Tô Nhất
Minh vội vội vàng vàng về nhà, anh thấy mình sắp trở thành người đàn ông của
gia đình rồi. Trước đây buổi tối cho dù không có việc gì anh cũng ở ngoài đàn
đúm với đám bạn chí cốt, chưa nửa đêm chưa về nhà. Bây giờ nếu không phải tiếp
khách quantrọng, anh lập tức phẩy tay từ chối, về nhà càng sớm càng tốt. Căn hộ
đối với anh không còn là khách sạn lạnh lẽo mà đã sớm trở thành một mái nhà ấm
áp. Anh lăn lộn làm ăn, có lúc cảm thấy vô cùng tủi thân, luôn muốn có ai đó để
dốc bầu tâm sự. Trước đây anh có những thứ chẳng thể nào kể lể với người khác,
nếu khoác lác, người ta sẽ cho là anh đang khoe mẽ, có tí tiền đã lên mặt vênh
váo. Còn kể khổ, người ta lại nói anh nói phét, tiền kiếm được nhiều thế mà còn
than nghèo kể khổ. Bây giờ thì tốt rồi, trong nhà có cô bác sĩ cưng, nhỏ to tâm
sự, cười đùa hờn giận, lúc nào anh cũng thấy vui vẻ.
Tô Nhất
Minh vừa bước vào nhà chút nữa cho rằng thang máy gặp sự cố gì đó, đưa anh lên
nhầm tầng. Ngôi nhà đẹp đẽ của anh như một bãi chiến trường, trên nền lăn lóc
vô số bịch lớn bịch nhỏ đựng thức ăn, bàn phòng khách bày la liệt thức ăn nước
uống.
Tô Nhất
Minh cẩn thận đi qua vòng trận địa, trong đám người lố nhố đang tập trung tinh
thần vào ván bài anh thấy vài gương mặt quen thuộc, cuối cùng mới chắc chắn
mình không đi nhầm nhà. Chắc hẳn đều làđồng
sự của bảo bối Trình Vũ Phi của anh. Sư huynh ưỡn bộ ngực vạm vỡ nhìn thấy Tô
Nhất Minh mừng rỡ: “Em rể!” Còn bác sĩ Tiểu Hà đã gặp qua mấy lần vẫn vẫy cánh
tay xinh xắn như đã thân quen từ lâu: “Anh rể!”
“…” Tô
Nhất Minh chưa từng được ai gọi như thế nên khoái chí cười toét miệng ra cười,
trong lòng nghĩ bác sĩ đúng là rường cột nước nhà, làm việc gì cũng khác người.
Tô Nhất
Minh tần ngần bên bàn một lúc, không nhìn thấy Trình Vũ Phi, nói vài câu khách
sáo với đám bác sĩ rồi cẩn thận lách người đi vào bếp. Hình bóng thon thả của
anh quả nhiên ở đó, trước mặt là một chồng hộp đựng cơm trăng trắng dùng một
lần.
Tô Nhất
Minh không lên tiếng đi đến sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô, cúi xuống vùi
mặt vào mái tóc óng ả của cô, phiền muộn trong lòng bỗng nhẹ tênh.
Trình
Vũ Phi giật nảy người, quay đầu nhìn thấy anh, có chút ngẩn ra: “Hôm nay sao
anh về sớm vậy?”
“Em
không thích ư?” Tô Nhất Minh hạ giọng nói.
“Có
chuyện gì rồi à?” Trình Vũ Phi dừng tay hỏi.
“Cái gì
mà xảy ra chuyện?” Tô Nhất Minh hỏi ngược lại.
“Anh
không giống như thường ngày. Xảy ra chuyện rồi hả?”
“Sao
lại không giống?”
“Giọng
nói yếu ớt, ôm lỏng lẻo, mặt mày rầu rĩ. Bị gì rồi phải không?”
Tô Nhất
Minh nghĩ cô bác sĩ này tài thật, bèn hừ một tiếng: “Bác sĩ ơi, anh bị người ta
hiếp đáp.”
