Một
buổi tối, không thể xua tan nỗi cô đơn đang bủa vây, Tô Nhất Minh gọi điện cho
Lục Dã Bình, mời anh ta đi uống rượu. Sau khi chia tay với bác sĩ Trình, anh
hận mình vì say rượu mà gây ra những chuyện đau lòng vừa qua, nên từng quyết
tâm cai rượu, nhưng bây giờ tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Dã
Bình không biết Tô Nhất Minh xảy ra bao chuyện như vậy, nghe điện thoại là vô
cùng khoái chí nhận lời ngay, còn nói mình đã được lên chức giáo sư một cách
thuận lợi, muốn đến nhà anh lấy vài chai rượu ngon uống mừng.
Đến nhà
anh, Lục Dã Bình cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất ổn, "Nhất Minh! Sao
nhà cậu thay đổi lớn đến thế? Tôi nhớ lần trước vẫn còn trưng những đồ chơi của
đàn bà mà". Cô nàng bác sĩ ghê gớm của anh đâu rồi? Sao chẳng còn chút dấu
vết gì của cô ta ở đây thế này?
"Được
rồi, được rồi, đừng có mà vờ vịt nữa. Tôi biết cậu đã đoán ra được, tôi chia
tay với cô bác sĩ ấy rồi! Cô ấy mang tất cả mọi thứ đi rồi. Lời trù ẻo xui xẻo
của cậu linh ứng rồi. Hồi đó tôi không muốn táỉ hợp với Tiểu Mục, cậu đã trù ếm
tôi đời này sẽ không tìm được tình yêu đích thực còn gì. Cậu thắng rồi đấy. Tôi
chẳng còn người phụ nữ nào nữa! Từng người, từng người một hệt như chim di trú,
bay đến rồi lại bay đi, chẳng một ai ở lại..". Tô Nhất Minh bao nhiêu ngày
nay đau quặn lòng, chẳng có ai để dốc bầu tâm sự giờ đây đã tìm được người
thích hợp để trút nỗi lòng. Lục Dã Bình chẳng an ủi anh, vội vàng chạy đến
trước mộtbức tượng gỗ Tô Đông Pha, vô cùng
thích chí sờ sờ cái bụng to, "Chia tay cũng tốt,
giám đôc Tô, cậu thần thông quảng đại, sẽ kiếm được cô khác ngay thôi, lo gì.
Có thể tặng cái tượng gỗ này cho tôi không? Lần trước tôi xin, cậu nói là bảo
bối của cô ta, đồ keo kiệt!"
Tô Nhất
Minh vốn dĩ có một bụng tủi thân cần có người an ủi, ai ngờ cái gã này càng nói
càng vô duyên. Trong lúc mình đau không muốn sống, hắn ta lại muốn làm tiền
mình, càng nghĩ anh càng không ngăn được lửa giận, "Không được! Vũ Phi nói
bức tượng Tô Đông Pha này rất giống tôi!"
"Giống
cậu?". Lục Dã Bình quay đầu nhìn anh, nhịn không được cười ha hả,
"Không giống, không giống, nếu là trước đây thì giống. Lúc đó bụng cậu
to."
Tô Nhất
Minh hận anh ta đến cực điểm.
Lục Dã
Bình tiếp tục cười lớn, "Cái ông Tô Đông Pha bụng to này có một giai thoại
thú vị, loại thương nhân khắp người sặc mùi tiền như cậu chắc chắn không biết.
Để giáo sư đại học nói cho cậu biết nhé. Tô Đông Pha từng sờ cái bụng to của
mình nói: "Các người có biết trong cái bụng này có chứa gì không?" Có người nói
đầy một bụng rượu thịt, có người nói một bụng thi thư, chỉ có Vương Triều Vân
nói, đại học sĩ có một bụng lỗi thời. Tô Đông Pha cười lớn, thế là nhận Vương
Triều Vân là tri kỷ. Nhất Minh, theo tôi thấy, ở điểm này cậu rất giống với ông
ta, đều là một bụng lỗi thời."
".."
Tô Nhất Minh tiếp tục nghiến răng.
