Tô
Nhất Minh vừa tuyệt vọng vừa tức giận. Mệt mỏi từ công ty về nhà, anh phát hiện
nhà mình đã có thay đổi lớn. Những đồ chơi nho nhỏ mà bác sĩ rất thích đã biến
mất, ngoài bức tượng gỗ Tô Đông Pha, cái ông già râu dài bụng béo đang nhìn Tô
Nhất Minh với ánh mắt vừa ngây thơ vừa hiểu đời. Căn nhà anh hệt giống như một
con yêu quái vừa gỡ bỏ mặt nạ, bỗng lộ ra gương mặt lạnh lùng gian ác. Tuy
trước đây anh không hề cảm thấy căn phòng thế này có gì
không thỏa đáng.
Anh
không hề biết phải làm gì. Vốn nghĩ bác sĩ chỉ nhất thời tức giận, mấy ngày sau
bình tĩnh lại trở về ngay thôi. Ai ngờ mâu thuẫn càng lúc càng tăng, bàn tay
nhỏ nhắn của cô vẽ một đường, như là muốn phân ranh giới hạn rõ ràng với anh.
Ban
đầu anh còn cứng đầu muốn chiến tranh lạnh, vài hôm rồi mà kẻ địch
vẫn không có bất kỳ động thái gì. Bỗng chốc mất đi sự chăm sóc dịu dàng của bác
sĩ, lại thêm mấy ngày liền làm việc mệt mỏi, mặt anh hốc hác đi rất nhiều.
Anh
chìm trong suy nghĩ miên man. Vậy là tình cảm này đã dần dần phai nhạt như nước chảy
hoa trôi? Nghĩ đến đây anh cảm thấy tức giận đến mức không thở được. Thở dài,
anh vẫn quyết định xuống nước trước, phát huy huy sở trường lưu manh của mình,
kéo bác sĩ trở về trước đã, không thì mình
sống buồn tẻ và thê thảm lắm.
"Vũ
Phi, sao em lại mang đồ đạc của anh đi thế?" Tô Nhất Minh gọi điện.
"..."
Trình Vũ Phi không ngờ anh lại nhỏ nhen đến vậy, hồi lâu mới tìm lại được giọng
mình, "Em mang những thứ do em bỏ tiền ra mua. Tô Nhất Minh! Em không có
mang đồ đạc của anh đi."
"Nhưng
em đã lấy đi những thứ quý giá của anh."
"..."
Trình Vũ Phi nhớ lại mình chỉ lấy đi số đồ chơi nhỏ, không lẽ lấy nhầm thứ gì
quý giá sao?
"Chính
là em. Cưng à, em là thứ quý giá nhất của anh."
Trình
Vũ Phi không đáp, tắt điện thoại.
Tô
Nhất Minh lại dây dưa, "Cưng ơi, vừa nãy đường truyền bị nghẽn, điện thoại
bị ngắt giữa chừng à?"
"..."
"Ừm,
thật ra, em mang đi những thứ đó cũng không sao, Nhưng em còn để sót lại một
thứ rất quan trọng."
Bức
tượng gỗ Tô Đông Pha?Trình Vũ Phi nghĩ. Cô không muốn để lại ông già đáng yêu
hiền lành đó ở lại căn nhà lạnh lẽo đó, nhưng... "Cái tượng gỗ đó là mua
bằng tiền của anh, cho nên em không mang đi."
"...Là
anh. Sao em không mang anh đi... Thứ quý giá quan trọng như vậy mà em quên được
sao?" Giọng Tô Nhất Minh trầm hẳn xuống, giống như tâm trạng của anh. Tiền
của hai người cô phân định rõ ràng như vậy làm tổn thương lòng tự trọng của
anh. Anh hy vọng đối phương đừng xem trọng tiền của anh, nhưng cũng hy vọng đối
phương đừng coi anh như người ngoài... Cái mẫu thuẫn này, anh cũng không tự
mình nói rõ được.
Điện
thoại lại tắt lần nữa. Chiến thuật mặt dày của anh lần đầu tiên thất bại thảm
hại.
Đã
thu muộn, vậy mà cây cối trong viện vẫn xanh một màu xanh ngắt. Tô Nhất Minh
lặng lẽ đứng tần ngần dưới cây, lâu lắm rồi anh không đến đây, gần đây anh bận
đến nỗi không có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.
Trình
Vũ Phi từ trong bước ra, đứng cách anh vài mét, "Có chuyện gì không?"
