“Vũ
Phi, em vẫn không hoàn toàn tin anh.” Tô Nhất Minh nhè nhẹ thở dài, nắm lấy tay
cô, nhìn cô không chớp mắt, như muốn lôi gan lôi ruột của mình ra cho cô xem.
Trình
Vũ Phi nhẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Em chỉ không tin vào tương
lai của chúng ta. Em tin anh hiện tại thật lòng với em nhưng em sợ là tình yêu
của chúng ta không thể thiên trường địa cửu.”
“…” Tô
Nhất Minh thở dài, “Thiên trường điạ cửu, thời gian thấm thoắt thoi đưa, Vũ
Phi, em nghĩ có xa xôi không vậy?”
“Đã
không sao rồi, em đã dùng lý trí suy
nghĩ rất nhiều, dù kết cục như thế nào em cũng chấp nhận. Tình yêu là thứ tuyệt
với nhất đáng để con người ta dấn thân bất chấp tất cả. Đời con người, tình yêu
sâu đậm chỉ đến hai lần, em đã bỏ lỡ một lần, không muốn vì sợ sệt hay do dự mà
sau này ân hận, hối tiếc.” Trình Vũ Phi cụp mắt, cố chặn những giọt nước mắt
đang chực rơi ra, bộ dạng thật đáng thương.
Tô Nhất
Minh tự mắng mình là đồ chết tiệt, thương cảm nắm
lấy tay cô, hận là không thể dúi nó vào trong cơ thể mình, nhưng những lời hứa
hẹn vẫn nghẹn ở cổ họng, không nói ra được, thế là
anh bèn cúi đầu xuống cuống quít hôn cô, “Vũ Phi, sao em lại đến vào hôm nay?
Sao không gọi điện cho anh đến đón em.”
Trình
Vũ Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh né tránh cái
nhìn đó, anh không muốn cô nhìn thấy anh yếu đuối.
“Em
muốn gây bất ngờ cho anh, không ngờ là anh về muộn như thế. Khu nhà em ở rất
gần bệnh viện, nhiều đồng nghiệp cũng sống ở đó. Em không muốn họ nhìn thấy, sống
chung thì không nói làm gì, còn dựa dẫm đại gia sẽ bị những người trong bệnh
viện khinh thường.”
Tô Nhất
Minh ồ một tiếng, “Ngốc ạ, đến thì đến rồi, sao không vào nhà luôn?”
Trình
Vũ Phi nghệt mặt ra, “Sao vào được? Em đâu có chìa khóa nhà anh.”
Tô Nhất
Minh hứ một tiếng, “Vũ Phi…Mỗi lần nhận quà của người khác em không mở ra xem
trong đó có gì à? Rõ ràng là không tôn trọng người khác chút nào…Bức tượng gỗ
họ Tô em tặng lần trước anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, hận là
không chẻ bức tượng ấy ra được, cứ sợ em khắc chữ gì bên trong.”
Tượng
gỗ họ Tô? Trình Vũ Phi ngớ người hồi lâu mới hiểu ra là bức tượng gỗ Tô Đông
Pha mà mình rất thích. Khắc chữ bên trong? Cô cảm thấy khó hiểu, một bức tượng
gỗ đáng giá như vậy khắc chữ lên khác nào làm mất giá trị của nó. Cô thấy cách
nghĩ của Tô Nhất Minh thật kỳ cục. Nhưng…ý của Tô
Nhất Minh là gì?
“Nhất
Minh…anh…đưa chìa khóa nhà cho em rồi ư? Chẳng lẽ…chiếc ví lần trước anh tặng
em có ẩn chứa gì trong đó?” Là chiếc ví có ký hiệu Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ
Phi.
Tô Nhất
Minh trề môi, tủi thân nói: “Em thật không mở ví ra xem ư? Trong ví có thẻ IC,
là chìa khóa mở cửa, thang máy có nhận dạng dấu vân tay, có thể vào thẳng trong
nhà. Anh đã nhập dấu vân tay của em vào đó. Vũ Phi, thật ra lần đó anh đã giao
nhà cho em rồi.”
Trình
Vũ Phi ngước mắt lên, ánh mắt bình thản, cơ hồ không có chút cảm động nào.
“Nhà? Anh nói căn hộ đâu phải là nhà, người mới là nhà.”
Tô Nhất
Minh đính chính, “Ấy? Người…không phải chỉ anh sao? Anh…không phải đã trao thân
cho em rồi sao?”
Trình
Vũ Phi không đáp, lặng lẽ nhìn anh, không biết là vui hay buồn, hồi lâu mới
nói: “Em nghĩ trao thân có nghĩa là trao cả thể xác lẫn tâm hồn. Chỉ thể xác
thôi chưa đủ.”
