Mấy
ngày liền Tô Nhất Minh không vui, anh thầm mắng mình cầm lên được mà buông
không xong, vùi đầu vào công việc để quên hết phiền muộn thất bại.
Chiều hôm
đó Trình Vũ Phi gọi mấy cuộc điện thoại nhưng Tô Nhất Minh không nghe máy. Anh
đang tứcgiận, vả lại không biết phải đối diện với Trình Vũ Phi như thế nào. Sau
đó Trình Vũ Phi nhắn tin: "Đồ đạc em gửi ở phòng bảo vệ, tối
anh nhớ ghé lấy."
Tô
Nhất Minh ngớ người ra, cái gì thế nhỉ? Điện thoại của tố quản lý chung cư gọi
điện, thông báo anh có một người bạn để rất nhiều đồ đạc ở chỗ của anh ra, vui
lòng đến lấy sớm.
Không
còn sớm nữa, công việc trong ngày Tô Nhất Minh cũng đã làm xong, không kìm được
sự hiếu kỳ, anh lái xe như bay về nhà xem sự thể thế nào. Tất cả đều là những
vật dụng nhỏ để bày trong nhà, lại có một tượng gỗ hình cổ nhân với cái bụng
tướng, Tô Nhất Minh hơi nghi ngờ, do dự một lát rồi gọi cho Trình Vũ Phi.
"Sao
lúc nãy anh không nghe điện thoại của em? Em
còn nghĩ anh xảy ra chuyện gì rồi chứ." Trong giọng bình thản thường lệ
của bác sĩ Trình có chút lo lắng.
"À…
vừa nãy anh đang họp, không thể nghe điện thoại. Đồ đạc anh đã mang về nhà rồi,
đó là những thứ gì vậy?"
"Nhà
của anh rất rộng, rất đẹp nhưng lại lạnh lẽo chẳng có hơi người. Em muốn bày ít
đồ nhỏ ở đó để căn nhà sinh động hơn. Vừa may có một khoản tiền từ trên trời
rơi xuống, vậy là em có thể mua những thứ mà trước đây rất muốn mua nhưng lại
tiếc tiền."
Một
khoản tiền từ trên trời rơi xuống? Tô Nhất Minh lập tức nghĩ đến chuyến du lịch
ở Tam Á, tức tối hừ một tiếng: "Vũ Phi, sao em lại đổi chuyến du lịch hai
người thành nhân dân tệ vậy?"
"Đừng
nhắc đến nữa, anh không biết em đã tốn bao nhiêu sức đâu. Thật là những điều
khoản vô lý mà, em đến công ty du lịch hỏi thì người ta nói thời hạn đã được ấn
định, nhất định phải thứ tư tuần sau. Mà thứ tư tuần sau em lại có ca trực, em đã
rất mất công để thương lượng với họ, đổi lại thời gian khác họ không cho."
Tô Nhất
Minh nghĩ không phải họ không cho mà là họ không dám, bởi vì thời gian do anh
ấn định. Vì chuyện này anh đã tốn rất nhiều công sức, sắp xếp công việc, khéo
léo từ chối những buổi tiếp khách, không dễ dàng gì có được năm ngày rảnh rỗi.
"Thứ tư tuần sau anh lại rảnh." Anh hừ một tiếng.
"Anh…
muốn đi cùng người khác ư? Em lại nghĩ anh muốn đi cùng với em…"
"Tất
nhiên là anh muốn đi cùng em rồi." Tô Nhất Minh lập tức xóa bỏ nghi ngờ
của cô, "Nhưng em không xin nghỉ phép được sao?".
"Không
được đâu, Tết vừa rồi em đã xin nghỉ phép để về nhà rồi, trong khoa có rất
nhiều bác sĩ là người ngoại tỉnh, phải luân phiên nhau về thăm nhà. Lúc này là
lúc khoa cấp cứu bận rộn nhất, em không thể xin nghỉ phép được. Em đã định tặng
cho người khác, nhưng hỏi trong khoa người nào cũng không có thời gian… Điền
Thiêm cũng nói là phải làm thêm giờ, công ty anh cũng bận đúng không? Em còn
nghĩ là anh không có thời gian nữa kìa…"
Điền
Thiêm… Tô Nhất Minh hừ một tiếng, đó là do anh cố ý sắp xếp cho cô bé thêm ít
việc nữa, là vì lo Trình Vũ Phi sẽ đi cùng với cô ta chứ không phải là mình.
