Hôm đó
bắt đầu bình thường như mọi ngày, mãi đến khi sư huynh nhận được một món quà bí
ẩn, Trình Vũ Phi mới nhớ ra là ngày Cá tháng tư.
Đó là
một cái hộp nhỏ được gói rất tinh tế, được chuyển phát nhanh đến bệnh viện.
“Dư
Nhân Kiệt? Anh hình như đâu có quen với người này.” Sư huynh Ngô lấy làm kì lạ.
“Có khi
nào là người thầm thương trộm nhớ anh tặng không?” Tiểu Hà hỏi với nụ cười đầy
ẩn ý.
“Nhưng
đây là tên đàn ông mà. Có thể là bệnh nhân của tôi…” Ngô Chấn Phong đoán mò, mở
gói quà ra.
“Đàn
ông thì không thể yêu thầm anh…” Tiểu Hà nheo nheo mắt, quay đầu sang, nhìn
thấy vật trên tay Ngô Chấn Phong, không nhịn được, cười bò lăn bò càng. Một số
bác sĩ trẻ có mặt trong văn phòng lúc đó cũng đang cười sặc sụa.
Trình
Vũ Phi ở ngoài hành lang nghe thấy tiếng cười đùa trong văn phòng, liền bước
vội đến mở cửa, “Sao thế? Có phải tôi đã bỏ lỡ gì rồi không?”
Tiểu Hà
cười đến nỗi mỏi cả miệng không nói được, dù gì cũng là đàn ông, bác sĩ Tiểu
Hoàng lanh lẹ đáp lại câu hỏi của bác sĩ cấp trên, “Có người tặng bác sĩ Ngô
quà, là…ha…ha…là một chiếc áo ngực…”
Tặng
Ngô sư huynh áo ngực? Trình Vũ Phi kinh ngạc quay sang, nhìn thấy sư huynh đang
ngượng ngùng, quả nhiên chiếc áo ngực anh đang cầm trên tay rất đẹp, rất khêu
gợi, trên hai cúp ngực tinh xảo thêu hai móng vuốt chó sói đầy lông lá.
Trình
Vũ Phi nhịn không được cười ngặt nghẽo, “Sao thế sư huynh? Có phải anh giở trò
với ai bị bắt tại trận không, nên tặng thứ này để chế nhạo anh?”
“Sao
thế được? Sư huynh của em là người quang minh chính đại, chắc chắn có người nào
đó muốn chơi anh, nhưng cây ngay không sợ chết đứng! Cái gã Dư Nhân Kiệt này là
ơi cơ chứ? Thật quá bỉ ổi!” Sư huynh tức giận nghiến răng.
“Dư
Nhân Kiệt? Trời ạ! Hôm nay là ngày 1 tháng 4! Là ngày Cá tháng tư! Có người
muốn đùa với anh thôi…” Trình Vũ Phi cuối cùng vỡ lẽ, “Nhưng mà sao lại tặng
thứ này? Chắc chắn có ý gì đó đúng không sư huynh?” [1]
[1] Trong tiếng Trung,
Dư Nhân Kiệt đọc cùng âm với ngày Cá tháng tư
“Bác sĩ
Ngô chẳng phải là vị thánh tình yêu với bộ ngực vạm vỡ đấy ư…” Một người nào đó
lên tiếng khiến cả phòng cười rộ lên.
Trình
Vũ Phi giờ mới vỡ lẽ, sư huynh trước nay đều rất mềm mỏng với mọi người, nên
thường bị các bác sĩ khác trêu chọc, xem ra bọn họ âm mưu cùng nhau nghĩ ra trò
trêu đùa này, bày tỏ lòng kính mến đối với vị thần có bộ ngực vạm vỡ này.
Tô Nhất
Minh vẫn xuất quỷ nhập thần, mấy ngày liền không ai tìm được anh, nghe đâu ra
nước ngoài rồi. Buổi trưa Trình Vũ Phi nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, người
đàn ông trong điện thoại gằn giọng nói: “Cô là bác sĩ Trình Vũ Phi đúng không,
cô có biết Tô Nhất Minh đang làm gì không?”
