Hai
ngày sau, đàm phán cuối cùng cũng kết thúc, Tô Nhất Minh mời Trình Vũ Phi đi
ăn.
“Đàm
phán thắng lợi rồi chứ?” Trình Vũ Phi hỏi.
“Không
thể nào. Đàm phán ấy mà, đôi bên đều phải nhượng bộ một bước hòng tìm thế cân
bằng có lợi nhất cho cả hai.”
“Nhất
Minh…phải cẩn thận sức khỏe đấy. Đừng cố sức quá.” Trình Vũ Phi lại giở giọng
nhà chuyên môn, đang định giảng một bài sức khỏe thường thức thì nhìn thấy Tô
Nhất Minh cười, “Không cố đâu có được, anh không phải công tử con nhà giàu,
cũng chẳng phải kỳ tài trong kinh doanh, chỉ còn cách cố gắng hơn người ta mới
may ra kiếm được tiền. Đàm phán thì chưa được tính là khổ, muốn nói đến khổ
phải kể đến áp lực tinh thần kìa.”
Nét mệt
mỏi thoáng qua trên mặt Tô Nhất Minh, những ngày vất vả gian khổ khi lập nghiệp
tựa như mới ngày hôm qua. Hồi đó, mỗi khách hàng đều rất quan trọng với anh,
trước mặt họ Tô Nhất Minh luôn phải hạ mình. May mà bây giờ những công việc như
thế này đều do giám đốc marketing đi thay, những khách hàng lớn cần mình đích
thân đi lấy lòng không còn nhiều. Anh trả lương cho anh ta thật cao, bởi vì anh
thấy anh ta rất vất vả, vừa phải lấy lòng khách hàng, vừa phải lấy lòng ông
chủ, còn phải tỏ ra happy, rõ ràng vất vả hơn mình ngày trước rất nhiều.
“Vũ
Phi, em ăn mặc đơn giản quá, trên người chẳng đeo đồ trang sức gì cả, em đến
cửa hàng xem đi, thích cái gì cứ mua.” Tô Nhất Minh tâm sự bời bời, lấy đũa
khoắng tới khoắng lui trong bát nhưng chẳng gắp thứ gì.
“Trang
sức? Bác sĩ không thể đeo mấy thứ đó, bất tiện lắm, nhất là bác sĩ ở khoa cấp
cứu như em.” Trình Vũ Phi khó hiểu nhìn Tô Nhất Minh, “Hôm nay thức ăn đều rất
ngon, sao anh không ăn? Mệt lắm hả anh?”
Tô Nhất
Minh chỉ cảm thấy có bức bối không nói ra được, “Không mua trang sức thì cũng
có thể mua thứ khác, ăn này, dùng này, mặc này.”
“Không
có thời gian rảnh. Em vừa phải đi làm, vừa phải ở bên anh, bận rộn lắm.”
Tô Nhất
Minh đằng hắng một tiếng, muốn nói nhưng lại thôi, cười có chút kì quặc. Trình
Vũ Phi lấy làm khó hiểu, cảm thấy nụ cười của anh
không được bình thường nhưng lại không biết không bình thường chỗ nào.
Cuối
tuần Trình Vũ Phi vừa bước ra khỏi khoa cấp cứu đã nhìn thấy Tô Nhất Minh đứng
tựa cửa nhìn đắm đuối thứ gì đó trên tay.
“Học
đòi xem sách từ lúc nào thế? Lại còn chăm chú nữa chứ, đừng nói với em là anh
muốn thi tiến sĩ nhé.”