Gầy
đi một chút... Tô Nhất Minh nhìn kỹ cô một lượt, trong lòng dậy lên nỗi xót xa,
"Bác sĩ ngực anh đau."
Sắc
mặt Trình Vũ Phi vụt lóe lên sự quan tâm,
"Đau ở đâu?"
"Ở
đây..." Tô Nhất Minh chỉ vào ngực trái của mình, "Giống như dao cắt
vậy. Nhớ em đến mức... Cùng anh về nhà đi, một mình anh ở nhà rất bi
thảm."
Trình
Vũ Phi bỗng mềm lòng nhưng vẫn làm mặt lạnh, "Đau ngực giống như dao cắt,
thế thì không phải đau tim, không có gì lớn đâu. Nếu anh không yên tâm có thể
chụp tim xem thế nào."
"..."
Tô Nhất Minh có chút tức giận, "Vũ Phi, chỉ là một chút tranh cãi nhỏ mà,
anh nhận anh sai rồi. Anh không nên như thế, không thể tức giận là nói bậy bạ
không làm đám cưới nữa, dù sao... anh giận quá mất khôn thôi mà! Hôm đó anh mệt
quá, anh thật sự rất mệt... hôm đó anh vừa đi công tác về, chạy một vòng quanh
thành phố lấy váy cưới về cho em, mục đích là muốn em vui. Kết quả
lại... Anh sai rồi... Vũ Phi, em vì chút chuyện nhỏ ấy mà bỏ nhà đi, anh rất
đau lòng..."
Trình
Vũ Phi mềm giọng, "Nhất Minh, không phải vì chuyện này.”
Tô
Nhất Minh ngẩng mặt lên cười đau khổ, "Anh cũng đoán không phải vì chuyện
này. Là vì anh ta chàng bác sĩ Mục ấy ư? Anh hiểu rồi. Một người đàn ông nho
nhã, tuy đã kết hôn, nhưng anh nghe nói hôn nhân của bọn họ không được hạnh
phúc... Nhưng mà Vũ Phi, anh ta không thuộc về em, không nên nhớ nhung, những
thứ đã thuộc về người khác..."
"Tô
Nhất Minh!" Máu nóng toàn thân dồn lên tận óc, rồi nhanh chóng chảy xuống
bàn chân, người Trình Vũ Phi nóng bừng bừng. Cô nắm chặt hai tay, móng tay bấm
vào lòng bàn tay đau nhói. "Anh yên tâm, những gì xảy ra giữa anh và tôi,
đều là do tôi tự nguyện, tôi không đổ
lỗi gì cho anh hết. Cái vở kịch vừa ăn cắp vừa la làng này không cần phải diễn
nữa. Đến với nhau vui vẻ... chia tay cũng vui vẻ đi."
Cái
câu đến với nhau vui vẻ chia tay cũng
vui vẻ làm tổn thương Tô Nhất Minh, anh bước tới vài bước, ôm lấy cô đang
chực bỏ đi, "Vậy cho anh một lý do chia tay. Tòa án ban án tử hình còn có
lý do, Vũ Phi...anh luôn cho rằng em là người ngang ngạnh cảm tính."
Trình
Vũ Phi cố vũng vẫy nhưng cũng không thể thoát được vòng tay anh, tâm trạng cuối
cùng trở nên trống rỗng, "Tô Nhất Minh, đừng đổ thừa cho Mục Thuần, con
người của anh ta em hiểu rất rõ, em chẳng có hứng thú gì với cuộc sống của anh
ta, điều em quan tâm không hiểu sao lại chính là anh! Đêm đó anh không về, vậy
anh ở cùng với ai? Em tận mắt nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau! Anh còn lừa
dối em. Được... hai người hết lần này đến lần khác không dứt khoát được, thì
em để anh tự do, cho anh cơ hội. Nhưng tại sao anh vừa về đến nhà đã đảo lộn
trắng đen, nói lừa thành ngựa? Đấy... lý do chia tay.. em nói rồi đấy. Bởi
vì... con người anh quá giả tạo!"
"!"
Tô Nhất Minh kinh ngạc nới lỏng tay, trợn
mắt nhìn cô phẫn nộ vùng thoát ra, giống hệt như sợ anh lây vi trùng bệnh cho
cô, rồi quày quả sải bước đi vào bệnh viện...