Trình
Vũ Phi ngờ vực, “Anh là ai?”
“Tôi là
ai không quan trọng, quan trọng là người đàn ông bên cạnh cô không đáng tin.
Tôi có một tấm hình, lát nữa về sẽ cho người đưa đến cho cô.”
“Rốt
cuộc anh là ai?”
Trong
điện thoại chỉ nghe tiếng tút tút, người bên kia đã cúp máy.
Đây là
trò đùa ngày Cá tháng tư? Hay là…Tô Nhất Minh đã đắc tội với ai đó trong làm
ăn? Hay là…tai bay vạ gió? Trình Vũ Phi cảm thấy không vui.
Sư
huynh mở cửa bước vào đưa cho Trình Vũ Phi một lá thư, “Vũ Phi, vừa nãy có một
người đàn ông nhờ anh đưa cho em cái này, mở ra xem đi, chắc chắn là tiền bồi
dưỡng của bệnh nhân.”
Tiền
bồi dưỡng? Trình Vũ Phi hừ một tiếng, là một bác sĩ khoa cấp cứu, cô không mong
lập được công trạng, chỉ mong không có sai sót gì, đâu có dám mong tiền bồi
dưỡng. Hơn nữa, làm gì có chuyện tặng tiền mà nhờ người đưa.
Vừa mở
phong bì, cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Quả nhiên là một tấm hình, trong hình
Tô Nhất Minh đang ôm một người phụ nữ, điệu bộ rất thân mật. Tô Nhất Minh nhìn
thẳng ống kính, vẫn nụ cười rạng rỡ chân thành ấy. Người phụ nữ quay lưng lại
ống kính, dáng người thon thả, mái tóc vàng mượt óng ả.
Không
chỉ ăn vụng mà còn ăn vụng món Tây nữa cơ đấy! Trình Vũ Phi không để ý cắn phải
lưỡi, đau la oai oái. Sư huynh thấy không ổn vội chuồn êm, văn phòng rộng rãi
bỗng chốc trở nên trống trải lạnh lẽo vô cùng. Trình Vũ Phi co người lại, cất
tấm hình rồi lại tiếp tục viết bệnh án.
Sắp hết
giờ làm thì điện thoại Tô Nhất Minh gọi đến, “Cưng ơi, anh về rồi này! Tối nay
chúng mình đi ăn nhé!”
“Không
được, cả ngày làm việc em mệt mỏi lắm rồi, em chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.”
Trình Vũ Phi miễn cưỡng như không có chuyện gì xảy ra.
“Nhưng
cơm thì phải ăn chứ. Anh đến đón em, ăn xong chúng mình cùng đi spa thư giãn.”
Trình
Vũ Phi vừa bước ra ngoài thì thấy Tô Nhất Minh đang đứng bên xe ôtô mỉm cười
nhìn mình, rồi làm như vô tình, cô đi về hướng khác, hòng tránh mặt người mà mình
không muốn gặp lúc này.
Tô Nhất
Minh đã có chuẩn bị trước, vội bước đến dang tay ôm cô vào lòng, “Em nói mệt mà
sao bước đi hăng hái thế?”
Trình
Vũ Phi cố thoát khỏi vòng tay Tô Nhất Minh, còn anh thì thầm vào tai cô “Cò cưa
với anh vậy vui không? Kéo cưa lừa xẻ, anh nào khỏe về ăn cơm vua, anh nào thua
về bú tí mẹ…”
Trình
Vũ Phi nổi cơn thịnh nộ, “Tô Nhất Minh, anh có liêm sỉ không vậy?”
Tô Nhất
Minh mặt đấy oan ức, “Tất nhiên là có, anh rất sĩ diện mà, nhưng em lại không
giữ cho anh. Anh mới về, còn đang mệt vì chênh lệch múi giờ mà đã chạy ngay đến
tìm em, em còn gầm gừ với anh chẳng khác gì một chú mèo nhỏ. Làm sao đây, cần
sĩ diện thì không có vợ, cần vợ lại mất sĩ diện, chỉ còn cách không cần sĩ diện
rồi…”
Trình
Vũ Phi mềm lòng, Tô Nhất Minh thừa cơ hôn cô mấy cái rồi lôi lên xe.