"Bởi
thế Nhất Minh, hay là cho tôi ông Tô Đông Pha này để tôi đặt ở thư phòng nhé,
để ở đây sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của cậu. Thành phần trí thức cao cấp như
tôi, có chút hủ bại nhưng không mất đi sự cao nhã, chứ thương nhân như cậu, gió
chiều nào xoay chiều ấy thì tốt hơn... Cậu nghĩ đi, nếu không phản đối, mấy
ngày nữa tôi sẽ đến mang về. Bây giờ ăn cơm cái đã, tôi đói meo rồi
đây...".
Bức
tượng Tô Đông Pha trên bàn hình như chẳng chút bận tâm đến việc mình sẽ ở đâu,
vẫn độ lượng ưỡn bụng ra, ánh mắt trong trẻo mà hiểu đời nhìn vào cõi vô định
nào đó.
Tô Nhất
Minh cùng Lục Dã Bình tìm một quán bình dân. Anh đang vô cùng chán nản, chỉ
muốn uống cho say. Anh không muốn đến nhà hàng lớn, sợ người quen nhìn thấy bộ
dạng khó coi của mình khi say rượu.
Mượn
rượu giải sầu, sầu càng sầu. Vừa mới uống vài ly, Tô Nhất Minh không còn giữ
được sự mạnh mẽ giả tạo lúc tỉnh, bắt đầu giống như chị Tường Lâm khóc lóc kể
lể chuyện chia tay của mình, liên tục hỏi Lục Dã Bình mình sai ở chỗ nào
Lục Dã
Bình cười nhạt, "Cậu ấy à, tôi đã nói rồi, một bụng lỗi thời. Cậu thì cũng
chỉ là có chút tiền, có tiền rồi cậu cứ sống theo cách của người có tiền, đốt
tiền đi tìm phụ nữ đi, trẻ có, đẹp có, gợi tình có, chơi chán rồi thì đá người
ta lại tìm cô khác thay thế đừng động chân tình là được. Cũng có thể đến trường
chọn vợ, muốn thế nào thì tìm thế ấy. Cậu vừa muốn tìm một cô có thể hoạn nạn
cùng nhau, sống chết có nhau như những người đàn ông bình thường khác, lại vừa
muốn yêu đến long trời lở đât... Vậy cũng được, Nhưng cậu biết chúng ta muốn gặp
được người phụ nữ như thế phải đối đãi với người ta như Bồ tát sống không? Cậu
lại không muốn, muốn giống như cha thiên hạ, để người ta như một cô con dâu
được nuôi từ bé đợi cậu trưởng thành. Đúng là lỗi thời... Tình yêu của cậu chỉ
còn nước tiêu đời thôi!"
Tô Nhất
Minh phản bác, "Tôi lúc nào cũng cưng chiều cô ấy, đâu có khác gì người
đàn ông bình thường khác!"
Lục Dã
Bình cười giễu, "Sự cưng chiều kẻ cả! Giống như người lớn chiều con nít,
chủ chiều nô bộc vậy! Bây giờ trẻ con cũng đòi bình đẳng rồi! Loại người như
cậu làm cha thiên hạ quen rồi, quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình. Cậu
nghĩ thử xem, chuyện hôn nhân đại sự quan trọng như thế mà cậu không hề bàn bạc
với người ta mà tự ý quyết định, rõ ràng là chỉ muốn tiện việc cho mình, còn ngụy
biện là để cô ấy đỡ lo. Cậu còn nói với con gái nhà người ta là chẳng ai thèm
lấy. Tại sao chẳng ai thèm lấy cô ấy? Chẳng phải là vì bị tên khốn nạn như cậu
làm lỡ dở sao? Còn nữa, sự nghiệp của cậu thất bại, tâm trạng không vui thì thô
lỗ chạy đến chia tay với người ta, còn trách móc người ta không gánh vác hoạn
nạn với cậu. Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa? Lúc cô ấy bỏ đi
cô ấy đâu biết công ty cậu đang gặp khó khăn"
"Không..
không phải như vậy! Tôi không nỡ để cô ấy chịu khổ vì mình nên mới chia tay với
cô ấy... Tôi thật bi thảm. Tôi dùng lòng tốt để làm chuyện tồi tệ, tôi tự tay
chôn vùi tình yêu của mình và lại phát hiện ra chỉ là làm trò vô ích.."