"Giám
đốc Tô". Nhận điện thoại của Tô Nhất Minh, Hồ Lâm vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng, "Anh có bận không? Tôi muốn mời anh dùng bữa cơm đạm bạc, tiện thể
cảm ơn anh. Lần trước anh giới thiệu giám đốc Giang, bây giờ đã trở thành khách
hàng của tôi rồi."
Giám
đốc Giang? Mình giới thiệu? Tô Nhất Minh vỗ trán hồi lâu mới nhớ ra đó là Giang
Bình. Ấn tượng người đẹp lại quả nhiên sâu sắc, mình tìm một mối làm ăn mệt
muốn chết, cô ta lại từ một kẽ hở nhỏ cũng tìm ra được một đống tiền. Nhưng anh
chẳng còn tâm trí đâu mà giả vờ giả vịt với cô ta, bèn đi thẳng vào vấn đề,
"Hồ Lâm, tôi muốn hỏi cô tình hình cụ thể của ngày hôm đó, cái hôm tôi
uống rượu say cô đưa tôi vào bệnh viện ấy."
Hô
Lâm ngạc nhiên, "Hôm đó sao thế? Anh.. mất thứ gì quan trọng à?"
Tô
Nhất Minh ậm ờ, đúng là mất một thứ quan trọng, mất vợ rồi...
"Hôm
đó tôi cùng đồng nghiệp đến Anger Face thư giãn, văn phòng của chúng tôi gần
đấy. Nhìn thấy anh đang gọi điện thoại, nhưng lúc đó anh say quá, điện thoại
rơi xuống đất, anh bò ra đất nhặt nhưng không nhặt được... Có một người phục vụ
giúp anh nhặt lên rồi thay anh nói chuyện điện thoại."
"
Tôi... gọi điện thoại cho ai cơ chứ?"
Hồ
Lâm cười: "Giám đốc Tô, tôi đâu phải Thiên Lý Nhãn, anh gọi cho ai sao tôi
biết được? Tôi hình như có nghe người phục vụ nói có ai đó sẽ đến đón anh. Tôi
đoán là bạn anh."
Tô
Nhất Minh có chút tuyệt vọng, "Sau đó... thì sao?"
"Sau
đó tôi định đưa anh về nhà, nhưng anh lúc đó say đến nỗi khiến người ta hoảng
sợ, tôi bèn đưa anh đến bệnh viện."
"Tôi
... lúc đó có phải đã làm chuyện gì không phải đúng không?"
Hồ
Lâm im lặng hồi lâu rồi cười nhẹ, "Anh nhất định đòi lái xe, còn nói tôi
không lên xe anh là coi thường anh... Kết quả là xe chạy ra đến đường lớn thì
cứ quay vòng vòng, tôi phải rất vất vả mới dỗ dành được anh nhường tôi
lái..."
"Còn
nữa không?"
"Còn..
anh đến bệnh viện không chịu hợp tác, còn nhổ nước bọt vào y tá người ta... Kết
quả là bác sĩ hỏi anh có phải bị dại chó cắn
không?"
Tô
Nhất Minh đau đớn mà rộng lượng bỏ qua những lời xỉ vả của bác sĩ, đi thẳng vào
vấn đề, "Hồ Lâm, tôi muốn hỏi, hôm đó tôi có làm gì... thất lễ với cô
không?"
Không
ngờ anh lại thẳn thắn như vậy, Hồ Lâm xấu hổ đến mức muốn quẳng luôn điện
thoại, nhưng may mà cô là người phụ nữ hiểu biết, cô hít thở thật sâu để điều
chỉnh lại tâm trạng của mình, "Giám đốc Tô.. hôm đó anh đã tưởng tôi là
người khác. Chính là cái người tên Vũ Phi nào đó, Vũ Phi là ai?" Thật ra
cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết người phụ nữ đó là gì của anh. Bạn tình? Không đủ
lẳng lơ. Bạn gái? Không đủ thanh nhã. Cô cảm thấy loại đàn ông như Tô Nhất
Minh, có thể kiên trì đến bây giờ chưa kết hôn, có lẽ có yêu cầu rất cao đối
với phụ nữ.
"Là
vợ tôi." Sự thật khủng khiếp như vậy sao? Tô Nhất Minh không còn hứng thú
trò chuyện tiếp, cúp máy ngay.