“Trong
ví anh còn tặng em một thẻ ngân hàng, anh đã bỏ ít
tiền vào đó, thỉnh thoảng anh sẽ nạp thêm vào. Em thích gì thì cứ mua, nhỡ mua
không đủ thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ chuyển tiền vào thẻ.” Tô Nhất
Minh cười lấy lòng cô, thầm nghĩ đã rất nhiều lần, anh rào trước đón sau nhắc
cô việc mua sắm, vậy mà tình yêu của anh đến hôm nay vẫn chưa mở ví ra xem,
đúng là người vô tâm, không biết làm thế nào có thể khám cho bệnh nhân được?
Anh
không muốn trực tiếp nói đến vấn đề này, trong ánh mắt Trình Vũ Phi bỗng có
chút gì đó tự cười mình. Cái gọi là tình yêu, ai quan tâm đến ai nhiều hơn là
người đó thua trước. Cho dù Tô Nhất Minh có làm đủ mọi cách để cô vui, cưng
chiều cô thế nào, cô cũng không dám chắc tình cảm của anh có bao nhiêu là thật.
Còn cô thì lại thật lòng yêu anh, bộc lộ tình yêu không chút dấu diếm, nhưng
không biết có phải vì quá chân thành, quá để tâm mà cô cảm thấy mình luôn ở thế
hạ phong.
Trình
Vũ Phi nhớ đến Trương Ái Linh. Người luôn có niềm tin vào tình yêu nam nữ như
cô ấy mà lại viết ra những dòng tâm sự thế này: “Trước anh, cô thấy mình thật
nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ bằng hạt cát, nhưng cô thích như vậy, vì hoa từ trong
đất mà nở ra rạng rỡ.” Có thể thấy người con gái trong tình yêu đều cuồng dại,
giống như mình, dù đã là người từng trải nhưng lại như cô gái nhỏ lần đầu biết
yêu, tự mình sập bẫy tình của gã lưu manh Tô Nhất Minh. Chính sự cuồng dại tỉnh
táo đó mới là đáng thương nhất.
Thang
máy dừng lại ở lầu cao nhất, Tô Nhất Minh kéo vali của Trình Vũ Phi, lịch sự
mời cô vào nhà trước. Trình Vũ Phi không hề tìm chiếc ví tình yêu mở ra xem, mà
lại bất ngờ lôi trong vali ra một cái chảo.
Bếp nhà
Tô Nhất Minh được trang trí rất đẹp, nội thất đều là hàng nhập khẩu, dụng cụ
nhà bếp đều được nhập từ Đức. Bây giờ treo thêm một cái chảo cũ kỹ đen xì vào
thật chẳng tương xứng chút nào. “Cái này…Vũ Phi, nhà mình nồi xoong đâu có
thiếu thứ gì, cái chảo này có thừa quá không?” Tô Nhất Minh thận trọng tìm lời
từ chối khéo.
“Chảo
của anh cho dầu vào không bốc khói, xào thức ăn không dậy mùi thơm, nấu xong
không đẹp mắt. Em thấy chẳng xứng để gọi là chảo.”
“…” Tô
Nhất Minh hứ một tiếng. Cái chảo hàng nhập khẩu vừa tiết kiệm dầu, lại không
bốc khói, vừa có lợi cho sức khỏe vừa bảo vệ môi trường của anh mà bảo là không
xứng gọi là “chảo”, nhưng anh đủ thông minh để không dám bào chữa cho cái chảo
của mình. Bác sĩ Trình có vẻ không vui rồi, anh không hiểu vì sao, đành vội
vàng bò lên giường nằm giả chết.
Chiêu
này quả nhiên hữu dụng, Trình Vũ Phi không đụng chạm đến anh nữa, động tác cũng
trở nên dịu dàng hơn. Đến lúc cô nấu thức ăn xong thì Tô Nhất Minh đã ngủ thiếp
đi rồi.
“Mệt
lắm à? Dậy ăn cơm đi anh.” Trình Vũ Phi gọi anh dậy, dịu dàng ôm lấy anh vỗ về.
Tô Nhất
Minh mở mắt, dùng sức kéo cô lên giường, thản nhiên cởi quần áo của cô.
“Ấy…ăn
cơm trước đã, thức ăn nguội cả rồi.” Trình Vũ Phi bỗng chốc hoảng loạn, tay
chân quơ cào loạn xạ hòng thoát thân.
“Anh
đói rồi…nhưng muốn ăn thịt em cơ…” Giọng nói run run của Tô Nhất Minh thì thầm
bên tai cô, anh cảm thấy cơ thể trong tay mình không
còn vùng vẫy nữa, nhưng vẫn chưa đủ thả lỏng.
Tô Nhất
Minh một tay ấn người cô xuống, một tay cởi bỏ mọi thứ vường
víu giữa hai người. Trình Vũ Phi mau chóng lõa thể dưới ánh sáng đèn êm dịu, mờ
ảo, giống như mặt trăng lưỡi liềm khẳng khiu ngưng mỡ màng. Tô Nhất Minh cố
kiềm chế để không lập tức xông vào mặt trăng ấy, anh chỉ đưa tay vuốt ve khắp
thân thể mịn màng như lụa của cô. Trong tình yêu, Tô Nhất Minh có triết lý ngọc
trai rất kì lạ. Đó là sự lĩnh ngộ sau khi đọc hai câu thơ của Lý Thương Ẩn:
“Biển xanh trăng chiếu lệ châu. Ngọc phơi nắng ấm khói cao Lam Điền.” [1] Lý
Thương Ẩn viết thơ tình là tuyệt mỹ và sâu sắc nhất, hầu như không ai giải ra
được nhưng người tà dâm nhìn đâu cũng thấy điều dâm dục, kẻ háo sắc nhìn đâu
cũng thấy sắc, Tô Nhất Minh xem một mạch mấy bài liền đều thấy là thơ gợi tình.
