Tô Nhất
Minh nhìn nàng bác sĩ cưng của anh từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên,
tinh thần không tệ, tuy có chút tiều tụy, nhưng cũng không đến nỗi hốc hác.
“Cô y
tá đó đỡ hơn rồi à?” Anh sắp xếp trình tự câu chuyện trong đầu rồi mới mở miệng
hỏi.
“Đỡ
nhiều rồi. Sắp tháo ống thở rồi. Mấy ngày qua anh rất bận phải không?” Trình Vũ
Phi ngẩng đầu lên, cũng nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới
lên trên, thời gian này chắc là anh rất bận, mắt hằn những tia máu đỏ, thâm
quầng.
“Ừm.
Anh muốn có thời gian rảnh đưa em đi Tam Á nghỉ ngơi. Cho nên phải xử lý hết
công việc. Tiểu Tây đã thoát khỏi giai đoạn nguy kịch rồi đúng không? Vậy thì
tốt quá…” Tô Nhất Minh không hiểu những thuật ngữ chuyên môn mà Trình Vũ Phi
nói, thật ra cũng chẳng muốn hiểu.
Trình
Vũ Phi cười, “Là tháo bỏ ống thở. Có thể tự thở rồi.”
Tô Nhất
Minh gật đầu đại rồi vội đi thẳng vào vấn đề, khiến bác sĩ trở tay không kịp,
“Anh đến là muốn nói với em về Tiểu Mục.”
Trình
Vũ Phi ngẩn người, chưa kịp định thần thì lại nghe giọng Tô Nhất Minh vắn tắt
kể lại quá khứ của hai người họ, “Tiểu Mục là bạn gái trước đây của anh, lúc sự
nghiệp anh rơi xuống đáy vực thẳm thì cô ấy rời bỏ anh – đó là quãng thời gian
đau khổ nhất trong đời anh, tương lai mù mịt, cuộc sống vô vọng. Bây giờ nằm mơ
anh cũng mơ thấy nhưng năm ác mộng đó. Cô ấy ra đi mà không có một lời từ giã,
chỉ để lại một mảnh giấy. Anh không hiểu, luôn muốn hỏi cô ấy lý do… nhưng sau
đó anh không còn gặp cô ấy lần nào nữa. Có lẽ trong tiềm thức có chút gì đó
không yên lòng, nên rất nhiều lần anh vẫn luôn hỏi cô ấy vấn đề này trong mơ…
đau đớn lắm.”
Trình
Vũ Phi chau mày.
Tô Nhất
Minh tiếp tục, “Hôm đó sau khi em đi cô ấy đã tỉnh lại. Anh nghe Lục Dã Bình
nói cô ấy cũng chỉ muốn nói lời xin lỗi anh, dù gì cô ấy cũng đã có gia đình,
không còn nghĩ vẩn vơ nữa. Nhưng anh vẫn không muốn gặp cô ấy, tuy rằng thật sự
anh muốn nghe lời xin lỗi ấy… Sự tôn nghiêm của anh muốn nghe nó. Nhưng anh sợ
sẽ phá hoại gia đình cô ấy và cũng khiến em hiểu lầm. Cô ấy đã có lòng như vậy,
thì những chuyện buồn đã qua anh cũng định để nó sang một bên, hoàn toàn không
nghĩ đến nữa. Con người phải luôn nhìn về phía trước mà…, cứ chấp nhặt những ân
oán trong quá khứ thì thật quá nhỏ mọn. Vũ Phi… em hãy yên tâm nhé. Về nhà với
anh đi, sống tốt cuộc sống của chúng ta. Tương lai của chúng ta tuyệt đối sẽ không
có bất kỳ can hệ gì với Tiểu Mục nữa…”
Trình
Vũ Phi ừ một tiếng, làm tư thế của một người đang chăm chú lắng nghe, Tô Nhất
Minh bỗng dưng lại im bặt, hồi lâu không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trình Vũ
Phi có chút ngạc nhiên, vậy là xong rồi ư?