Chuyện
của ngày hôm đó anh đại khái đã đoán được bảy tám phần. Trình Vũ Phi chắc chắn
đã nhìn thấy gì rồi, vậy mà ngày hôm sau anh còn nói dối cô. Sai lầm này thật
vô cùng nghiêm trọng. Anh phải cẩn thận vạch ra kế sách, làm sao để bác sĩ tha
thứ cho anh, nếu không... đám cưới hoàn hảo trong kế hoạch của anh sẽ tan thành
mây khói...
Trình
Vũ Phi trở về chỗ ở cũ. Một hôm vừa trở
về nhà cô đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Tô Nhất Minh, cô buồn phiền muốn
tránh mặt nhưng bị anh không chút khách khí đứng chặn ngay trước mặt.
"Vũ
Phi, đại mỹ nhân đó là Hồ Lâm. Là kiểm toán mà anh mời về."
"Anh
không cần đến đây khoe khoang, em không muốn
biết." Trình Vũ Phi lại càng phiền não.
"Hôm
đó anh uống say được cô ta đưa vào bệnh viện, bị bác sĩ bắt tiêm. Vũ Phi, em
xem, tay anh có vết tiêm đây này, anh đếm rồi, những sáu vết! Tiêm thuốc mà có
tới sáu vết, Vũ Phi.. anh bị bác sĩ bắt nạt..."
Trình
Vũ Phi liếc mắt nhìn người đàn ông đang làm ta vẻ tủi thân, uống rượu say bị
người ta đâm cho thành cái đài sen cô không lấy làm ngạc nhiên.
"Lúc
anh uống say có tật nhìn không rõ người... không chỉ nhìn không rõ mà là nhận
nhầm người, thứ gì cũng nhận không ra. Giang hồ đồn rằng, có lần anh tiếp khách
uống say, không ngừng đập đập cái vòi nước trong nhà vệ sinh, miệng còn nói.
"A lô, a lô, anh Đường đấy à? Cái điện thoại này sao không gọi được
thế..."
Trình
Vũ Phi cuối cùng không kìm được, khóe miệng trễ xuống. Tô Nhất Minh lăn lộn
trong thương trường, giỏi đoán ý người khác qua lời nói ánh mắt, lập tức túm
lấy cơ hội thoáng qua này, ôm lấy cô, hôn cô, "Vũ Phi, em cười rồi. Cười
có nghĩa là tha thứ cho anh rồi... Về nhà đi. Mấy hôm nay anh giống như một chú
cún lạc chủ, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, thẫn thờ đi ra đi vào ngóng
chờ em. Cứ thế này mấy hôm nữa chắc sẽ hóa đá luôn.. Vũ Phi, em đừng biến anh
thành đá..."
Trình
Vũ Phi nhắm mắt lại, trong đầu bỗng lóe lên cảnh tượng anh cùng Hồ Lâm ôm hôn
nhau cuồng nhiệt, trong lòng chua xót, nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Nhất Minh...
em rất coi trọng sự chung thủy, điều nay không có nghĩa là em đòi hỏi anh như
một tờ giấy trắng. Em không để ý đến quá khứ của anh chỉ cần nó khống dính dáng
đến hiện tại, chúng ta đều có quá khứ. Nhưng em quyết không thể chấp nhận người
mình yêu chạy qua chạy lại giữa hai người phụ nữ, không muốn bỏ ai."
Tô
Nhất Minh ôm chặt cô, "Vũ Phi... Tối hôm đó anh uống say quá, anh tưởng Hồ
Lâm là em, nên anh đã làm chuyện ngu ngốc. Nhưng...anh và cô ta thực tế không
có quan hệ tình cảm nào hết. Anh không hề có chút suy nghĩ gì không phải với cô
ta. Ngày hôm sau anh sợ em biết chuyện sẽ nghĩ ngợi lung tung, sợ quan hệ của
chúng ta thêm căng thẳng, nên anh nói dối. Vũ Phi, em có thể tha thứ cho anh
một lần này không? Anh thấy oan ức, anh trước nay không hề chạy qua chạy lại
giữa hai người phụ nữ, chứ đừng
nói đến không muốn bỏ ai. Anh toàn tâm toàn ý yêu một mình em mà. Oan cho anh
quá!"
Trình
Vũ Phi cúi đầu, "Nhất Minh, đó là vấn đề trong nhân cách của đàn ông. Dù
là ôm ấp vỗ về, hay lên giường mây mưa thì cũng là đa tình không chung thủy,
chỉ khác nhau ở mức độ mà thôi, về bản chất thì giống nhau."