Trình
Vũ Phi hình như yên tâm hơn một chút, cúi đầu làm tiếp việc đang dở tay: “Người
hiếp đáp anh chắc chắn là đàn ông.”
“Sao
lại nghĩ thế?’ Tô Nhất Minh ngạc nhiên.
“Anh là
gã lưu manh, biết rõ phụ nữ như lòng bàn tay, làm gì có người phụ nữ nào dám
hiếp đáp anh?” Trình Vũ Phi nhấn nhá phân tích.
“…”
“Người
đó chắc chắn là tên đại lưu manh.” Trình Vũ Phi nói tiếp.
“Ấy?”
“Anh là
tên lưu manh cáo già, ăn hiếp được anh chỉ có thể là đại lưu manh thôi.”
Tô Nhất
Minh cuối cùng cũng phì cười, cất được cục đá đang đè trên ngực. Lời nói của
Trình Vũ Phi nghe có vẻ vô lý, nhưng lại trúng phóc. Hôm nay anh đã nhận được
một tin xác thực, khách hàng lớn nhất của anh, cái công ty mà Vu Tuy Văn đang làm,
đã bị Mã Dế Nhũi nẫng tay trên. Bọn họ đã ký kết với nhau một hợp đồng lớn.
Thương
trường khốc liệt, thủ đoạn ra sao, Tô Nhất Minh hiểu rất rõ, nhưng cái gì cũng
có luật của nó, muốn đứng vững trên thương trường thì phải biết luật. Cầm tiền
của người ta, thay người ta hành sự dường như đã thành luật. Tất nhiên cũng có
bọn tệ hại muốn có lợi mà không muốn làm, trước sau gì cũng bị đào thải.
Nhưng
kết quả lần này có chút bất ngờ, Tô Nhất Minh nhớ đến món tiền hai mươi nghìn
mua miếng ngọc rởm hôm nọ mà tức trào máu. Mất tiền vô ích chẳng sao nhưng cái
cảm giác bị người ta đùa cợt chẳng dễ chịu chút nào, khác gì bỏ tiền ra mua nắm
đấm. Nhưng nghe những lời như thế của Trình Vũ Phi lòng anh ít nhiều nhẹ nhõm
hơn.
Cá lớn
nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, cái chân lý này, bất kể ở lĩnh vực nào cũng có
chỉ khác nhau ở mức độ. Trên thương trường mà lợi nhuận là trên hết, cái chân
lý này có lẽ trần trụi hơn. Mình cũng chẳng phải là ông này bà nọ, chỉ là một
gã lưu manh không biết xấu hổ, bây giờ gặp phải tên đại lưu manh họ Châu mặt
dày mày dạn, nhận thua cũng chẳng là chuyện gì mất mặt cho lắm.
Tô Nhất
Minh thở dài, người trong giang hồ, không thể tự mình quyết định. Dù lão Châu
có tham lam nham hiểm như Vu Tuy Văn nói, thì anh cũng phải ra sức lấy lòng,
mất chút tiền như vậy cũng xem như không uổng.
“Mấy
món xào này ở đâu ra thế? Nhiều dầu mỡ thế này chắc chắn không phải em làm.” Tô
Nhất Minh nhìn Trình Vũ Phi đang trút đống thức ăn đầy dầu mỡ trong hộp ra đĩa.
“Tất
nhiên không phải em làm rồi, em mua ở tiệm ăn gần đây đấy. Hôm nay đồng nghiệp
đến chơi nhiều, lại đến đột xuất nên em không có thời gian chuẩn bị.”
“Đến
đột xuất?” Tô Nhất Minh hôn vào gáy cô.
Trình
Vũ Phi thở ra, “Mấy hôm trước em phạm phải một sai lầm. Hôm đó sau khi về nhà
em nhớ ra còn có một số việc chưa bàn giao cho bác sĩ trực bèn dùng điện thoại
bàn gọi đến bệnh viện.”
“Hừm,
đây không thể gọi là sai lầm.”
“Kết
quả là bị bọn họ phát hiện số điện thoại không giống với số nhà mà em thuê, lập
tức đoán trúc phóng em đang dựa hơi đại gia.”