Tô Nhất
Minh trề môi, “Sách thì đã từ lâu không xem rồi, em biết anh là dân buôn bán
mà, rất kỵ chữ thua. Còn tiến sĩ ấy à, anh cũng muốn dụng tâm mua cái bằng ấy
lắm, tiếc là không có thời gian đi học. Cuối tuần này chúng ta đi thành phố N
nhé, ở đó có nhà máy của anh, phải đi giải quyết một số việc, đều liên quan đến
sổ sách.” Rồi anh đột nhiên hạ giọng, thì thào vào tai cô, “Cô bé quàng khăn đỏ
ơi, em cùng đi với anh, phải chuẩn bị kĩ lưỡng nhé, đừng để nước đến chân mới
nhảy, không kịp đâu…”
Trình
Vũ Phi đờ ra, mặt đỏ lựng, ấp úng định tìm cớ khước từ nhưng lại bị Tô Nhất
Minh kéo lên xe, “Đừng có lại nói em bận trực ban, anh đã điều tra rõ ràng lịch
làm việc của em. Cuối tuần này em rất rảnh rỗi, em ở đây một mình làm gì? Anh
không yên tâm.”
Tô Nhất
Minh trước nay không quen lái xe đường dài nên mang tài xế đi cùng. Anh cùng
Trình Vũ Phi ngồi ở hàng ghế sau, trên đường đi ngoài những lúc chăm sóc bình
thường ra anh đều vùi đầu vào sổ sách. Trình Vũ Phi hiếm có cơ hội quan sát anh
như thế này, vừa chu môi hút nước vừa len lén quan sát anh.
Cằm Tô
Nhất Minh rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, giữa cằm có một đường chẻ rất thu hút,
dưới làn da sạch sẽ trơn nhẵn có thể nhìn thấy những sợi râu lún phún ẩn hiện,
giống như những thanh kiếm nhỏ xanh xanh, lại giống như những hạt giống đang
muốn nảy mầm. Mắt anh cũng rất đẹp, giống như một hạt lúa mạch dài, không to
lắm nhưng đen láy, long lanh sâu thẳm, dễ khiến người ta không ngăn được sự
thôi thúc muốn đưa tay chạm vào.
Trình
Vũ Phi nhìn đến đờ đẫn, Tô Nhất Minh bỗng quay đầu sang nhìn cô mỉm cười, “Có
phải muốn sờ một chút không?”
Trình
Vũ Phi không ngờ trước mặt tài xế mà anh lại dám giở trò lưu manh, cô bị sặc
nước ho sặc sụa, mặt đỏ gay, rồi cô trấn tĩnh lại thản nhiên đưa tay ra mơn
trớn từ mắt xuống miệng rồi lần xuống cổ và dừng ở xương quai xanh của anh, tỉ
mỉ từng chút một, không để sót bất cứ chỗ nào.
“Thế
nào?” Tô Nhất Minh vẫn giữ vẻ bình thản, đưa mắt cười hỏi.
“Rất
đẹp. Cằm không ngắn, yết hầu không cao, cổ dài, về giải phẫu cổ rất rõ ràng,
đặt ống khí quản hay chôn ống trong tĩnh mạch cổ đều rất dễ dàng. Em rất
thích.” Trình Vũ Phi tỉnh queo.
Tô Nhất
Minh sợ hãi hứ một tiếng rồi như con sói đói chồm người tới khóa chặt miệng cô,
“Lại nói những lời khủng bố rồi! Em biết anh nhát gan còn dọa thế hả…”
Trình
Vũ Phi cười thầm trong bụng, nhẹ nhàng vòng tay qua vai anh, ôm lấy anh, dịu
dàng mà mãnh liệt đáp lại anh. Nhưng chợt nhớ trên xe còn có tài xế, mặt bỗng
chốc đỏ lên như gấc, cúi gằm mặt xuống không dám ngước lên.
Anh tài
xế không dòm ngang liếc dọc, cũng chẳng tỏ bất cứ thái độ gì, rõ ràng đã quá
quen với những cảnh như thế này, Trình Vũ Phi đoán già đoán non, không vui
trong lòng.
