô Nhất Minh có chút hờ hững. Trong
điện thoại Trình Vũ Phi đắc ý kể cho Tô Nhất Minh nghe chuyện mình đã
đổi vé du lịch thành tiền mặt
"Ồ!"
Tô Nhất Minh lạnh lùng.
"Em
còn mua rất nhiều đồ nữa, tối nay em sẽ đem đến nhà anh!"
"Tối
nay anh bận tiếp khách, em đừng đến. Để hôm khác đi!". Giọng Tô Nhất Minh
tỏ vẻ mệt mỏi, cũng chẳng nói cụ thể hôm náo, thực ra anh nghĩ nhân lúc tình
cảm chưa sâu đậm, từ từ cắt đứt với Trình Vũ Phi.
Trình
Vũ Phi không hề phát hiện ra sự bất thường của Tô Nhất Minh, chi hơi thất vọng
ồ lên một tiếng rồi cúp máy.