“…” Tô
Nhất Minh một lần nữa nghĩ bác sĩ đúng là dường cột nước nhà, để ý đến từng chi
tiết nhỏ nhất, nên cho đi làm điệp viên mới đúng.
“Bởi
thế hôm nay vừa hết giờ làm, bọn họ bỗng đề nghị đến đây chúc mừng tân gia,
nhưng thật ra là muốn vào tận hang hùm miệng sói, xem xét sự tình.”
“Nhà
anh là hang hùm miệng sói ư?” Tô Nhất Minh cẩn thận rẽ tóc
cô sang hai bên, để lộ chiếc gáy nhỏ xinh.
“Anh là
lưu manh mà, nên đối với những người con gái như em là hang hùm miệng sói.”
Trình Vũ Phi thở dài.
Tô Nhất
Minh hứ một tiếng, ôm chặt lấy cô, đang muốn thừa nước đục thả câu thì cánh cửa
bếp nhè nhẹ mở ra, sư huynh Ngô bước vào. Tuy Tô Nhất Minh là tay lão luyện
trong tình trường nhưng lại không quen có cử chỉ thân mật trước mặt người khác,
nên chân tay bỗng trở nên lóng ngóng. Sư huynh Ngô vờ
như chốn không người bê mấy đĩa thức ăn đi ra ngoài, trước khi đi còn nhướng
mắt với hai người đang quấn chặt lấy nhau một cái, “Không sao, hai người tiếp
tục đi. Tôi không nhìn thấy gì cả, mà có nhìn thấy cũng là chuyện bình thường,
quen mắt rồi nên chẳng có cảm giác gì hết – chắc là
do xem nhiều phim ảnh quá. Nhưng bếp
là nơi nguy hiểm, nhóm lửa tình yêu nhè nhẹ vậy được rồi, nhiều quá không chừng
xảy ra hỏa hoạn đấy!”
Tô Nhất
Minh lại một lần nữa cảm khái bác sĩ quả là rường cột, cười nhăn nhở hôn Trình
Vũ Phi một cái, “Em xem, khán giả đều phản ánh không đủ lửa kìa, không bằng
trong phim. Có cần anh thổi cho cháy to lên
không?” Trình vũ Phi đỏ mặt, cảm thấy con người này mặt dày hết thuốc chữa,
ngượng ngùng thoát khỏi vòng tay anh, bê thức ăn đi ra khỏi bếp.
Nhóm
bác sĩ đang chơi bài tố, thế trận đang lúc cao trào, mặt mũi ai cũng căng
thẳng. Tô Nhất Minh nghe một người kêu lên: “Chính cao! Chặt phó cao của cậu
nhé!”
“Chính
cao là cái gì?” Tô Nhất Minh nhỏ giọng hỏi Trình Vũ Phi.
“Chính
cao là trưởng khoa, phó cao là phó khoa. Đối với bác sĩ bọn em thì trưởng khoa
là lớn nhất…cho nên đặt con K là chính cao, con J là phó cao.” Trình Vũ Phi mỉm
cười trả lời.
“…”
Rường cột mà! Sáng kiến mà! Tô Nhất Minh chép miệng.
Sau vô
số lần cảm khái của Tô Nhất Minh, buổi hội họp hôm nay cũng đến hồi kết thúc.
Lúc này các bác sĩ nhà ta mới vào chủ đề chính, mới lộ mặt nham hiểm nhìn Tô
Nhất Minh.
“Em rể,
anh thấy anh với chú thật có duyên, người đẹp trai giống anh đây chẳng nhiều,
chắc chắn khiến người ta ghen ghét đúng không? Đồng thời cũng không tránh khỏi
ong vòng bướm lượn. Nhức đầu lắm! Cái này anh rất hiểu…Khổ tâm lắm, khổ tâm
lắm. Nhưng chú không được động lòng trước những mê hoặc đó đấy! Không được có
lỗi với em gái, không được phụlòng tin của anh đấy nhé!” Sư
huynh Ngô vỗ vỗ vai anh, nói lời gan ruột.