"Dùng
lòng tốt làm chuyện tồi? Cậu mà cũng có lòng tốt à? Nghĩ đến Tiểu Mục, hồi đó
cô ấy tốt với cậu như thế; chỉ một lần phạm phải sai lầm, cậu dứt khoát không
tha thứ cho cô ấy. Cô ấy kết hôn rồi cậu cũng không tha, còn tặng cô ấy quà, có
phải là cậu cố tình không? Cậu tặng quà để chia rẽ tình vợ chồng người ta hay
sao?... Tô Nhất Minh, tôi đã nói từ lâu rồi, đây là
báo ứng của cậu! Cậu mãi mãi không có được tình yêu đích thực! Có được cũng sẽ
đánh mất!"
"Không
đúng! Tôi chưa từng nghĩ như thế." Tô Nhất Minh gân cổ phản bác, anh đâu
có hèn hạ như thế cũng không hẹp hòi như thế, chỉ là vì lúc đó còn quá trẻ, dễ
bị kích động, lại kiêu ngạo. Bây giờ anh đã được đào luyện, hiểu được cuộc đời
ngắn ngủi, nỗi sầu dài lê thê, vũ trụ quá to lớn, lòng người lại quá nhỏ bé, có
rất nhiều điều đều không thể sống thật lòng. Anh đã hối hận, đã đau khổ, đổi
lại bây giờ anh đã tha thứ cho cô ấy. Nhưng không biết Vũ Phi nghĩ thế nào, cô
ấy có tha thứ cho mình không?
Ông chủ
quán lo lắng nhìn vị khách đang lồng lên như con thú hoang trong quán của mình,
tươi cười đến rót rượu, bê thức ăn lên. Ánh đèn trong quán vàng vọt nhưng ấm
áp. Trong mắt của người sắp say Tô Nhất Minh mọi vật dần dần biến sắc, mơ hồ...
Tô Nhất
Minh say túy lúy. Lục Dã Bình dìu anh ra lề đường đón taxi. Đương lúc cuộc sống
về đêm trở nên náo nhiệt nhất, taxi khó kiếm, đợi hơn mười phút mà vẫn không có
một chiếc xe trống nào. Bỗng có một chiếc xe cảnh sát từ từ chạy đến.
"Dã
Bình,... Đường dây nóng của Cục giá cả có phải là 12358 không?". Tô Nhất
Minh đột nhiên hỏi.
"Ừm,
xem ra cậu vẫn chưa say quắc cần câu." Lục Dã Bình cười gượng.
"Cậu
nhìn cái xe taxi kia xem! Xe khác một km hai tệ, còn trên xe đó lại đề là một
tệ mốt một km. Rỗ ràng là muốn phá giá mà,
cạnh tranh không lành mạnh.
Lục Dã
Bình như không tin vào tai mình, "Bởi thế cậu định gọi điện tố cáo
à?"
"Tôi
chẳng ngu đến thể! Cậu tưởng tôi uống say rồi đúng không? Tôi phải chặn cái xe
này lại để nó chở mình về nhà, tiết kiệm được mấy tệ... Ê ê, dừng xe
lại...".
Lục Dã
Bình suýt ngất, vội vàng đưa tay ngăn anh lại: "Đừng đừng! Nhất Minh! Đó
là xe cảnh sát! Trên xem không phải để là một tệ mốt mà là 110! Cậu chặn nó là
cậu hết đường về nhà!".
Mấy
phút nữa trôi qua cũng không đón được chiếc taxi nào. Tô Nhất Minh không thể
kiên nhẫn hơn được nữa, nhất định đòi lái xe về nhà. Lục Dã Bình đối phó không
được với kẻ say rượu, thầm hối hận không chịu học lái xe, vừa sợ chết vừa lo
cho Tô Nhất Minh, đành nơm nớp lo sợ lên xe. Xe lạng qua lạng lại chạy chưa
được mấy bước thì một cảnh sát từ trong chiêc "taxi" 110 lúc nãy nhảy
xổ ra, chặn xe lại, hách dịch đưa máy đo nồng độ rượu lên miệng Tô Nhất Minh
toàn thân sặc mùi rượu.