Tô Nhất
Minh im lặng, anh không phải tên ngốc, đối với phụ nữ cũng có hiểu biết tinh
tế. Những chuyện không vui trong quá khứ không thể nói cặn kẽ với Trình Vũ Phi,
nếu nói chẳng khác nào tự đưa mình lên đoạn đầu đài. Tuy anh dám chắc chắn câu
chuyện đó sẽ lấy nước mắt của người nghe nhưng anh cũng biết càng kể chi tiết
thì bác sĩ càng nắm được điểm yếu của anh, sau này sẽ trở thành vũ khí công
kích anh mỗi khi hai người có bất hòa. Hơn nữa, với những oán hận Tiểu Mục, ai
biết được trong câu chuyện của anh có mấy phần là khách quan.
Phụ nữ
thiếu kiên nhẫn thường có lòng hiếu kì rất lớn. Trình Vũ Phi dùng nhiều thủ
đoạn hòng moi ruột gan Tô Nhất Minh nhưng gã lưu manh cáo già giảo hoạt vô
cũng, trước sau đều giả câm giả điếc, không tiếp tục câu chuyện.
Đồ ăn
khuya nhanh chóng chia ra ăn hết sạch, Tô Nhất Minh đợi Trình Vũ Phi cùng về
nhà. Trình Vũ Phi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, Tô Nhất Minh thật chẳng có lỗi gì
cả, nhưng nghĩ đến lúc cao trào trên giường anh lại gọi nhầm tên, cô lại thấy
vô cũng nhức nhối.
Nhưng
quả thật cô chẳng thể tìm được cái cớ nào, lại ngại chất vấn chuyện này nên
đành tấm tức theo anh về nhà.
Làm như
vô tình, tối đến Tô Nhất Minh thở dài đánh thượt, “Tuổi tác không tha một ai.
Bây giờ trí nhớ rõ ràng chẳng bằng lúc trước rồi. Hôm nay anh lại gọi nhầm tên
một đối tác quan trọng. Rõ ràng là đối tác làm ăn nhiều năm rồi. Có lẽ gần đây
anh quá mệt mỏi chăng?”
Thì ra
anh đã ý thức được sai lầm của mình! Vậy mà cứ giả câm giả điếc làm như không
có chuyện gì xảy ra!
“Tô
Nhất Minh, anh đúng là một con cáo già!”Trình Vũ Phi cuối cùng cũng tức tối
nguyền rủa, véo anh một cái, tâm trạng bỗng dưng nhẹ tênh.
Đã từng
tuổi này rồi, ai lại không có quá khứ cơ chứ! Anh nói đúng, những chuyện quá
khứ không đáng để truy cứu, quan trọng là tương lai của hai người, không ai có
thể can dự vào được… Bất kể là Tiểu Mộc, Tiểu Kim hay Tiểu Hỏa gì gì đi chăng
nữa…
Tô Nhất
Minh mỉm cười ôm lấy cô, “Hôm nay cuối cùng cũng được ngủ ngon giấc rồi. Mấy
ngày qua chẳng lúc nào được thanh thản, em không có ở đây anh nhớ em lắm, sắp
tương tư thành bệnh rồi.”
“Lại
lừa người ta.”
“Anh
đâu có lừa em. Vũ Phi… Anh thật sự rất nhớ em. Sau này em đừng giống như vậy
nữa nhé, có chút chuyện nhỏ mà nổi giận như thế. Chuyện trước đây đều là quá
khứ rồi, bây giờ anh chỉ có mình em, sau này anh chị yêu chiều mình em thôi,
ngoan ngoãn nghe lời em, được chưa?”
Trình
Vũ Phi cười, lời của người này có thể tin được không nhỉ? Thôi kệ… anh ấy nói
chơi thì mình cũng nghe chơi vậy. Cô không ngăn được lòng mình chủ động ôm lấy
anh, cảm giác thật ngọt ngào.
Gã lưu
manh toàn thắng trở về nên lòng vô cùng tự mãn. Khi thức dậy vào ngày hôm sau,
anh phát hiện mình bị sốt, mừng rỡ kêu toáng bác sĩ nhân dân dậy, kéo tay cô sờ
khắp người mình để chứng minh rằng mình không nói dối. Thật sự anh đã tương tư
thành bệnh rồi, đồng thời cũng muốn vuốt ve cơ thể đang lên cơn khát của mình.
Trình
Vũ Phi nhìn gã lưu manh đang vui sướng, dở khóc dở cười. “Tô Nhất Minh, phải
chú ý hình tượng của mình chứ. Chỉ có trẻ con bị bệnh mới vui mừng như vậy, vì
có thể vòi vĩnh người lớn mua đồ chơi mà mình thích.”