[1] Đây là hai câu thơ
trong bài “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn. Nguyên văn là: “Thương hải nguyệt minh
châu hữu lệ. Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.” Bản dịch của Trần Trọng San.
Hồi đó
lúc anh đọc câu “Biển xanh trăng chiếu lệ châu”, trong truyền thuyết con trai
một mình trong đêm vắng mở vỏ của mình ra, soi ngọc dưới ánh trăng để hút lấy
tinh hoa của mặt trăng. Tô Nhất Minh lập tức cảm thấy Lý Thương Ẩn không viết
về con trai mà là một người con gái phơi bày thân thể tuyệt mỹ của mình trước
mắt người con trai. Sau đó anh cảm thấy người con gái giống như con trai vậy,
vỏ đóng càng chặt thì thịt bên trong càng tươi ngon, viên ngọc giấu trong đó
càng đẹp, những con trai dễ dàng mở
vỏ của mình thì không chỉ thịt không ngon mà cũng chẳng có ngọc. Cho nên về bản
chất anh không thích loại phụ nữ chủ động nhảy xổ vào vòng tay của đàn ông, anh
thích sự khiêu khích, thích người con gái làm
dậy lên trong anh cảm giác được chinh phục, giống như những con trai khép chặt
vỏ.
Tất
nhiên anh cũng cảm thấy hành động dùng vũ lực cố mở cho được vỏ trai để lấy
ngọc thật chẳng đáng mặt đàn ông. Trong việc này, anh có một sự kiên nhẫn rất
kỳ quặc, anh thích tất cả tự nhiên như nó phải thế, không chút miễn cưỡng,
không có chút hậm hực. Anh thích người phụ nữ của mình cũng hưởng thụ được niềm
hoan lạc giống mình.
Cho nên
anh thường cảm thấy mình giống như một con dao bén, kiên trì tìm kiếm khe hở
của họ sau đó mới từ từ lách vào, từng chút một mở chiếc vỏ đang khép chặt của
họ ra, thưởng thức thứ tình yêu ngọt ngào mọng nước của họ, chiếm lấy viên ngọc
tuyệt mỹ lấp lánh của họ.
Nhưng
hôm nay con dao bén Tô Nhất Minh cuối cùng lại gặp phải con trai vô cùng ngoan
cố Trình Vũ Phi. Tô Nhất Minh cố gắng rất lâu, nghe tiếng thở gấp của cô, cảm
nhận được thân thể run rẩy của cô nhưng vẫn thấy cô nằm cứng đờ, giống như que
kem đá vừa lấy trong tủ lạnh ra. Tô Nhất Minh sốt ruột, lại không muốn chỉ biết
có cảm giác của mình, nhịn không được hừ một tiếng: “Tìm không ra khe hở…”
Trình
Vũ Phi hiểu nhầm ý, cười ngặt nghẽo, chọc quê, “Con sói già lại tìm không ra
cửa à?”
“…” Tô
Nhất Minh muốn bào chữa cho mình không hề kém cỏi như vậy nhưng lại nghe cô
tiếp tục chọc quê: “Có cần em giúp không?”
“…” Tô
Nhất Minh cảm thấy mình như một quả pháo, bị câu nói này làm cho nổ tung. Không
nghĩ được gì nữa anh tức tối lật tung mặt trăng, đục vỡ chiếc vỏ cứng của cô,
xộc thẳng vào người cô, lên xuống nhanh chậm một cách cảm tính theo dục vọng
của mình…
…Lần
đầu tiên sau rất nhiều năm anh đã phá vỡ nguyên tắc của mình, Tô Nhất Minh thấy
hơi xấu hổ. Anh ân hận vì sự thô lỗ của mình. Trình Vũ Phi im lặng rất lâu,
cuối cùng lên tiếng hỏi một câu rất kỳ cục: “Thể xác quấn lấy nhau, tâm hồn hòa
làm một. Còn cần kỹ năng gì nữa?” Tô Nhất Minh trong bụng không cho là vậy
nhưng không mở miệng phản bác. Rất lâu sau đó, một mình trong đêm anh hồi tưởng
lại tất cả mới phát hiện ra sự ấu trĩ của mình. Từ trước đến giờ, bất luận là
tình yêu hay tình dục anh đã quá để ý đến những kỹ năng nhỏ nhặt mà không toàn
tâm toàn ý dấn thân vào, bỏ lỡ niềm khoái lạc thật sự.