Tô Nhất
Minh vẫn luôn có chút kính sợ đối với loại máy móc quốc gia này, lấy hết can
đảm hít một hơi thật sâu rồi thổi. Máy đo nổng độ rượu bất ngờ không có chút
động tình. Anh cảnh sát chẳng hiểu đầu cua tai nheo, Lục Dã Bình vội vàng lau
mắt kính, chỉ có Tô Nhâìt Minh dương dương tự đắc mở cửa bước lên xe, thầm nghĩ
cách mà đồng chí Lâm "Hảo Thắng" dạy mình thật hữu dụng. Nhưng suy
nghĩ một hồi cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhìn ra ngoài thì thấy Lục Dã Bình
đang đứng kế bên xe, anh ngoác miệng gọi Lục Dã Bình lên xe, Lục Dã Bình cười
đau khổ ra dấu gì đó với anh. Tô Nhất Minh thấy vô cùng khó hiểu.
Sự khó
hiều của anh mau chóng có lời giải đáp, cứa xe mở ra, anh cảnh sát trên tay cầm
chìa khóa xe, thò đầu vào cười lạnh lùng: "Tiên sinh, đây là xe của tôi.
Anh muốn ngồi thì đổi vị trí. Sao? Muốn đi tuần tra cùng tôi hay muốn trở về
đơn vị cùng tôi?"
Lúc Tô
Nhất Minh tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong nhà, khắp nhà bừa bộn, Lục Dã Bình
đang nằm trên sô-pha gáy o o. Anh chán ghét lay anh ta dậy: "Dã
Bình, sao cậu lại ngủ ở nhà tôi? Không về nhà vợ cậu không cằn nhằn sao?"
Lục Dã
Bình đau khổ mở mắt ra: "Tôi cũng muốn về nhà, nhưng hôm qua cậu quậy phá
cả đêm, tôi chỉ vừa chợp mắt được một chút."
"Không
thể nào. Tôi ngủ rất say mà."
"Cậu
biết hôm qua cậu về bằng cách nào không? Là cảnh sát giao thông đưa cậu về đấy!
Cậu thật mất mặt quá đi, trước tiên là tưởng xe cảnh sát là taxi đòi chặn lại,
tiếp đó là tưởng xe cảnh sát là xe mình đòi chạy... Cũng may là tôi xưng cái
chức danh cao quý giáo sư đại học của mình ra, nói ngon ngọt với cảnh sát người
ta mãi, anh ta mới khách khi chở chúng ta về nhà đây."
"Không
thể nào." Những chuyện mình làm khi say rượu, Tô Nhất Minh đều một mực
không nhận.
"Lại
chối bay chối biến rồi. Tính đã vậy rồi mà. Có lần uống say cậu còn tè giữa
đường, hôm sau cậu cũng chối bay."
"Đồ vu
không!" Tô Nhất Minh thẹn quá hóa giận.
Lục Dã
Bình lười đôi co với anh: "Xe của cậu bị giam rổi, tự đến đội cảnh sát mà
lấy. Nhưng cái máy đo nồng độ của cảnh sát thật bất thường, cậu say bét nhè như
vậy mà không đo ra được. Chắc là lãnh đạo cảnh sát bị một vố nặng rồi nhập phải
hàng giả! Sau này chúng ta ra đường phải cẩn thận gấp vạn lần đấy". Nói rồi
anh đi ra cửa. Tô Nhất Minh ngoẹo đầu nhìn dáng đi của anh ta, bỗng lao đến
chặn anh ta lại: "Dã Bình, Trước bụng cậu ôm gì thế?"
"Không
có gì."
"Rượu
của tôi! Rượu vang của tôi! Dã Bình chai này cậu không thể mang đi, đây là rượu
may mắn của tôi...". Tô Nhất Minh đưa mắt quét ngang tủ rượu, nhanh chóng
phát hiện ra thiếu một chai.
Lục Dã
Bình nổng nhiệt ôm lấy anh, ra vẻ an ủi: "Ai dà chiến hữu! Cậu tỉnh lại
hoàn toàn rồi, đầu óc thật minh mẫn, anh đây yên tâm rồi." Nói rồi mang
bảo bối của Tô Nhất Minh thi lễ rồi phóng vào thang máy.
Tô Nhất
Minh rầu rĩ thở dài, anh không phải là xót tiền, dù rằng chai rượu đó cũng đáng
chút tiền, anh chỉ xót vận may của mình. Chai rượu này anh tìm được ở một cửa
hàng nhỏ trong nước, giá trên nhãn là bảy trăm, nhưng anh biết rõ chai rượu này
tối thiểu cũng phải bốn ngàn, thế là tỉnh bơ mua ngay. Trước giờ anh không nỡ
uống, bởi vì anh cảm thấy chai rượu này mang lại may mắn cho mình. Nhưng bây
giờ anh sống dở chết dở thế này, chắc chẳng còn gì tồi tệ hơn nữa xảy ra.