“Rốt
cuộc là có chuyện gì?” Trên bàn ăn, Trình Vũ Phi làm mặt lạnh nín thinh, Tô
Nhất Minh lại chẳng lấy gì làm sốt ruột, chỉ rào trước đón sau như thật, “Bị
người ta hiếp đáp hả? Ai dám bắt nạt bác sĩ nhà anh thế? Nói anh biết đi, anh
sẽ đến cạo nửa đầu hắn, một bên lông mày cũng cạo luôn, để hắn ra dường không
dám nhìn ai…”
Trình
Vũ Phi không nhịn được cười khúc khích, nhưng vội nhớ ra nên nghiêm mặt lại, có
chút lúng túng, “Lại nói xằng bậy gì thế?”
“Không
phải sao? Vậy em tự bắt nạt mình rồi. Có mấy cách để em tự bắt nạt mình, một là
về thể xác, thí dụ như cắn phải lưỡi mình, vấp trúng dây điện ngã u đầu, bước
hụt chân vào hố xí…”
“Nói
mò…” Trình Vũ Phi tức cành hông.
“Hai là
về tinh thần. Thí dụ như chấp nhặt chuyện không đâu này, tự làm khổ mình này…”
Trình
Vũ Phi cúi đầu.
“Đoán
đúng rồi à?” Tô Nhất Minh nháy mắt.
“Không
đúng.” Trình Vũ Phi càng tức giận, “Chính là anh bắt nạt em!”
Tô Nhất
Minh trầm ngâm, thận trọng hỏi cô, “Em biết đọc suy nghĩ của người khác? Sao
biết anh định bắt nạt em? Anh vốn dĩ định chờ đến tối.”
“Đừng
có mơ!”
Tô Nhất
Minh tủm tỉm, “Mơ cũng không được sao? Mơ đâu có phải đóng thuế. Em bá đạo quá
đấy!”
“…”
Trình Vũ Phi nhanh chóng ăn hết thức ăn trong đĩa rồi đứng dậy bỏ đi. Chuyện
tấm hình kia cô không biết làm sao để nhắc đến cho khéo, cô không muốn trực
tiếp tra vấn Tô Nhất Minh, không muốn mình giống như bà la sát đánh ghen trên
tivi, hét vào mặt chồng khi phát hiện chồng tòm tem: “Mấy ngày trước anh đã làm
cái gì? Cùng với ai? Các người tằng tịu với nhau bao lâu rồi…” nhưng cô lại
không thể bỏ qua, không thể giả vờ như không có chuyện gì, chỉ còn cách né
tránh.
Tô Nhất
Minh đưa tay kéo lại, Trình Vũ Phi loạng choạng thế nào mà ngã ngồi lên đùi
anh, giằng co đến tội nghiệp, “Tô Nhất Minh, đây là chỗ công cộng!”
“Em
muốn đến chỗ chỉ có riêng hai ta cũng được, anh đưa em về nhà ngay bây giờ.” Tô
Nhất Minh lại thì thầm vào tai cô.
Trình
Vũ Phi bất lực trước một Tô Nhất Minh mặt dày mày dạn, tỏ vẻ khó chịu ngồi dịch
ra mép ghế.
“Bác
sĩ, em tức giận cũng phải nói có đầu có cuối, bằng không anh nghĩ quẩn, anh là
thích chấp vặt, tự hành hạ mình. Em như vậy anh mấy đêm không ngủ được cho
xem.”
Trình
Vũ Phi cũng không biết Tô Nhất Minh nói thật hay đùa, tức tối nguýt anh một
cái, lấy trong túi xách ra một tấm hình, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh.
“Ảnh
đẹp quá chứ, trông anh đẹp trai quá!” Tô Nhất Minh cầm tấm ảnh lên, nói tỉnh
bơ.