“…” Tô
Nhất Minh nghĩ: “Anh chỉ được cái to con thôi, đâu đẹp trai bằng tôi”.
“Anh rể
ơi, em kể cho anh nghe một câu chuyện có thật nhé. Trước đây từng có một bác sĩ
tòm tem với một bệnh nhân nữ. Người phụ nữ đó như điên như dại bắt anh chàng
bác sĩ đó phải ly hôn, mấy lần uống thuốc tự tử, nhưng cũng may là cứu được kịp
thời. Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định, lại một lần nữa uống thuốc độc, lần
này lúc đưa đến bệnh viện thì đúng ngay ca trực của vợ bác sĩ đó. Sau đó cứu
không được nên chết rồi…Cho nên tuyệt đối không được đắc tội với bác sĩ…Muốn
bắt nạt bác sĩ thì phải lường trước hậu quả…” Bác sĩ Tiểu Hà kể chuyện hù dọa
người không thua kém Trình Vũ Phi chút nào.
“…” Tô
Nhất Minh đưa tay quệt mồ hôi.
“Yên
tâm đi, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng, nhiều nhất là bọn tôi nhân lúc
anh bệnh sẽ kê thêm mấy loại thuốc dẫn đến ED…hí hí…” Y tá Giang Tiểu Tây tuy
nhìn bề ngoài nghịch ngợm đáng yêu nhưng lại nói toàn nói những lời độc địa,
chẳng có chút hình tượng dịu dàng của thiên thần áo trắng cả.
“ED?”
Tô Nhất Minh lần này bị dọa chết khiếp.
“ED là
viết tắt của Emergency Department khoa cấp cứu đó. Ý cô ấy là sẽ kê một số loại
thuốc cấp cứu. Ừm…Tiểu Tây, em lại ho rồi đấy. Cẩn thận coi chừng bệnh suyễn
lại tái phát, lần trước có biết là làm mọi người sợ thế nào không? Gần đây có
phải em không uống thuốc theo toa không?”
Trình
Vũ Phi sắc mặt ôn nhu nhưng giọng nói đầy quyền uy của một nhà chuyên môn.
… Tô
Nhất Minh cuối cùng cũng tống tiễn nhóm bác sĩ rường cột như tống tiễn một loại
đại dịch ra khỏi nhà, thận trọng quay đầu sang nói, “Vũ Phi, đồng nghiệp của em
thật thú vị…cứ y như người nhà của em.”
Trình
Vũ Phi cười nhạt, “Bác sĩ đều có chút biến thái, em được xem là bình thường
nhất đấy. Yên tâm đi. Bọn họ chỉ nói cho sướng miệng thôi. Đa số bác sĩ đều
được giáo dục tốt, sống và làm việc theo pháp luật.”
“Nhưng…câu
chuyện đó là thật chứ?”
“Chỉ là
tin đồn thôi, tam sao thất bản. Không chừng cái người thứ ba đó chưa đến được
bệnh viện thì đã chết rồi.”
“Trên
đời này…lại có chuyện độc ác như thế sao…có thể kê… thuốc của khoa cấp cứu?” Tô
Nhất Minh vô cùng thận trọng hỏi.
“Làm gì
có thuốc làm người ta phải đến ED? Nhiều nhất cũng chỉ là bị tác dụng phụ mà
thôi. Tất cả thuốc đều có tác dụng phụ.”
“Thế
không phải là càng khuất tất, càng nguy hiểm sao?” Tô Nhất Minh kinh hãi.
“Chỉ có
bệnh nhân mạn tính mới phải uống loại thuốc này lâu dài. Anh có bị bệnh mạn
tính gì đâu?”
“Không
có, tuyệt đối không…”
“Vậy
anh sợ gì chứ?”
“..Thế…có
cách nào mà trong chốc lát khiến cho người ta phải đi cấp cứu không?”
“Có,
anh muốn làm gì? Nhất Minh, anh bị người ta ăn hiếp nên muốn báo thù à? Anh
đừng có mà làm bậy.”
“Cách
gì?” Tô Nhất Minh mắt sáng lên.
“Thiến!”
“…” Tô
Nhất Minh im bặt.