Đến
thành phố N Tô Nhất Minh càng chú tâm vào công việc. Anh sắp xếp để một nhân
viên lanh lợi ở đó đưa Trình Vũ Phi đi thăm thú thành phố. “Anh xin lỗi Vũ Phi,
thật ra anh không có thời gian ở bên em, lại còn đưa em đến đây. Anh thật ích
kỷ quá…Anh nhớ em quá, chỉ muốn tận dụng cơ hội để được ở gần em, cho dù chỉ là
một khắc, cho dù chẳng làm được việc gì. Em đừng giận anh nhé…” Tô Nhất Minh
nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn. Trình Vũ Phi cười. Đúng là tay lưu manh cáo
già xảo quyệt! Nghe những lời như thế có người phụ nữ nào mà giận được kia chứ.
May mà
mọi việc thuận lợi hơn dự kiến, chiều hôm sau Tô Nhất Minh đã giải quyết xong
công việc, anh lập tức về khách sạn, xách theo hai chai rượu vang.
“Rượu
á?” Trình Vũ Phi có chút ngạc nhiên.
“Anh
mua từ lần đi Pháp. Gần đây công việc bù đầu, hiếm có thời gian rảnh rỗi, phải
thư giãn chút chứ.” Tô Nhất Minh lấy ra hai chiếc ly thủy tinh, rót rượu vào
rồi đưa cho Trình Vũ Phi cười đầy ngụ ý, “Hôm nay anh gọi món thịt cô bé quàng
khăn đỏ, cưng ạ.”. Dưới ánh đèn, ly rượu vang lấp lánh hệt như viên hồng ngọc
quý.
Chuyện
gì phải đến cuối cùng cũng đến, cứ õng ẹo năm lần bảy lượt cự tuyệt cũng chẳng
có lợi lộc gì ngoài cái hư danh trung trinh tiết liệt, chi bằng nhắm mắt đưa
chân tận hưởng cái sự sung sướng ở đời này. Trình Vũ Phi cắn môi, cũng cười đầy
ngụ ý, “Anh gọi món thịt cô bé quàng khăn đỏ à? Không phải tự mình làm? Chuyện
này mà anh cũng để người khác làm thay được sao?”
Có
người gõ cửa. Tô Nhất Minh đặt ly rượu xuống ra mở cửa. Nhân viên phục vụ bê
các món ăn vào. “Anh đâu có nói cái món thịt kia. Em hấp tấp gì vậy cưng? Trời
chưa tối mà…Phải cho cô bé quàng khăn đỏ no bụng cái đã, kẻo lát nữa làm thịt
lại không có sức. Tô Nhất Minh cười xảo quyệt, mở nắp vung ra, “Cưng ơi, đây là
món thịt cô bé quàng khăn đỏ mà anh gọi đấy.”
Trình
Vũ Phi tức đến nỗi tối sầm mắt lại, trong đĩa, thịt cá ngừ sống tươi ngon xếp
xen kẽ với sò đỏ sống tạo thành hình chiếc khăn quàng đỏ vô cùng đẹp mắt. Lưu
manh! Mình đã quá vội vàng, lại thua nữa rồi!
Không
để Trình Vũ Phi kịp tìm ra kế sách trả đũa, Tô Nhất Minh đưa ly rượu cho cô, “Uống
rượu không chẳng có hứng thú gì, chi bằng chúng ta chơi trò tửu lệnh nhé?”
“Chơi
thế nào?” Trình Vũ Phi cảnh giác nhìn anh.
“Lại
nghĩ đâu đâu nữa rồi. Chúng ta lần lượt ra câu hỏi, ai không đáp được thì phải
uống phạt, nếu không uống thì phải làm theo yêu cầu của người kia.” Tô Nhất
Minh híp mắt cười nham hiểm.
“Đây là
nghề của em. Tốt thôi.”
Tô Nhất
Minh nhìn vị bác sĩ nhân dân thật thà, đắc ý cười, “Vậy anh bắt đầu trước nhé.
Câu hỏi thứ nhất, năm người con gái tắm mười người đàn ông đứng nhìn, là câu
thành ngữ gì?”