Trình
Vũ Phi lặng lẽ trợn mắt nhìn anh, lại đứng dậy đòi bỏ đi, một lần nữa bị anh kéo
trở lại.
Tô Nhất
Minh lấy ra một bức ảnh khác đưa cho cô, Trình Vũ Phi ngẩn người ra. Bức ảnh
trước mặt cô cũng cùng một khung cảnh, chỉ khác góc chụp. Trong bức ảnh, người
phụ nữ tóc vàng quay mặt về phía ống kính, là một phụ nữ trung niên trên năm mươi
tuổi, thần thái ung dung nhã nhặn, dáng người vẫn thon thả, mái tóc vàng vẫn
mượt mà óng ả.
“Phụ nữ
Tây…đúng là gừng càng già càng cay.” Ngẩn người hồi lâu Trình Vũ Phi cuối cùng
ấp úng nói.
“Đây là
một cô giáo anh quen hồi học ở trường đại học L. Lần đi này lại may mắn gặp
được cô, vẫn thần thái thanh thoát đó.”
Trình
Vũ Phi cảm thấy sự việc rất kỳ quặc: “Tấm hình này…rốt cuộc là chuyện gì thế
nhỉ? Nhưng ai vô công rỗi nghề lại đi gọi điện thoại rồi gửi tấm hình này cho
em?”
Tô Nhất
Minh cười ung dung, “Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa. Đây là một trò đùa
ngày Cá tháng tư. Cá tháng tư vui vẻ, cưng của anh!”
“…”
Tô Nhất
Minh dường như đã liệu trước Trình Vũ Phi sẽ nổi trận lôi đình, nên vẫn nhấn
nhá, thong thả, “Anh muốn qua trò đùa này nói với em, bất cứ thứ gì cũng có hai
mặt của nó, giống như tấm hình này, chụp ở những góc độ khác nhau sẽ gây ra cho
em những cảm nhận khác nhau. Có rất nhiều phụ nữ vừa gặp đã thích anh, một số
còn chủ động dâng hiến cho anh. Nhưng anh đã từng rất thật lòng yêu một vài lần
nhưng đều không có kết quả. Vì sao vậy? Vì ban đầu những người con gái đó đều
chỉ nhìn thấy mặt đáng yêu của anh, nhưng đến khi ở bên cạnh anh rồi họ mới
phát hiện ra anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh cũng vậy. Cứ thế dần dà tình yêu
giữa anh với họ phai nhạt dần.”
“Có
nhất thiết phải dùng đến chiêu trò này không? Anh nói là được rồi, cái đạo lý
nông cạn này em cũng hiểu”.
“Cưng
à, hai lần trước chúng mình…Lần đó anh phát hiện em rất lo lắng rất sợ hãi.’
“Vô
liêm sỉ!”
“Đây
đâu phải việc gì đáng xấu hổ, nói gì đến vô liêm sỉ. Anh có nghĩa vụ dập tắt
nỗi lo lắng sợ hãi trong em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, em
sở dĩ lo sợ là vì thật ra vẫn chưa có lòng tin với tình yêu của anh.’
Trình
Vũ Phi im lặng.
“Anh
không muốn hứa hẹn những việc quá lâu sau này, nhưng anh có thể đảm bảo, anh
đối với em là thật lòng. Không hề có một chút gì là đùa giỡn em, cũng không hề
có ý nghĩ vô trách nhiệm. Ấy…cái này nói hơi quá, thật ra anh cũng có vài lần
có ý nghĩ bỉ ổi…Song bây giờ thì anh rất thật lòng.”
“Đồ
trứng thối!”
“Trứng
của anh em chưa nhìn thấy mà, sao biết thối? Anh chỉ muốn dẹp bỏ thành kiến của
em đối với anh, nhưng thấy rằng nếu chỉ nói với em khơi khơi thì không có sức
thuyết phục, đành phải nhân ngày Cá tháng tư nghĩ ra trò đùa này để nói với em
rằng anh rất thật lòng, muốn được ở bên em, tình nguyện bộc lộ những thiếu sót,
khuyết điểm của mình để em thấy, đồng thời muốn diện kiến, chấp nhận, bao dung
những khuyết điểm của em. Anh nỗ lực hết mình với hy vọng có thể đi đến hôn
nhân với em, tuy kết quả cuối cùng không phải mình anh
muốn là được.”