Ai ngờ
chuyện tồi tệ hơn lại xảy đến. Chưa đầy hai phút Lục Dã Bình đã gọi điện đên,
giọng lắp bắp: "Nhất Minh, tối qua có một chuyện. Tôi không biết nói với
cậu thế nào, tối qua cậu đã gọi cho bác sĩ Trình."
"Hả?"
"Gọi
xong cậu rất đau khổ, ôm điện thoại khóc tu tu."
"Không
thể nào!", Tô Nhất Minh tức giận, mình sao lại đi làm cái chuyện mất mặt
như thế chứ?
Lục Dã
Bình im lặng một hồi, giống như là đang hạ quyết tâm ghê gớm lắm: "Tôi
biết những việc cậu làm khi say cậu không còn nhớ nữa, bởi thế tôi đã ghi âm
lại. Cậu tự mở lên mà nghe đi. Nhất
Minh, nghĩ thoáng một chút, trên đời này con gái tốt còn nhiều lắm, anh giới
thiệu cho cậu một em nhé... bảo đảm là tốt hơn cô này nhiều”
Tô Nhất
Minh thấy vô cùng bất an, chầm chậm bước đến máy điện thoại, nhấn nút
nghe lại.
Đầu
tiên là anh gọi điện thoại sang, nhưng lại là một người đàn ông bắt máy, hỏi
anh tìm ai bằng thứ tiếng Anh vô cùng lưu loát.
"Vũ
Phi.. Vũ Phi. Anh nghe thấy mình không ngừng gọi tên cô bằng giọng lè nhè không
rõ.
Cuối
cùng nghe thấy giọng Trình Vũ Phi lạnh lùng: "Anh là ai?”
"Vũ
Phi... cưng... Vũ Phi...""
"Tô
Nhất Minh? Anh còn có chuyện gì à?"
"Vũ
Phi, anh nhớ em, anh nhớ em..
"Tô
Nhất Minh, có phải anh uống say rồi không? Quên là giữa chúng ta đã kết thúc
rồi sao?"
"Không...
chưa kết thúc... không thể kết thúc. Vũ Phi, anh yêu em, anh nhớ em. Không có
em anh không sống nổi”
Trình
Vũ Phi gượng cười: "Tô tiên sinh, anh quên rồi à, lần trước anh đích thân
sang đây nói chia tay với tôi. Tôi cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi. Đây chỉ là
một trò chơi tình yêu mà anh là người dẫn dắt, do anh chủ động bắt đầu, cũng do
anh đích thân kết thúc. Anh nói đó rồi phản đó, lúc gần lúc xa, anh là cao thủ
lão luyện trên tình trưởng, tôi thừa nhận mình chơi không lại anh, vui buồn ly
hợp, hỷ nộ ái ố, tất cả đều nằm
trong tay anh. Anh muốn làm tôi khóc thì tôi khóc, muốn tôi cười thì tôi cười,
tôi cứ nghĩ mình rất lý trí, không ngờ cũng có
ngày đầu óc u mê rơi xuống vực sâu. Bởi vì tôi yêu anh, rất yêu anh. Tình yêu
thật là bất chấp lý lẽ, khiến cho con người ta thậm chí có thế hoàn toàn đảo
lộn thị phi, hoàn toàn đánh mất
chính mình. Nhưng tôi tin thời gian sẽ làm phai nhòa tất cả, tôi sẽ quên được
anh, như từng muốn quên đi Mục Thuần..."
"Không
phải trò chơi, Vũ Phi, anh cũng yêu em... thật đấy..."
