Tuy bác
sĩ khoa xương yêu cầu hạn chế cử động trong 2 tuần, nhưng Trình Vũ Phi thật sự
không thể chịu đựng hơn được nữa, mấy ngày sau đã bỏ nạng, bắt đầu cà nhắc đi
lại loanh quanh ở khu nhà.
Chung
Viễn bất ngờ gọi đến, nhờ Trình Vũ Phi trông nom Quả Quả một ngày. Anh phải đi
họp ở thành phố khác, mấy hôm nữa mới về. Thì ra cô chăm sóc Quả Quả bị bệnh
xin nghỉ vài hôm, mấy hôm nay anh đành nhờ cậy khắp nơi.
“Ngày
mai quả thật không nhờ cậy được ai, mới nhớ đến cô dù sao cũng đang ở nhà dưỡng
thương, Quả Quả là đứa bé ngoan, cô không phải vất vả nhiều vì nó đâu. Cô có
thể giúp tôi trông con bé một ngày không? Hôm sau tôi sẽ về sớm nhất có thể.
Đừng cử động nhiều, tránh vết thương càng nặng hơn.”
Trình
Vũ Phi tuy là con một nhưng từ nhỏ cũng giúp trông em họ, cho nên cũng rất đồng
cảm với nỗi vất vả gà trống nuôi... cháu. Hơn nữa trong kí ức của cô, bé Quả
Quả dễ dương đó đúng là rất ngoan, nên cô không do dự nhận lời ngay.
Hôm
sau, Quả Quả được đưa đến nhà Trình Vũ Phi. Đứa bé tội nghiệp mấy hôm nay cứ
phải chuyển chỗ ở liên tục, chắc là không kịp thích nghi, cứ thu mình vào một
góc chơi với con búp bê bằng bông, không nói một lời nào. Trình Vũ Phi thầm
mắng Chung Viễn vô trách nhiệm, bỏ bao nhiêu công sức mới gần gũi con bé được
một chút. May mà trong nhà có nuôi con chuột lớn Tô Nhất Minh, nên lúc nào cũng
có ít đồ ngọt, lấy ra dụ con nít không gì bằng.
Buổi
chiều con bé bắt đầu đòi hỏi, muốn đi siêu thị mua búp bê. Trình Vũ Phi thật sự
rất thương con bé, thế là chân cà nhắc dẫn con bé đi mua. Con bé cảm thấy cô
bước đi rất đặc biệt nên bắt chước học theo, thích chí cười ha ha. Đến cửa siêu
thị con bé đột nhiên vui sướng chỉ ba chữ to ở trên tường reo lên: “Cô ơi! Ba
chữ này con biết hai chữ! Một chữ nhân, một chữ khẩu.”
Trình
Vũ Phi ngước lên, nhìn dòng chữ nổi bật trên tường: “Lối vào”, nhịn không được
phì cười.
Cô mua
cho con bé một lúc 3 con búp bê. Quả Quả khỏi phải nói sướng rơn lên, chạy nhảy
khắp nhà Tô Nhất Minh, chơi đùa đến rất khuya vẫn chưa chịu ngủ. Trình Vũ Phi
lục lọi hết tất cả câu chuyện cổ tích hồi nhỏ thường được nghe còn sót lại
trong trí nhớ ra kể một lượt, con bé vẫn ríu ra ríu rít như con sẻ nhỏ. Trình
Vũ Phi mệt nhoài, may mà điện thoại Tô Nhất Minh gọi về rất đúng giờ. “Nấu
cháo” điện thoại xong, Trình Vũ Phi quay sang nhìn thì thấy con bé đã ngủ say
tự lúc nào, ấm ức nghĩ, mình nói chuyện với Tô Nhất Minh vô vị như vậy sao?
Ngày
hôm sau Chung Viễn đến rất sớm, nghe nói là lo Trình Vũ Phi mệt nhọc sẽ ảnh
hưởng đến vết thương ở chân, mới tờ mờ sáng đã lái xe hộc tốc chạy về. Quả Quả
ngủ rất say, gọi mãi vẫn không dậy.
Chung
Viễn vò đầu bứt tai, “Quả Quả ngủ thật hay giả vờ ngủ thế nhỉ?”
Quả Quả
mắt vẫn nhắm nghiền không động đậy.