Tô
Nhất Minh suýt ngất, anh nghĩ sự khác biệt ở đây là rất lớn! Bạn thử móc ra một
vạn tệ hỏi người phụ nữ nào muốn lên giường cùng bạn, chắc chắn sẽ chẳng có mấy
người, nhưng nếu bạn hỏi người phụ nữ nào muốn được bạn ôm một chút, bảo đảm sẽ
có một đống phụ nữ giơ tay. Nhưng anh không dám phản đối bác sĩ lúc này.
Chần
chừ một lát Tô Nhất Minh nói nhỏ, "Nhân cách của anh không có vấn đề gì,
anh cũng muốn có một tình yêu chung thủy. Vấn đề chỉ phát sinh khi anh uống
rượu say. Vũ Phi... anh sẽ cai rượu, sau này anh nhất định sẽ cai rượu. Chỉ cần
em quay về, Vũ Phi, em quay về cùng anh, không có em căn nhà chẳng khác gì một
cái hang bị đóng băng..."
Trình
Vũ Phi lắc đầu nhè nhẹ, "Nhất Minh, trong lòng em có chút khúc mắc. Em cần
chút thời gian để suy nghĩ về tình yêu của chúng ta."
"Tình
yêu của chúng ta có vấn đề ư? Anh cảm thấy rấy tốt mà, trước khi chuyện này xảy
ra chúng ta đều rất tốt..."
"Vấn
đề rất lớn. Em nghĩ rằng tình yêu nên bình đẳng. Nhưng giữa chúng
ta, anh luôn có vị trí cao hơn, anh là người phất cờ ra lệnh. Anh để ý đến em,
anh tốn công sức để theo đuổi em, anh nói muốn sống chúng, anh nói muốn kết
hôn..."
"Trong
tình yêu luôn phải có một bên chủ động mà. Bác sĩ, chính là do em nhập nhằng,
không xác định rõ, đợi đến lúc đầu bạc hết rồi quan hệ của chúng ta vẫn chưa
sáng tỏ..."
"Không
phải là vẫn đề chủ động hay bị động, mà là anh không có thành ý. Trong tất cả
mọi việc, anh đều không hỏi ý kiến em, không để ý đến cảm giác của em. Anh biết
em sợ độ cao, nhà của anh lại trên tầng cao nhất. Vì anh em đã cố gắng để
dọn đến đó sống cùng anh, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng hỏi em quen hay
chưa, có thích hay không..."
"..."
"Lần
đầu tiên của chúng ta là vào ngày Cá tháng tư. Hôm đó những gì anh nói với em,
em đều nhớ rất rõ, nhưng không dám tin. Nhất Minh, có phải anh cố ý sắp xếp
ngày hôm đó không? Anh muốn sau này khi chia tay có thể chối bay chối biến
những lời từng nói không?"
"..."
"Tô
Nhất Minh, em bất chấp tất cả để yêu anh, lao vào anh như con thiêu thân lao
vào lửa. Nhưng anh trước sau đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, luôn nghĩ đến lúc chia
tay có đường lùi. Anh cẩn thận áp dụng biện pháp tránh thai an
toàn, chính là lo lắng nếu lỡ có em bé thì khó xử lý? Anh rất thận trọng không
kể với em công việc làm ăn, lo là em sẽ ngó nghiêng đến tài sản của anh?"
"..."
"Tô
Nhất Minh, em thấy tim mình dường như đã nguội lạnh, đã mệt mỏi. Em muốn suy
nghĩ về tương lai của chúng ta, tuy bây giờ em đã
không thể khẳng định chúng ta có tương lai hay không..."
"Anh...
có thành ý. Kết hôn đó chính là thành ý lớn nhất của anh..." Tô Nhất Minh
cuối cùng cũng nói được một câu.
Trình
Vũ Phi cười mệt mỏi, "Đúng rồi, em mới
đầu cũng rất cảm động. Em cho rằng cố gắng của mình đã cảm động được anh. Em
cho rằng tình yêu của em cuối cùng cũng được đền đáp... Tiếc là không phải. Anh
vẫn không có thành ý. Anh định ngày cưới, đặt may váy cưới, đặt tiệc cưới mà
không hề hỏi ý kiến của em. Em cảm thấy mình giống như một con thú cưng, không
được phát biểu bất kỳ ý kiến gì, tuy được chủ nhân yêu quý chiều chuộng nhưng
lại không được tôn trọng. Nhất Minh, đây không phải tình yêu mà em cần, đây không
phải cuộc hôn nhân mà em muốn có..."