Tô Nhất
Minh gàn bướng, “Anh không có vòi vĩnh em, anh có tiền mua đồ chơi mà. Hơn nữa
anh sẽ hết sốt nhanh thôi, đến tối là khỏe ngay ấy mà.”
Nhưng
lần này anh khoác lác rồi, mấy ngày liền vẫn không hạ sốt, ảnh hưởng nghiêm
trọng đến tinh thần và cảm giác thèm ăn của anh. Lúc đầu anh còn cố làm việc,
nhưng rất nhanh sau đó chỉ có thể nằm trên giường thở khò khè. Trình vũ Phi kê
cho anh mấy loại thuốc liền. Tô Nhất Minh nhìn bề ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất
trong lòng rất yếu đuối, sợ chết, nên ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ ngày uống ba
lần thuốc không quên bữa nào.
Dù gì
cũng còn trẻ, Giang Tiểu Tây hồi phục đến đáng ngạc nhiên, ai cũng vui mừng.
Trong không khí vui vẻ đó, Trình Vũ Phi nhận được điện thoại của Tô Nhất Minh,
gã lưu manh rõ ràng đang rất tủi thân, thều thào nói, “Vũ Phi, có phải em đang
trả thù anh không? Em cho anh uống thuốc gì thế? Bây giờ toàn thân anh nổi mẩn
đỏ, bác sĩ nói dị ứng với thuốc. Anh bây giờ rất khó coi, còn dám đi gặp ai
nữa.”
Trình
Vũ Phi lo lắng, “Mẩn đỏ? Có ngứa không?”
“Không
ngứa.” Tô Nhất Minh bị sốt hành nên hồ đồ, hồi lâu mới có phản ứng.
“Anh
đang ở đâu? Em đến đó xem xem. Anh đừng uống thuốc nữa.” Giọng Trình Vũ Phi lo
lắng.
Tô Nhất
Minh lại thộ mặt hồi lâu rồi mới đọc địa chỉ cho cô.
Đó là
một bệnh viện lớn gần khu nhà của Tô Nhất Minh, anh có quen một người bạn làm
bác sĩ ở đó. Tô Nhất Minh đứng ngồi không yên trong phòng khám sang trọng, đẹp
đẽ đợi cô bác sĩ bảo bối của anh đến. Anh chắc mẩm một trăm phần trăm rằng cô
nhất định sẽ hộc tốc chạy đến đây dọa anh. Thật ra anh đã hoàn toàn không còn
tin tưởng vị bác sĩ ở nhà nữa, nhưng mỗi lần cô đưa ra kết luận gì đó thì y như
rằng khiến người khác được một phen toát mồ hôi hột, khiến người ta không thể
không… tin vào kết luận của cô.
Nhìn
thấy Trình Vũ Phi hớt hơ hớt hải chạy đến Tô Nhất Minh có tật giật mình chế
giễu cô, “Bác sĩ Trình em đừng nói là anh bị lở mồm long móng nhé?”
Trình
Vũ Phi không chút do dự tạt gáo nước lạnh lên người anh, “Tuy anh đã tự thừa
nhận mình là gia súc nhưng em lại không phải là bác sĩ thú y nên thật sự không
biết bệnh lở mồm long móng có những triệu chứng gì. Nhưng nhìn anh thế này, em
nghi ngờ là anh bị bệnh truyền nhiễm.”
Không
đợi Tô Nhất Minh sợ chết khiếp, cô thô lỗ dùng ngón tay nhấc cằm anh lên, điệu
bộ giống hệt một tên lưu manh. Tô Nhất Minh giống như con tôm luộc, mày mũi đỏ
rần, mẩn đỏ nổi khắp người.
“Há
miệngg ra!” Trình Vũ Phi ra lệnh.
Tô Nhất
Minh rất không hài lòng với thái độ thô lỗ của cô, đằng hắng một tiếng rồi
không thèm để ý đến cô. Bác sĩ Trình không hề thấy phật lòng, lấy Trên bàn dụng
cụ đè lưỡi, rồi thô bạo tách miệng anh ra.
Tô Nhất
Minh kêu lên thảm thiết, “Bác sĩ! Nhẹ tay chút đi! Tưởng mình là bác sĩ thú y
chắc! Cái lưỡi quý giá nhất của anh đấy! Gỡ xương, nói chuyện, hôn đều rất khéo
léo… Á! Bác sĩ… em thật nhẫn tâm quá đấy!”