Chung
Viễn lại một lần nữa vò đầu bứt tai, “Thế này nhé Quả Quả, nếu con ngủ thật thì
dạ một tiếng, còn ngủ giả thì ừ một tiếng nhé, được không nào?”
Quả Quả
tội nghiệp trúng kế, mở miệng dạ một tiếng rõ to, bị Chung Viễn bế lên, “Hê hê,
con dạ đấy nhé! Cái đầu nhỏ này rất tỉnh táo mà!”
Trình
Vũ Phi không nói gì. Quả là một người cậu vô cùng giảo hoạt, Quả Quả thật tội
nghiệp.
Quả Quả
đã rất thân quen với Trình Vũ Phi, bị cô dùng nào là đồ ngọt nào là đồ chơi mua
chuộc, nằng nặc không chịu về nhà với Chung Viễn. Bị con bé lâu nay mình nuôi
nấng bội bạc nhanh như vậy, Chung Viễn đau lòng vô cùng, lại ngại nổi giận
trước mặt Trình Vũ Phi, đành khuất phục Quả Quả bằng cách hứa mua cho nó bốn
con búp bê, lúc đó con bé mới ngoan ngoãn để anh đưa về nhà.
Trình
Vũ Phi do dự nói với Chung Viễn: “Tôi thấy Quả Quả hình như hơi nhút nhát, không
dám chơi với những đứa trẻ khác, chủ nhiệm Chung quan tâm đến con bé nhiều một
chút.”
Chung
Viễn hơi ngẩn ra, thở dài, “Ừ, tôi thật ra cũng cố hết sức rồi. Một mình vừa
nuôi cháu vừa làm bác sĩ, tôi không còn hơi sức nữa. Muốn tìm một người để
chung vai gánh vác nhưng vẫn chưa tìm được.”
Trình
Vũ Phi nhớ đến lời sư huynh, bất giác chau mày, “Chủ nhiệm Chung, mỗi người đều
có quá khứ, nhưng để quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại là có vấn đề về
tâm lí, anh nên đi khám bác sĩ tâm lí đi.”
Chung Viễn
cười đầy ngụ ý, “Điều này tôi hiểu rất rõ. Tôi đã từng tìm được một bác sĩ, cứ
ngỡ đã tìm được cứu cánh tâm hồn.”
Tim
Trình Vũ Phi nhói lên một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Viễn, lựa lời
từ chối, “Chỉ vì ngoại hình giống bồ của anh mà có thể trở thành cứu cánh của
anh sao?”
Chung
Viễn lắc đầu thành thật, “Không chỉ là ngoại hình giống mà cá tính khí chất
cũng rất vừa ý tôi. Hơn nữa, tôi đã có Quả Quả, kết hôn rồi vẫn muốn sinh thêm
một đứa nữa, nếu tìm một người vợ giống con nít, tôi một nách ba con… Tương lai
như thế tôi chẳng dám nghĩ tới. Bởi thế tôi muốn tìm một người phụ nữ nhân hậu
một chút, trưởng thành một chút. Thật ra ngoại hình cũng không giống lắm, chỉ
là ánh mắt có chút giống thôi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi đã có chút chấn
động.”
Trình
Vũ Phi vẫn cúi đầu, “Vậy cô ấy nhiều nhất cũng chỉ là cứu cánh cho cuộc sống
hỗn loạn của anh, chứ không phải là cứu cánh cho tâm hồn của anh, anh không hề
yêu cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng rất ích kỉ, cũng muốn có ai đó tình nguyện làm
cứu cánh. Cô ấy vẫn rất tin vào tình yêu, muốn theo đuổi tình yêu thật sự của
mình.”
Chung
Viễn thở dài, “Vậy là tôi quá ích kỷ rồi. Tôi cũng tin vào tình yêu, nhưng tôi
cũng đã bị ngọn lửa của tình yêu thiêu rụi một lần, đã biến thành một đống tro
tàn, không thể cháy lên được nữa. Điều này thật không công bằng cho người đến
sau. Ha ha, bác sĩ Trình, hôm nào cái gã gian thương của cô làm chuyện có lỗi
với cô, cô cũng sẽ thành một đống tro tàn, lúc đó nhớ tìm tôi nhé.”
Chung
Viễn đưa Quả Quả đi rồi, căn nhà to lớn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, trống vắng.