"Đó
là vì thân phận của anh đặc biệt, hôn sự không thể qua loa được, có rất nhiều
chi tiết em không hiểu được, phải đích thân anh làm. Thật ra lo liệu đám cưới
rất mệt..."
"Em
biết là mệt. Cho nên em luôn muốn cùng anh gánh, nhưng mỗi lần em nhắc đến là
anh lại xù lông lên..."
"Em
lần nào cũng chỉ muốn dời ngày cưới! Em biết anh anh không thể dời được
mà!"
"Đó
là vì anh không muốn cùng em đi gặp bố mẹ. Không có sự chúc phúc của bố mẹ, em
không thể yên tâm kết hôn cùng anh..."
"Sớm
muộn anh cũng đi mà, dạo này anh công việc quá bận
rộn... Hơn nữa, bố mẹ em cũng đâu có vấn đề gì. Em chỉ cần nói với họ là được
rồi!Con rể ưu tú như thế này cơ mà! Một chàng rể rùa vàng đủ tiêu chuẩn! Sao
lại không đồng ý được chứ? Vũ Phi, em biết đấy, rất nhiều chị em phụ nữ muốn
cưới chú rể rùa vàng anh đấy! Từ mười sáu tuổi đến sáu mươi tuổi..."
"Nhưng
bố mẹ em không đồng ý, họ không thích anh!"
Tô
Nhất Minh bị tổn thương bất ngờ, lời không qua xử lý của não bộ cứ thế tuôn ra,
"Sao lại có thể như thế? Bố mẹ em thật chẳng có mắt nhìn người! Họ nghĩ
rằng con gái họ là tiên nữ chắc! Anh mà không cưới em, em chẳng phải đã thàng
gái ế không ai thèm đó ư?"
Trình
Vũ Phi lúc rối trí đã nói ra sự thật. Đang hối hận thì nghe những lời Tô Nhất
Minh nói, mắt bỗng long lên sòng sọc, mất cả lý trí, "Tô Nhất Minh, anh
cho rằng anh là chú rể rùa vàng ư? Anh không cảm thấy kết hôn với em là một ân
huệ sao? Anh có biết bố mẹ em vì sao không thích anh không?"
"Chê
anh già?" Chí ít so với cái tay Mục Thuần đó, anh cảm thấy mình già hơn
hai ba tuổi, những thứ khác tuyệt đối không thua kém gì anh ta...
"Bố
em nói anh là gian thương, ông nói doanh nhân ở
Trung Quốc tay đều nhúng chàm, chỉ cần chính phủ sờ gáy, chẳng mấy ai thoát
được tội! Không chừng hôm đó cũng là ngày tra gông vào cổ đấy..."
"..."
"Tiền
kiếm được đến một mức độ nhất định thì sốtiền đó chẳng thuộc về anh nữa, mà đó
là của nhà nước của chính phủ, chính phủ nhìn anh ngứa mắt, muốn lấy lại lúc
nào mà chẳng được..."
"..."
"...
Loại người như anh trong túi có mấy đồng thì đã không biết kính trọng, chẳng
coi ai ra gì, lúc nào cũng dương dương tự đắc, cả ngày đấu đá với nhau, Nuôi
gái bao, thuê sát thủ giết người, buôn lậu trốn thuế... gây thù chuốc oán khắp
nơi, để con gái theo anh cả đời họ lúc nào cũng thấp thỏm lo âu..."
"...."
"
Vì thế... anh không phải là chú rể rùa vàng gì hết, chỉ là một con bọ rùa mà
thôi! Bên ngoài thì rực rỡ lấp lánh, nhưng một khi người khác giẫm lên, trong
bụng chỉ toàn phân mà thôi, có chùi thế nào cũng chẳng sạch được..."
"...."
Sự
im lặng đến ngột ngạt. Có một thứ gì đó vừa bay qua đâm lá cây bên cạnh. Tô
Nhất Minh giơ tay chụp lấy, bắt được một con côn trùng bé nhỏ. Là một con bọ
rùa. Anh búng một cái, con bọ rùa tội nghiệp rơi ngay xuống đất, sáu chân giơ
lên trời, xoay xở thế nào cũng không lật người lại được. Tô Nhất Minh thò chân,
giẫm nát con bọ rùa, quả nhiên từ bụng phọt ra chất phân vàng vàng, dính trên
nền đất chùi thế nào cũng không sạch...