"Vậy
ư? Hê hê, là bởi vì anh đang say nên mới nói yêu tôi? Hoặc giả anh chưa chơi đã đời
trò chơi này? Lần đó sau khi cãi nhau với anh tôi như chết rồi, vô cùng đau
khổ, tôi khó khăn lắm mới quyết định sang Mỹ, cố hết sức để quên anh, lần thứ
nhất anh gọi điện sang, tất cả mọi sự phòng thủ của tôi đều bị phá vỡ, tôi lại
bắt đầu hy vọng. Tôi ngày nhớ đêm mong, thậm chí muốn chủ động một lần, chủ
động mong anh tha thứ, sau đó mãi mãi đi theo anh nghe lời anh... Kết quả tôi
đã đợi được điều gì? Tôi đợi được anh sang đấy nói chia tay, Tô Nhất Minh, cuối
cùng tôi cũng đã tỉnh lại sau giấc mộng, sẽ không bị anh mê hoặc nữa. Nỗi thống
khổ này tôi không muốn nếm phải một lần nữa. Anh cũng đừng lãng phí tâm sức làm
gì, hết lần này đến lần khác, anh cho rằng tôi là đứa ngốc nghếch chắc?"
"Không
phải, không phải như vậy. Vũ Phi, Vũ Phi, anh nói chia tay với em là vì anh
nghĩ công ty mình sắp phá sản rồi, không còn lại gì cả. Anh không muốn liên lụy
đến em, không muốn em phải chịu khổ cùng anh, không muốn em đi tìm một thằng
đàn ông trắng tay... Thật ra anh thật sự rất yêu em, rât yêu. Bao ngày qua anh
sống mà như chết, Vũ Phi, anh không thể không
có em... Vì những ngày tháng tươi đẹp trước đây của chúng ta, Vũ Phi, em hãy
tha thứ cho anh nhé, không có em anh chết mất.”
"Tô
Nhất Minh, kết thúc là kết thúc, anh đừng làm phiền tôi nữa. Bệnh viện M hy
vọng tôi tiếp tục làm việc ở đó, tôi sẽ không về Trung Quốc nữa. Tô Nhất Minh,
buông tha cho tôi đi. Nếu anh còn nhớ đến những ngày tháng tốt đẹp đó thì hãy
để tôi đi tìm hạnh phúc thuộc về mình đi. Anh cũng có một cô gái tốt hơn đang
chờ anh phía trước. Tô Nhất Minh, dù rằng tình yêu của anh đem lại nỗi đau
thương rất lớn cho tôi, tôi không hề hận anh, nhưng nếu anh cứ làm phiền tôi
như thế này thì sẽ khác đấy. Tô Nhất Minh... đừng ép tôi phải hận anh."
"Hạnh
phúc thuộc về em? Vũ Phi... em.. có người đàn ông khác rồi ư? Là người đàn ông
vừa nãy nghe điện thoại?"
Trình
Vũ Phi im lặng hổi lâu, cuối cùng nói: "Đúng. Là anh ấy. Là
một anh chàng tóc vàng đẹp trai. Tôi muốn cùng anh ấy bắt đầu cuộc sống mới ở
Mỹ. Tô Nhất Minh, chúc phúc cho tôi đi. Tôi cũng hy vọng anh sẽ tìm được một
người con gái tốt như ý anh."
"Anh
chàng tóc vàng đẹp trai? Vũ Phi em tìm được một gã Kim mao sư vương? Không
được, không được, anh không đồng ý... Không cùng quốc tịch, ngôn ngữ, văn hóa,
bối cảnh, giữa hai người sẽ có khoảng cách rất lớn..”
Cô cuối
cùng cũng hết kiên nhẫn: "Không lớn bằng khoảng cách giữa chúng ta. Tôi
gác máy đây, giữa chúng ta thật sự không thể nữa rồi. Chúc anh sớm tìm được
hạnh phúc đích thực." Sau đó cô cúp máy.
Tô Nhất
Minh nhấn nghe lại hết lần này đến lần khác, nước mắt rơi lã chã. Mấy ngày sau
Lục Dã Bình bất ngờ nhận được điện thoại của Vu Tuy Văn. "Dã Bình, gần đây
Nhất Minh có chuyện gì thế? Tôi đã hẹn cậu ấy bàn chuyện làm ăn, vậy mà mấy
ngay nay tìm không được cậu ây, người trong công ty cũng nói mấy ngày nay không
thấy cậu ấy đâu, điện thoại ở nhà thì không gọi được. Trước đây cậu ấy tham
công tiếc việc là thế không lẽ nào có chuyện rồi?"