Trình Vũ Phi đi đi lại lại trong nhà, câu nói cuối cùng của Chung Viễn khiến cô
đau lòng. Mặc dù cô đã cố gắng thuyết phục mình dấn thân một lần vì tình yêu,
nhưng cô thật sự không dám chắc khi cái kết cục đó đến thật thì cô có thể chịu
đựng được hay không. Giọng nói nhõng nhẽo dễ thương của Quả Quả dường như vẫn
còn lẩn quất đâu đấy trong nhà, cô đã sắp ba mươi rồi, nơi sâu thẳm nhất trong
lòng luôn khao khát một gia đình, một đứa con. Cô đối diện với lòng mình, đau
đớn phát hiện thật ra cô chưa từng có ước muốn xa xỉ là Tô Nhất Minh sẽ cho cô
những thứ đó.
Đây
đúng là một căn hộ sang trọng, đẹp hơn, lộng lẫy hơn tất cả những căn nhà của
đồng nghiệp mà cô biết. Nhưng vừa nhìn cô đã không thích lắm, bởi vì nó cao
sang quá, có cái gì đó lạnh lẽo, xa cách. Khi đến sống ở đây, cô đã cố gắng cải
tạo nó. Cô bày biện khắp nhà những đồ vật bé bé xinh xinh, chính là muốn làm
cho căn hộ vốn lạnh lẽo ấm áp lên một chút.
Nhưng
có lẽ sẽ có một ngày, cô không thể không rời khỏi đây, không biết những món đồ
bé nhỏ này sẽ có một kết cục thế nào? Rơi vào tay người phụ nữ khác hay bị vứt
vào thùng rác? Ngón tay của cô lướt qua ánh mắt thánh thiện mà hiểu đời của Tô
Đông Pha, thở dài nhè nhẹ. Trong giây phút đó cô đã có một quyết định, nếu có
một ngày cô phải rời khỏi đây, nhất định sẽ đem tất cả tâm huyết của mình trong
cái căn nhà này đi theo.
Buổi
tối Tô Nhất Minh không gọi điện thoại về như thường lệ, cô ngủ không yên giấc.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh ấy, cô cảm thấy có người đến bên cạnh nhấc cô lên,
trong chốc lát cô đã nằm gọn trong vòng tay quen thuộc, người đó không ngừng
hôn cô, thì thầm vào tai cô, “Cưng ơi, anh nhớ em lắm, anh nhớ em đến phát điên
lên được!”
Cô kinh
ngạc kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh sẽ chạy đi mất. Bỗng
chốc cô chẳng biết nói gì, chỉ liên tục gọi tên anh, hết lần này đến lần khác.
Hai
người không thốt nên lời, chỉ không ngừng ôm hôn nhau. Nỗi nhớ sau bao ngày xa
cách trào dâng đến cuồng dại, buồn vui lẫn lộn trong giờ khắc tương phùng, hai
tâm hồn hòa quyện làm một trong đỉnh điểm của ái ân… Niềm vui sướng đêm đó lên
đến tột đỉnh.
Hôn
khắp người cô một lần nữa, Tô Nhất Minh thỏa mãn kéo cô nằm xuống. Nỗi nhớ giày
vò khiến anh như phát điên lên. Đi một vòng Nam Âu, bầu trời Hy Lạp xanh ngắt
như trong tranh nhưng anh lại chẳng tìm được cảm giác trong lành sảng khoái.
Chỉ có nỗi nhớ như từng mũi kim đâm nát tim anh. Vụ việc lão Châu cuối cùng
cũng có người ra mặt giải quyết, xem như đã kết thúc, không mở rộng nữa. Vừa
nhận được tin này, anh lập tức phóng như bay ra sân bay. Nôn nóng trở về, vừa
đáp xuống sân bay anh đi thẳng một mạch về nhà.
“Em rất
lo. Em lo anh sẽ đi luôn, không quay về nữa.” Trình Vũ Phi đột nhiên quay người
sang ôm lấy anh, run lên nhè nhẹ.