"Cái
công ty du lịch đó thật chẳng nói đạo lý, em yêu cầu hoàn tiền, bọn họ nhất
quyết không cho, lại còn không đưa ra được lý do. Cuối cùng em phải gặp giám
đốc của họ, họ mới đồng ý trả tiền lại…"
Tô Nhất
Minh nghĩ người không nói đạo lý là em mới đúng.
"Không
ngờ họ lại trả hơn hai vạn. Giải thưởng này là do anh mua đồ mà trúng, nên là
của anh mới phải, nhưng em lại là người nghiện mua sắm, cho nên tự quyết đi mua
mấy thứ nhỏ nhỏ đó, đẹp không?"
"…
Đẹp". Im lặng hồi lâu Tô Nhất Minh mới miễn cưỡng trả lời. Thôi kệ, tuy
mất đi cơ hội ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ nhưng trong lòng anh đã thoải mái hơn
rất nhiều, Trình Vũ Phi không phải là người hám tiền.
"Có
một tượng gỗ hình người anh đã thấy chưa? Anh thử đoán xem là khắc ai?"
Giọng Trình Vũ Phi bỗng nhiên trở lên tha thiết.
Ai chứ?
Tô Nhất Minh nhìn hình tượng gỗ đó, nhân vật được khắc họa rất sinh động, đai
mão chỉnh tề, áo lụa phất phới. là một cổ nhân. Râu dài, tướng mạo có vài phần
tiên phong đạo cốt, nhưng bụng hơi to một chút, ánh mắt sáng tựa sao, nhưng lại
không giống cao nhân xuất tục. Là ai vậy nhỉ?.
Trình
Vũ Phi cười, giọng nói nghe có vẻ rất đắc ý, "Là Tô Đông Pha, là nhà thơ
mà em thích nhất. Sao anh lại đoán không ra nhỉ? Em vừa nhìn đã nhận ngay ra đó
là Tô Đông Pha. Nhất Minh, anh có phát hiện ra không, ông ấy rất giống anh, hơn
nữa hai người đều họ Tô."
"…"
Giống ư? Tô Nhất Minh kinh ngạc, lập tức tiến lại gần quan sát tượng gỗ, còn gõ
gõ vào cái bụng to uềnh oàng của ông ta, cảm thấy oan ức, "Rõ ràng là anh
đẹp trai hơn, bụng anh cũng chẳng hề có chút mỡ
thừa nào, không tin em có thể kiểm tra."
Anh
nhạy cảm phát giác ra sự ngượng ngùng của Trình Vũ Phi, cũng lờ mờ nghe thấy
trong điện thoại có người khác đang nói gì đó, trong lòng bỗng cảnh giác.
"Ấy…
Tượng gỗ này em đã thích từ lâu rồi, nhưng không mua nổi, đến mười lăm ngàn tệ
cơ. Hôm nay cuối cùng cũng mua được nó…"
Mười
lăm ngàn tệ? Tô Nhất Minh kinh ngạc, buột miệng nói, "Em mua đắt rồi, cái
này chừng bảy tám ngàn là có thể mua được rồi."
"Ông
chủ cửa hàng nói tượng gỗ này được đẽo từ loại gỗ giáng hương mắt chim rất
quý…" Trình Vũ Phi không phục.
"Đắt
rồi, anh là người sưu tầm đồ gỗ quý nên rất hiểu về những thứ này… Cưng à, em
bị người ta cắt cổ rồi."
"Em
thấy chẳng đắt chút nào. Trên đời này có rất nhiều đồ vật, em lại chỉ thích mỗi
cái tượng gỗ đó, đó cũng là duyên phận, bao nhiêu tiền cũng không tiếc. Giống
như trong một biển người mênh mông mà chỉ yêu một người, sắn sàng hi sinh tất
cả vì người đó. Nhất Minh, anh sao để ý đến tiền bạc thế, không phải thứ gì
cũng có thể dùng tiền mà đong đếm được." Không biết vì sao, giọng nói của
cô bỗng có chút kích động không rõ ràng, cái mũ mà cô chụp lên đầu anh có vẻ
hơi quá đấy nhỉ.