“Đồ lừa
đảo…!” Giọng Trình Vũ Phi mềm mỏng trở lại.
“Không
tin à? Tục ngữ nói đúng, ở lâu mới biết lòng người, có nghĩa là chúng mình ‘ấy ấy’
bên nhau thời gian dài em sẽ hiểu được lòng anh…Đến lúc đó em sẽ không thấy anh
là tên lừa đảo nữa.”
“Lưu
manh!”
“Em lại
nghĩ bậy rồi. Anh nói “ấy ấy’ có nghĩa là trò chuyện, gặp gỡ, không hề có ý gì
khác…”
“…”
Tô Nhất
Minh phải giả điên giả khùng khổ sở, nói sùi bọt mép mới nịnh được bác sĩ nhà
ta vui. Tiếc là bác sĩ sau khi bị biến thành kẻ ngốc không cười rạng rỡ, ôm
chầm lấy anh như anh tưởng tượng, mà vẫn kiên quyết về nhà. Tô Nhất Minh vô
cùng rầu rĩ, kế hoạch ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ hôm nay coi như đổ sông đổ
bể. Nhưng anh vẫn tỏ ra là một quý ông lịch sự đưa cô bé quàng khăn đỏ về nhà.
Cửa vừa
mở ra, một người đàn ông trùm kín mặt, chĩa họng súng đen ngòm vào Trình Vũ
Phi, Tô Nhất Minh không kịp nghĩ gì quăng chiếc laptop nặng trịnh anh đang xách
giùm Trình Vũ Phi về phía tên trộm khiến hắn nằm đo đất.
Giọng
Điền Thiêm vang lên từ góc nào đó, “Chị Phi Phi, Cá tháng tư vui vẻ! Á! Gia Văn
anh không sao chứ?” Cùng lúc đó, sát thủ đang nằm dưới đất thè chiếc lưỡi đang
chảy máu ra cười ha hả.
Trình
vũ Phi thở hắt ra quay sang nhìn Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, anh lại phạm lỗi
rồi.”
Điền
Thiêm rút khăn bịt mặt của người đàn ông nọ ra, Trình Vũ Phi cuối cùng cũng
được diện kiến dung nhan bạn trai cô bé. Không ngờ lại là người quen, chính là
anh chàng ra tay nghĩa hiệp đánh nhầm Tô Nhất Minh trong vụ cướp điện thoại,
theo lời giới thiệu của Điền Thiêm tên cậu ta là Vương Gia Văn.
Sau
nhiều ngày vật vã ở phòng cấp cứu, Tô Nhất Minh vui vẻ nhìn cục sưng to đùng
trên đầu Vương Gia Văn cười cười, “Không sao đâu. Tôi có kinh nghiệm rồi, hai
ngày là hết sưng, hai tuần là hết vết bầm. Nhóc ạ, cậu sức khỏe tốt, chắc chắn
sẽ nhanh hơn một chút…” Nhưng điều làm Tô Nhất Minh muốn nhảy cẫng lên chính là
Điền Thiêm xót bạn trai, muốn cậu ta ở lại phòng để tiện chăm sóc. Trình Vũ Phi
thừ người ra, cuối cùng thất thểu theo Tô Nhất Minh đến nhà anh, để không gian
riêng tư cho hai cô cậu.
Người
Trung Quốc mắc mớ gì phải chúc tụng ngày lễ của phương Tây chứ.” Trình Vũ Phi
làu bàu khi bước lên xe của Tô Nhất Minh.
Tô Nhất
Minh không đáp, chỉ đắm đuối hôn cô, lửa tình nhanh chóng bốc lên ngùn ngụt, Tô
Nhất Minh khó khăn lắm mới kiềm chế được mình, khởi động xe phóng đi.