“Không
có chuyện đó đâu.” Tô Nhất Minh đáp gọn lỏn. Có những việc anh rất hiểu nhưng
lại không thể nói với cô. Thường đi bên bờ sông, khó tránh khỏi ướt giày. Ướt
giày không quan trọng, tránh mưa gió đợi đến khi có ánh nắng mặt trời phơi giày
một chút là khô. Anh không phải là kẻ ngốc, mấy năm lăn lộn, trần mình ngoài
nắng đã làm anh cứng cáp hơn, nhưng tuyệt đối không thể rơi xuống sông,
một khi đã rơi xuống bị người ta nắm được bằng chứng xác thực, muốn lật lại
cũng muộn rồi. Lúc đó mặt trời sẽ tránh bạn như tránh đại dịch, không thể cựa
quậy gì được nữa. Bởi thế, chắc chắn không thể đương đầu với gió, bị thổi rơi
xuống hồ thì chết toi.
“Dù có
thật không trở về, thì anh sẽ sắp xếp để em xuất ngoại cùng anh. Chúng ta sẽ
sống cả đời ở nước ngoài.” Anh tiếp tục đảm bảo, rồi tiện thế hỏi cô, “À, hộ
chiếu của em làm xong chưa? Anh đưa em đi chơi.”
Trình
Vũ Phi không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh, đời này kiếp này không muốn buông tay
ra.
Cùng
với thời gian, chuyện lão Châu dần dần được truyền tai trong giới làm ăn, Tô
Nhất Minh vui mừng phát hiện thì ra trong chuyện này mình như Tái Ông mất mã.
Lão
Châu cũng là một nhân tài, tham thì tham nhưng làm việc kín kẽ không để lọt một
khe hở nào. Giống như hai trăm ngàn mà Tô Nhất Minh bị lừa, còn rất nhiều tài
sản không thể định tính là của tham ô. Xui xẻo lại rơi đúng vào người đối thủ
truyền kiếp của Tô Nhất Minh, Mã Tứ Thuận, anh ta tặng đúng mười thỏi vàng, bên
trên có khắc số 2000. Lão Châu nói rất thiên tài rằng trên thỏi vàng có khắc số
2000, lão nghĩ là hai ngàn tệ một thỏi, mười thỏi là hai chục ngàn tệ.
Ai ngờ
cơ quan điều tra không tha cho anh ta,
theo giá thị trường, một thỏi năm mươi ngàn, mười thỏi năm trăm ngàn, thế là
định tội anh ta. Năm mươi ngàn, Tô Nhất Minh nghĩ hợp đồng lớn của mình bị lão
Mã nẫng tay trên, vừa tức vừa đau, hạ quyết tâm sau này phải học theo thủ đoạn
của lão Mã, mưa dầm thấm lâu phải tiến hành đồng thời với đánh nhanh thắng
nhanh khiến đối tác ướt mèm, mềm nhũn.
Lão
Châu có bề gì thì lão mã cũng khó tránh khỏi liên đới, nhưng nhờ nhanh chóng
nắm được tin tức, anh ta đã nhanh chân hơn một bước trốn sang Hồng Kong. Lẽ ra
anh ta vốn kiên trì tìm đường quay trở lại nhưng mấy đối thủ lão làng của anh
trong đó có Tô Nhất Minh đã ngấm ngầm điều tay chân tung hỏa mù bằng những
chiêu xưa như trái đất, thế là hắn ta không còn cách nào đứng trên mảnh đất quê
hương được nữa.
Cái gai
trong mắt Mã Tứ Thuận được nhổ bỏ như thế đấy, công xưởng của anh ta ở đại lục
phải nhờ người phát mãi. Tô Nhất Minh chọn hai xưởng béo bở nhất, rồi móc nối
với mấy công ty khác ép giá, cuối cùng thâu tóm được hai xưởng tốt nhất với giá
rẻ như bèo.
Mã Tứ
Thuận nghiến răng nghiến lợi, hận là không thuê xã hội đen giết người. Tô Nhất
Minh ngư ông đắc lợi, vô cùng khoái trá.
Cuối
tuần Trình Vũ Phi đến một khu nhà cũ nát. Bệnh nhân của cô sống ở khu này, nằm
liệt một chỗ thông ống đút thức ăn, ống thông chẳng may rơi ra ngoài, nên mời
cô đến thông ống mới, được trả mấy trăm tệ. Xong việc cô định về nhà thì một
bóng người quen thuộc lướt qua trước mặt.
“Chủ
nhiệm Chung!” Cô gọi lớn.