Tô Nhất
Minh ừ đại một tiếng, không muốn tranh luận với cô, dù sao cũng chỉ là mấy đồng
bạc thôi mà, Tô Nhất Minh rất sẵn lòng tiêu tiền vì phụ nữ, chỉ cầncô ấy thật
lòng yêu mình. Bây giờ tiền cũng đã tiêu rồi. Vốn dĩ muốn làm cho Trình Vũ Phi
vui vẻ, nhưng mình thì như người mất hồn mấy ngày liền. May mà bây giờ cô cũng
cảm thấy vui rồi, khúc mắc trong lòng cũng đã được tháo gỡ, thật sự cũng chẳng
cần thiết phải gây khó dễ cho ai nữa.
Thế là
tinh thần anh phấn chấn trở lại, "Cưng ơi, em có ở nhà không? Anh đến đón
em, chúng mình cùng đi ăn nhé."
Trình
Vũ Phi do dự một chút, "Em đã ăn rồi…ái dà, điện thoại hết pin rồi,
em…" Chưa nói hết đã bị ngắt giữa chừng, gọi lại thì quả nhiên nghe thấy
thông báo điện thoại đã tắt máy.
Tô Nhất
Minh lấy khăn lau bức tượng Tô Đông Pha, cẩn thận đặt ông lên kệ sách, trong
lòng thầm chút ân hận, không phải chỉ với Trình Vũ Phi.
Anh nhớ
đến những cô bạn gái trước đây, dường như chưa có ai phá hỏng kế hoạch dù là
nhỏ bé của anh. Bọn họ lúc nào gọi là có mặt, hết lòng chiều chuộng anh. Từ
trước đến nay, anh luôn cảm thấy mình mới là người tốn tiền tốn sức nhọc công
nhọc lòng, là người hi sinh nhiều nhất. Chẳng qua là chưa ai kể lể mà thôi, anh
cũng chẳng để ý, anh
đã bị cưng chiều đến hư hỏng rồi. Thở dài một tiếng, anh cất bước ra khỏi nhà.
Trình
Vũ Phi luôn cảm thấy cuộc sống có được có mất, tự dưng trúng giải thưởng lớn
chắc chắn sẽ gặp điều gì đó không thuận lợi. Hôm nay bệnh viện đông khủng
khiếp, hơn nữa còn gây ra những chuyện dở khóc dở cười.
Đầu
tiên là một người dàn ông được cáng đến, nói là do ăn thi với người ta bị
trướng bụng. Trình Vũ Phi trong lòng cảm thấy thật buồn cười, trên đời này có
chuyện ăn no đến trướng bụng, cô cẩn thận lấy dụng cụ đè lưỡi xuống, rồi cho
người cáng bệnh nhân đến phòng vệ sinh để nôn.
Tiếp
đến là một cậu bé chừng mười mấy tuổi, nói là do lỡ nuốt phải một đồng xu.
"Nuốt
đồng xu? Sao lại thế?" Bác sĩ Trình kinh ngạc.
"Cháu
học ảo thuật, kết quả là làm không được nên đồng xu rơi vào trong bụng
rồi…" Cậu bé ngượng ngùng.
Trình
Vũ Phi không nhịn được mỉm cười, cậu bé lo lắng hỏi, "Bác sĩ… làm sao bây
giờ?"
Trình
Vũ Phi mở to mắt, "Cháu nghĩ xem phải làm thế nào? Đỗng xu đó
thải ra ngoài được rồi cháu vẫn muốn dùng nó sao?".
Cậu bé
hiểu rất nhanh, ngớ người ra, cuối cùng vui vẻ nhảy cẫng lên, "Bác sĩ, ý
cô là cháu sẽ tự thải nó ra được?"
Trình
Vũ Phi gật đầu.
"Nhưng…
đó là đồng 1 tệ… rất to.."