Trình
Vũ Phi không nói gì, trong miệng anh cũng có mẩn, những chấm li ti màu hồng
hồng, vòm miệng xung quang có bọng nước trăng trắng. Phát sốt đến ngày thứ tư
thì nối mẩn, điển hình của “chấm Koplik”, còn những mẩn nổi ngoài da… Trầm ngâm
một lát Trình Vũ Phi hỏi anh “Nhất Minh, lúc nhỏ anh có bị sởi lần nào chưa?”
“Bệnh
sở? Không biết.”
“Gọi
điện thoại hỏi mẹ anh xem.”
“Bác sĩ
à, chú ý thái đội của em đi, ai lại đối xử với bệnh nhân thô bạo như thế. Anh
sẽ kiện em.”
“Số
điện thoại bao nhiêu?” Trình Vũ Phi rõ ràng không phải là người biết thương hoa
tiếc ngọc. Tô Nhất Minh cảm thấy tủi thân vô cùng, đang ốm mà chẳng được dỗ
dành, đành rầu rĩ đọc số điện thoại ở quê, sau đó khoái chí nhìn Trình Vũ Phi
bị mẹ thân yêu của mình quay mòng mòng nửa tiếng đồng hồ mới vào chuyện chính.
Trình
Vũ Phi khó khăn lắm mới thoát được những văn vẹo của mẹ Tô Nhất Minh, đưa tay
lau mồ hôi lấm tấm trên trán, “Đúng là anh chưa từng bị bệnh sởi. Vì vậy chắc
hắn là bệnh này rồi. Có lẽ vừa rồi anh quá mệt mỏi, sức đề kháng giảm sút, lại
suốt ngày chạy tới chạy lui đến bệnh viện nên nhiễm virus. Bình thường anh hành
động giống trẻ con không nói làm gì, đến bệnh mà cũng mắc bệnh của trẻ con.
Thật ngại quá đi.”
Tô Nhất
Minh rầu rĩ nhìn anh bạn bác sĩ của mình, nhìn thấy nét cười như không cười của
anh ta, cảm thấy hình tượng đẹp đẽ bao nhiêu năm mình khổ công xây dựng đã bị
Trình Vũ Phi phá tan trong phút chốc. Nhưng vừa nghĩ đến bệnh sởi không biết có
nghiêm trọng hay không, không biết bị bác sĩ nhân dân bắt nạt bao nhiêu lâu
nữa, không dám đắc tội với cô, đành tức tối hứ hứ mấy tiếng.
Về đến
nhà Trình Vũ Phi nghiêm mặt nói với anh, “Nhất Minh, sởi là bệnh truyền nhiễm nên
phải cách li. Bây giờ anh phải ở nhà không được đi đâu. Em sẽ xin phép ở nhà
chăm sóc anh. Em sẽ gọi điện thoại bảo chị giúp việc đừng đến.”
Tô Nhất
Minh vô cũng cảm động, “Vũ Phi, vậy còn em thì sao? Em không sợ bị lây à?”
“Ai đã
từng bị sởi rồi thì sẽ miễn dịch cả đời. Lúc nhỏ em đã từng bị nên không bị lây
nữa.”
Sự cảm
động của Tô Nhất Minh phút chốc tan biến hết. Anh không nhịn được, phàn nàn,
“Bác sĩ, em sao chẳng hiểu nhân tình thế thái gì hết vậy? Không nói được những
lời tình cảm một chút à, đại loại như vì tình yêu em có thể hi sinh tất cả. Dù
anh biết là em chỉ dỗ dành thôi anh cũng thấy vui.”
Trình
Vũ Phi nhìn anh như thể quái vật, “Thế sao được? Phá hoại hình tượng chuyên
nghiệp của em. Anh lại nghĩ hệt trẻ con rồi.”
Đồ bác sĩ
đáng ghét! Tô Nhất Minh nghiến răng, chồm người sang định vồ lấy bác sĩ. Nhưng
đầu óc anh choáng váng, không còn chút sức lực nên chỉ vồ được không khí, ngã
lăn xuống giường, toàn thân mềm nhũn.