Chung
Viễn quay sang, nhìn thấy người con gái dưới ánh chiều tà, thân mình như được
dát một lớp vàng mỏng, nụ cười hiền từ, mái tóc bay bay. Anh như người mất hồn,
nở một nụ cười ngơ ngẩn, đưa tay về phía cô.
Trình
Vũ Phi ngạc nhiên bước đến, đưa tay hươ hươ trước mắt anh, “Chủ nhiệm Chung,
ban ngày ban mặt sao lại mộng du thế? Sao giống như không nhìn thấy tôi vậy?”
Chung
Viễn bỗng hoàn hồn trở lại, cười gượng gạo, “Là…là…bác sĩ Trình à. Tôi cứ nghĩ
là…hê hê, hôm nay trời nóng thật đấy.”
Trình
Vũ Phi gật đầu, nóng. Thời tiết ở cái thành phố này, vào thu rồi mà vẫn còn
nóng hâm hấp, huống gì là bây giờ, “Chủ nhiệm Chung, anh cũng đến thăm bệnh à?”
“Thăm
bệnh?” Chung Viễn hình như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ giữa ban ngày, ngớ người
ra rất lâu mới nói, “Không phải. Tôi có một căn hộ nhỏ ở đây, đến xem thế nào.
Cô có vội không? Không vội thì giúp tôi cầm một ít đồ, để tôi khỏi phải chạy
lên chạy xuống nhiều lần, rồi tôi đưa cô về nhà luôn.”
Trình
Vũ Phi đồng ý, cùng anh vào nhà. Đúng là một căn hộ rất nhỏ, chỉ có một phòng,
lại cũ nát. Trong nhà cũng bày biện hết sức đơn giản, gần như là một căn nhà
trống, vật dụng cũng rất ít, không có giường, không có ghế.
Qủa
nhiên sở thích của Chung Viễn là nhiếp ảnh, hình treo đầy bốn bức tường. Trong
đó có rất nhiều hình là của một cô gái. Trình Vũ Phi lặng lẽ tiến lại gần ngắm
kĩ: tóc ngắn mặt tròn, đôi mắt quả thật rất giống mình nhưng thần sắc có vẻ bất
cần hơn. Dù sao cũng còn trẻ mà.
“Căn hộ
này chúng tôi từng thuê sống chung. Ngày đó cô ấy chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Sau đó tôi bỏ tiền ra mua lại. Chớp mắt đã gần tám năm rồi.” Chung Viễn xếp lại
đồ đạc vào mấy thùng giấy, “Nói thật tôi cũng không muốn gặp lại cô ấy. Yêu
nhau hồi còn trẻ, bây giờ gặp lại có lẽ sẽ rất thất vọng. “Rơi trong gió lộng
hồng phai sắc. Lá thắm còn đây quả trĩu cành”. Có lẽ cô ấy đã sớm kết hôn sinh
con đẻ cái rồi, hoàn toàn không còn như ngày xưa nữa.”
Trình
Vũ Phi từ từ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh, “Chung Viễn, anh nên đi khám
bác sĩ tâm lí.”
“Tôi
chính là bác sĩ tâm lí của mình. Tôi luôn kìm chế mình đến đây thường xuyên,
cũng tránh ngồi ở đây một mình, cô xem căn nhà này chẳng có giường, chẳng có
ghế, chính là vì tôi không muốn mình chìm đắm trong quá khứ. Thế nhưng, tôi vẫn
không quên được. Bác sĩ Trình cô nói thử xem, trên đời này có loại thuốc nào
làm con người có thể quên đi quá khứ không?”
“Hình
như có một số thuốc mê có thể giúp con người tìm quên nhưng là quên về sau. Sau
khi uống thuốc thì trí nhớ sẽ bị mất trong một thời gian, còn kí ức… tôi không
biết có loại thuốc nào như vậy”. Trình Vũ Phi trả lời rất thật tình.
Chung
Viễn phì cười, “Không phải trả lời câu hỏi của cấp trên, cô làm gì mà nghiêm
túc vậy? Giúp tôi cầm một ít đồ, tôi đưa cô về nhà!” Nói rồi nhét vào tay cô
hai chiếc hộp giấy, cô oằn lưng xuống, khệ nệ bê ra ngoài.