“Lưu
manh!”
“Sai
rồi, có bốn chữ.”
“Anh là
lưu manh.”
“Không
đúng. Là thành ngữ mà.. cái này nhiều lắm chỉ được tính là tục ngữ.”
“…”
“Là ngũ
quang thập sắc. Bác sĩ uống rượu đi.”
“Tô
Nhất Minh, anh thật là kẻ hạ lưu…”
“Uống
rượu đi, bác sĩ. Không uống cũng được, phải chịu phạt đấy. Hình phạt của anh
rất đơn giản, cởi áo…”
Trình
Vũ Phi trừng mắt nhìn anh, uống cạn ly rượu.
“Tốt,
đến em ra câu hỏi.” Tô Nhất Minh quỷ kế thành công, nhìn mặt Trình Vũ Phi từ từ
đỏ lên, mừng như mở cờ trong bụng.
“Câu
hỏi của em rất đoàng hoàng. Con hổ nào không ăn thịt người?”
“Hê hê,
đầu óc đen tối như thế làm sao có câu hỏi đoàng hoàng? Là Range Rover [1]
[1] Phiên âm Hán Việt
là Lộ Hổ
“Range
Rover là cái gì?”
“Xe, xe
chạy đường trường đó.”
“Không
đúng. Đáp án là con thằn lằn” [2]
[2] Phiên âm tiếng
việt là Bích Hổ
“Range
Rover cũng đúng vậy, còn nữa, dây thường xuân [3], hổ
giấy cũng không ăn thịt người…Bác sĩ à, câu hỏi của em có vấn đề, phạt rượu! Tự
phạt một ly…”
[2] Phiên âm tiếng
việt là Bà Sơn Hổ
“…”
Chơi
mấy lượt, Tô Nhất Minh luôn tìm cách co kéo, dùng tất cả mưu ma chước quỷ, cuối
cùng chỉ bị uống có hai ly, còn bao nhiêu rượu đều vào bụng Trình Vũ Phi. Cô
uống nhiều nên má đỏ hây hây như hoa màu xuân, mắt long lanh như nước mùa thu,
toàn thân như một trái dâu đỏ mọng nước, ấy, không đúng, giống như cô bé quàng
khăn đỏ tươi ngon. Tiếc là cô lại rất tỉnh táo, nụ cười vẫn bình thản dịu dàng,
tư duy rõ ràng. Tô nhất Minh vô cùng ảo não, anh lắc đầu, “Vũ Phi…em nói giải
câu đó là nghề của em, sao lại toàn thua thế?”
“Em đâu
có nói giải câu đố là nghề của em. Những câu đố này chắc chắn chỉ có tay hạ lưu
suốt ngày chén thù chén tạc tiếp khách như anh mới biết được. Em nói là uống
rượu là nghề của em.” Trình Vũ Phi cười nhạt, nhìn chằm chằm Tô Nhất Minh, đôi
mắt dịu dàng rơm rớm nước. Tô Nhất Minh lập tức lúng túng, vò đầu bứt tai, đứng
ngồi không yên.
“Vậy
anh không chơi nữa…Anh sao dám múa rìu qua mắt thợ. Anh uống nhiều rồi, hoa mắt
rồi…Hình như mắt anh có đeo kính hồng ngoại thì phải, sao lại thấy em không mặc
quần áo thế kia? Em đang mê hoặc anh…”
Trình
Vũ Phi cười lý trí, “Em là bác sĩ, em biết, chẳng có loại hoa mắt nào như thế
hết. Anh không say, nếu không chơi nữa thì phải chịu phạt…”
“Vậy em
phạt đi, anh chịu thua rồi, bác sĩ Trình à, vẫn là em lợi hại…Sao, phạt gì
nào?”
Trình
Vũ Phi mỉm cười, vươn tay ra, từ từ cởi áo ngoài của Tô Nhất Minh.