Trình
Vũ Phi liếc mắt, “Anh nghỉ ngơi đi. Người lớn bị sởi thường nặng hơn trẻ con.
Chữa trị không tốt còn dẫn đến viêm não, viêm phổi…”
Tô Nhất
Minh không tin hứ hứ mấy tiếng.
“… Hơn
nữa còn có thể ảnh hưởng đến chức năng sinh sản, dẫn đến vô sinh…”
Tô Nhất
Minh vội vàng chui vào chăn, ngoan ngoãn nằm im, lại nghe giọng bác sĩ Trình
nhẹ như gió thoảng, “Ấy … sai rồi. Ảnh hưởng đến chức năng sinh sản là bệnh
quai bị, không phải sởi…”
Tô Nhất
Minh tức xì khói…
Nhưng
cuối cùng thần may mắn cũng đứng về phía Tô Nhất Minh, những nốt sởi mọc đầy
người anh nhanh chóng lặn hết, chẳng giống như dự đoán nghe sởn gai ốc của bác
sĩ Trình. Anh cũng được bác sĩ gỡ bỏ lệnh cách ly, rồi chẳng mấy chốc lại được
ngồi chiễm chệ ở ghế giám đốc công ty chỉ huy nhân viên làm việc. Lục Dã Bình
cũng mang đến cho anh một tin tốt lành, Tiểu Mục và chồng đã hòa thuận trở lại.
Xem ra cái quyết định không gặp cô ấy của mình thật là đúng đắn, nhỡ chồng Tiểu
Mục biết được anh lo sau này gã đàn ông nhỏ nhen ấy lại làm khó làm dễ Tiểu
Mục. Hận vẫn rất hận… nhưng anh vẫn hi vọng Tiểu Mục sống hạnh phúc.
Tâm
trạng Trình Vũ Phi cũng rất tốt, Giang Tiểu Tây đã xuất viện về nhà. Hơn nữa…
tuy cô có chút nghi ngờ lời thề thốt của Tô Nhất Minh nhưng phụ nữ là vậy,
thích nghe đàn ông rót mật vào tai. Cho dù đó chỉ là những lời dối gian thì
trong lòng vẫn lâng lângvui sướng.
Cô nàng
chết giẫm Bàng Hồng mấy ngày trước về quê cuối cùng cũng xuất hiện trở lại chốn
giang hồ, rồi một lần nữa lại bô lô ba la xuất hiện ở khoa cấp cứu, báo cáo mọi
tin giật gân lớn nhỏ trong bệnh viện với Trình Vũ Phi, xúi giục cô hưởng thụ
những mốt mới nhất hiện nay.
Thế là
Tô Nhất Minh nhận được điện thoại của Trình Vũ Phi, “Nhất Minh, tối nay em về
muộn một chút. Em muốn cùng Bàng Hồng đi làm tóc rồi nhuộm màu nữa.”
“Không
được. Anh không cho phép. Anh thích em như bây giờ.” Làm tóc? Tô Nhất Minh nghĩ
đến mái tóc đen óng mượt của cô, lập tức cự tuyệt.
“Mới
mấy ngày trước anh còn nói sẽ răm rắp nghe lời em.
Quả nhiên là lời nói dối mà.”
“… Thôi
được rồi, anh sai, làm lại nhé.”
“Em
muốn đi làm tóc.”
“Được
rồi cưng ạ. Nhưng chỉ được duỗi thẳng.”
“Em còn
muốn nhuộm tóc nữa.”
“Được
chứ cưng. Nhưng chỉ nhuộm màu đen.”
Trình
Vũ Phi tức tối mắng anh là đồ lừa đảo.
“…” Tô
Nhất Minh khoái chí cười haha…
Mấy hôm
sau Tô Nhất Minh thực hiện một lời hứa khác, đó là danh thời gian dẫn Trình Vũ
Phi đi Tam Á. Trình Vũ Phi cuối cùng cũng mục kích sở thị cái mà Tô Nhất Minh
gọi là nghỉ ngơi thư giãn gần gũi với thiên nhiên. Năm ngày liền, hai người
không đi ra khỏi vịnh Á Long. Ban ngày nắng gay gắt thì Tô Nhất Minh trốn trong
khách sạn ngủ khì, chiều tối lại dắt tay Trình Vũ Phi tản bộ dọc bờ biển, còn
những ngày gió mát hiu hiu nghe song biển vỗ rì rào,
hai người mỗi người ôm một trái dừa đã cắm sẵn ống hút, nằm dài trên ghế tắm
ánh nắng dìu dịu.