Trình
Vũ Phi không kiềm chế được muốn an ủi cậu bé rằng cơ quan trong người có công
năng rất lợi hại, cô từng nhìn thấy rất nhiều vật bị nuốt vào bụng, trứng gà,
đinh ốc, thậm chí có cả một lần rất ngầu, người ta nuốt cả một bình rượu. Tất
nhiên có lúc hậu quả rất bi thảm, từng có trường hợp vì thế mà dẫn đến các bệnh
đường ruột. Nhưng nhìn ánh mắt trong veo của cậu bé cô lại thôi, dù sao cũng
chẳng phải gã lưu manh Tô Nhất Minh, nói vậy không chừng làm cậu bé hoảng sợ.
Thế là
cô nghiêm mặt gật đầu, "Chắc chắn thải ra được".
Hết giờ
làm Trình Vũ Phi đem vài thứ đến nhà Tô Nhất Minh. Đối với người đàn ông này,
cô lúc nào cũng phải cảnh giác, nhưng lại không thắng nổi trái tim mình, dần
dần yêu gã lưu manh này lúc nào không biết. Tiếc là người này thật sự có chút
không đáng tin, dường như chỉ là đang đùa giỡn, vừa gần vừa xa. Mặc dù cô đã
dùng lý trí kiềm chế mình không được suy nghĩ lung tung, nhưng cuối cũng dần
dần cũng mê muội rồi.
Tô Nhất
Minh không có ở nhà, gọi điện cũng không bắt máy, cô không muốn xách đống đồ
nặng trịch này về nên để lại ở phòng bảo vệ.
Lúc về
nhà đi cô ngang qua một nhà trẻ, ngắm nhìn những đứa trẻ giống như những chú
chim nhỏ được sổ lồng, ngồi sau lưng cha mẹ nói cười ríu rít. Đến một ngã rẽ
bỗng nhiên có chiếc xe hơi đỗ xịch trước mặt, Chung Viễn thò đầu ra, "Bác
sĩ Trình, là cô à."
Trình
Vũ Phi cung kính chào chủ nhiệm Chung, đứng khép nép bên đường nhìn Chung Viễn.
Chung Viễn cười, "Đứng ngớ ra đó làm gì? Lên xe đi. Có phải cô đang về
nhà? Địa chỉ nhà cô tôi vẫn còn nhớ, tôi đứa cô về nhé."
Trình
Vũ Phi hơi do dự trước sự nhiệt tình của anh ra, nhưng vẫn bước lên xe. Một cô
bé mặt tròn trĩnh nhìn cô cười, rồi dưới sự chỉ bảo của Chung Viễn, cất giọng
ngòn ngọt, "Chào cô ạ."
"Con
gái của anh à? Dễ thương quá!" Trình Vũ Phi không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ.
"Giống
không?" Chung Viễn cười cười.
Trình
Vũ Phi chăm chú nhìn cô bé một lát, đôi mắt quả thật có chút giống. Thế là cô liền
nói, "Giống lắm! Con gái thường giống bố nhiều hơn."
Vừa dứt
lời Trình Vũ Phi nghe cô bé gọi một tiếng cậu. Cô cười gượng gạo. Chung Viễn
cười ha ha, đạp chân côn rồi phóng vút xe đi.
"Sai
rồi chủ nhiệm Chung, nhà tôi không phải ở hướng này." Trình Vũ Phi kêu to.
Xe vẫn
tiếp tục lao vút đi, không một chút chần chừ. Giọng Chung Viễn rất lưu loát,
"Đưa Quả Quả về nhà trước đã. Tôi mời cô ăn cơm. Có một số vấn đề chuyên
môn muốn trao đổi với cô."
Trình
Vũ Phi chỉ cảm thấy ong ong trong đầu. Vấn đề chuyên môn. Trao đổi?... Mình nổi
tiếng trong bệnh viện đến thế sao? Đến chủ nhiệm Chung còn biết? Ấy… không thể
nào, cô vẫn biết tự lượng sức mình mà.
"Quả
Quả, thì ra tên cháu là Quả Quả. Cái tên thật đáng yêu." Trình Vũ Phi xoa
xoa đầu cô bé.
Cô bé e
thẹn nhìn cô cười, không nói gì.