Về đến
nhà Tô Nhất Minh tiếp tục nhảy xổ vào, nhóm lửa tình trên người bác sĩ Trình,
Trình Vũ Phi ngay giây phút quan trọng nhất vẫn kìm lòng, “Nhất Minh…Em bận rộn
cả ngày, muốn đi tắm đã…”
Tô Nhất
Minh thở ra nhè nhẹ không muốn rời tay, Trình Vũ Phi đẩy anh ra, chạy trốn vào
nhà tắm. Cô từ từ cởi bộ quần áo, hồn để tận đâu đâu. Hôm nay có quá nhiều việc
xảy ra, cô vẫn chưa kịp suy nghĩ kĩ, cô muốn nhân lúc được ở một mình bình tĩnh
suy xét một chút.
Cửa mở,
Tô Nhất Minh xuất hiện với nụ cười trên môi, “Cửa nhà tắm không đóng, anh nghĩ
đó là một hành động khiêu khích.”
Trình
Vũ Phi kinh hãi thét lên, chui tọt vào phòng tắm đứng, “Không phải…anh hiểu lầm
rồi…Em chỉ là quên đóng cửa.”
Tô Nhất
Minh vẫn ung dung mỉm cười, Trình Vũ Phi bỗng sực nhớ ra phòng tắm đứng trong
suốt, không có bất kỳ sự che chắn nào. Cô hoảng loạn nhấn nút vòi sen, hy vọng
hơi nóng sẽ làm mờ kính. Một tiếng kêu thất thanh, cô nhảy dựng lên. Tiếp đến
là tiếng hát vang.
Tô Nhất
Minh vẫn ung dung, mở cửa bước vào phòng tắm đứng, “Ừm, anh là ca sĩ trong nhà
tắm đấy, bình thường không có thời gian ca hát, lại thêm hát không hay nên chỉ
có thể hát rống lên lúc tắm cho mình nghe, bởi vậy anh mới lắp đặt nhạc trong
phòng tắm, chỉ là mấy bài nhạc xưa, anh vừa nghe vừa hát theo. Cưng ơi…trong
phòng tắm này có rất nhiều nút, anh dạy em cách dùng nhé.”
Tô Nhất
Minh liếc sang, thấy Trình Vũ Phi đang gập người che chắn, hai tay ôm chặt
trước ngực, hệt như một dấu hỏi lớn với hàng tá câu hỏi trong đầu.
Anh hít
một hơi thật sâu, ấn nút, một luồn nước ấm bắn thẳng vào mặt Trình Vũ Phi, cô
lại la lên oai oái, đưa tay vuốt nước trên mặt quên cả nỗi sợ hãi, đứng thẳng
người dậy, ngỡ ngàng nhìn Tô Nhất Minh, hệt như một dấu chấm than mời mọc.
Tô Nhất
Minh không thể kìm chế hơn được nữa, vội vàng cời quần áo của mình.
Một
giọng ca nữ ngọt ngào êm dịu vang đến, đúng là bài hát cũ, Bao nhiêu dịu dàng
bao nhiêu nước mắt, chuyện xưa như sương khói bay đi không trở lại…
Trình
Vũ Phi có chút hiếu kỳ, “Giọng nữ hát sao anh theo kịp? Hát mấy câu em nghe
xem…”
Tô Nhất
Minh suýt chút ngất đi, “Bây giờ ư? Bây giờ anh chẳng nghĩ được gì nữa hết. Bác
sĩ à, em chẳng có tình người chút xíu nào! Anh ức chế rất lâu rồi…Em thương hại
anh với, đừng có đối xử với anh không có tình người như vậy…”
Nước
chảy xuống, từ từ làm ướt tóc Trình Vũ Phi, rồi đến cơ thể. Từng tia nước men
theo cơ thể mĩ miều của cô. Bất kỳ người đàn ông chân chính nào cũng không thể
vượt qua được thử thách này, huống hồ gì một gã lưu manh cáo già đã bị ức chế
mấy tháng qua. Tô Nhất Minh không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, hơi
nóng bốc lên che đi tất cả.
Một màn
đắm say, bịn rịn không rời.