Chàng
còn cẩn thận đem theo kem chống nắng, cứ nằm được một chút là lật tới lật lui
Trình Vũ Phi, bôi kem khắp người nàng.
Trình
Vũ Phi cảm thấy hành động này quá thân mật, có chút ngại ngùng, “Được rồi, được
rồi… bôi nhiều quá, mặt trời đã xuống núi rồi, có cần phải bôi thứ này nhiều
như vậy không?”
Tay Tô
Nhất Minh mờ ám xoa xoa gáy cô. Nhe hàm răng trắng ởn cười cười bên tai cô,
“Chính bởi vì mặt trời sắp xuống núi rồi, anh sợ em tắm nắng nhiều quá lát trời
tối lại tìm không thấy em…”
“…”
Trình Vũ Phi ấm ức lập sấp người lại, giả vờ như không nghe thấy. Da cô không
được trắng cho lắm, màu da sau gáy càng sẫm hơn. Tô Nhất Minh thường vừa vuốt
ve vùng da bánh mật này lại vừa trêu cô, đặt cho cô vô số biệt danh, Tiểu Hắc
Bì, Tiểu Hắc Mao, Hắc Diện Bao… Không biết có phải là do nghề nghiệp hay không
mà Trình Vũ Phi vẫn vô cùng tự tin, thậm chí tự
phụ, chẳng mảy may để ý đến những lời trêu ghẹo của Tô Nhất Minh. Nhưng trêu
đến mức như hôm nay có thể coi là có sáng tạo.
Đêm
xuống Tô Nhất Minh lại càng hứng thú gấp bội, không ngừng làm phiền nàng bác sĩ
nhân dân tội nghiệp. Có lúc nửa đêm anh bất thình lình lôi cô ngồi dậy ngắm
trăng, Trình Vũ Phi hệt như chú chuột chũi tội nghiệp rúc mình vào trong chăn
nhưng lại bị con mèo đen gian ác không chút thương tình lôi cả người lẫn chăn,
bế ra ban công, đặt lên ghế.
Ánh
trăng quả nhiên làm say lòng người, Trình
Vũ Phi mắt nhắm mắt mở ngắm trăng. Trong màn đêm, ánh sáng từ chiếc đĩa pha lê
chiếu rọi khắp mọi nơi, soi mình trên mặt nước hồ bơi phẳng lặng như gương. Cây
dừa bên hồ in bóng bên cạnh ánh trăng dưới đáy nước, một khung cảnh vô cùng nên
thơ.
“Nhắm
mắt lại… Em có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Nhất Minh ôm chặt cô, chiếc cằm
ram ráp nhẹ nhàng ve vuốt má cô.
Trình
Vũ Phi nhắm mắt lại nghe thấy tiếng rì rào của những đợt sóng nhỏ vỗ vào bờ,
mỉm cười nói, “Tiếng sóng.”
Tô Nhất
Minh cốc đầu cô một cái. “Âm thanh của hạnh phúc.”
Sến
quá! Trình Vũ Phi nghe mà nổi hết da gà.
Tô Nhất
Minh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, từ từ hôn lên tai cô, “Vũ Phi, lòng
anh rất lâu rồi không được bình yên như thế này. Anh ngỡ đây là hạnh phúc.”
Trình
Vũ Phi chợt nhớ lại lời anh từng nói, đàn ông có mười câu thì chin câu là giả,
bất giác cắt ngang anh, không dám tin chũng chẳng dám nghĩ nhiều, “Cảnh ở đây
thật là đẹp.”
“Không
đẹp bằng em.”
“Lại
lừa em?”
“Anh
thật lòng mà. Em không thấy đó sao, anh chẳng đi đâu chỉ quanh quẩn bên em. Em
đẹp hơn mọi cảnh đẹp ở đây.”
“Đó là
vì anh đến đây nhiều lần rồi, chẳng còn cảm giác tươi mới nữa.”
Ánh
trăng như mộng mị, khiến gương mặt cô như được dát bạc. Tô Nhất Minh cười ôm cô
chặt hơn, trong lòng rất lâu rồi mới thanh thản mãn nguyện như thế.
Hạnh
phúc như mật ngọt.