Lục Dã
Bình thần người ra một lúc rồi vội vàng phóng như bay đến nhà Tô Nhất Minh,
nhấn chuông không có người mở cửa, gọi điện cho chị giúp việc nhà cậu ta thì
nghe nói cho nghỉ mấy ngày nay về quê thăm con cháu rổi. Lục Dã Bình báo cảnh
sát. Khi anh ta cùng cảnh sát và bảo vệ chung cư vào nhà thì Tô Nhất Minh vẫn
còn sống, nhưng đang thoi thóp trên giường.
Một mùa
xuân lại đến. Ngoài trời tràn ngập sắc xanh, Tô Nhất Minh nằm trên giường bệnh
nhìn những giọt nước đang nghịch ngợm lăn trong ống truyền dịch, giống hệt như
vô số những ngày sống vô vị của anh, trong những ngày đó có vô số chuyện nhạt
nhẽo, cứ như thế từng chút từng giọt biến mất, vĩnh viễn tan biến.
Có
người đẩy cửa bước vào. Giọng nói của Lục Dã Bình oang oang bên giường:
"Cuối cùng bác sĩ cũng nói không sao rồi, thoát cơn nguy kịch rồi. Haizzz,
hôm đó nhìn thấy cậu nằm trên giường như chết rồi làm tôi sợ phát khiếp, còn
nghĩ rằng cậu đau buồn, bế tắc nghĩ không thông nên tự tử rồi."
"Tôi
sao có thể yếu đuối như vậy chứ? Chỉ muốn yên tĩnh một mình mấy ngày, ai ngờ ăn
phải thức ăn không sạch sẽ, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy." Tô Nhất Minh vẫn
còn rất yếu.
"Nhiều
người gọi điện như vậy sao cậu không nhấc máy?"
"Không
còn sức lực, dậy không nổi."
"Lúc
bắt đầu ốm sao không chịu đi bệnh viện?", Lục Dã Bình luôn cảm thấy việc này
có gì khuất tất, anh luồn hoài nghi Tô Nhất Minh muốn tìm đến cái chết.
"Chỉ
là tiêu chảy thôi, tôi nghĩ uống thuốc chừng hai ngày sẽ khỏi... không ngờ lại
nghiêm trọng như vậy." Tô Nhất Minh mệt mỏi nhắm mắt lại, cái gã này sao
cứ thích hỏi rõ ngọn ngành thế nhỉ.
"Vớ
vẩn! Lúc cậu được đưa vào đây thì tình hình vô cùng nguy kịch rồi, bác sĩ nói
là bệnh rất nặng, tôi sợ đến nỗi suýt đái cả ra quần."
Tô Nhất
Minh hừ một tiếng: "Bác sĩ toàn thích hù dọa người khác." Đột nhiên
mở mắt nhìn thấy màu xanh ngoài cửa sổ, anh bỗng nhớ đến người thường kể những
câu chuyện khủng bố dọa người. Tô Nhất Minh im lặng.
Lục Dã
Bình đột nhiên nói: "Hôm qua mẹ cậu gọi điện thoại đến nói sao mấy ngày
nay không liên lạc được với cậu, tôi phải nói là công việc của cậu rất
bận"
Tô Nhất
Minh cựa quậy một chút: "Đừng nói thật cho mẹ biết. Mẹ tuổi cao rồi không
chịu được cú sốc này đâu."
"Mẹ
cậu bảo tôi phải nhanh chóng tìm cho cậu một người vợ! Nếu không bà không coi
tôi là con nuôi nữa." Lục Dã Bình thở dài. Trước đây lúc học đại học, mẹ
Tô Nhất Minh thường đến thăm anh, đem rất nhiều quà bánh do bà tự tay làm. Lục
Dã Bình vừa nhìn thấy những chiêc bánh thơm phưng phức ấy mắt đã sáng lên, lập
tức chạy tới bên cạnh mẹ anh, bận rộn xun xoe nịnh hót, còn giống con trai bà
hơn cả Tô Nhất Minh, rồi nhanh chóng nhận mẹ nuôi. Sau đó mỗi lần mẹ anh đến
đều mang thêm quà bánh cho con trai nuôi.
Tô Nhất
Minh không ừ hử.
"Vậy
tôi bắt đầu giới thiệu cho cậu nhé. Nhất Minh, cậu muốn một cô thế nào?" ’
"Tùy."
"Giáo
viên được không? Tôi có một sinh viên, được giữ lại trường làm giảng viên đại
học."
"Không
được, giáo viên có chút cực đoan, luôn coi người khác là học sinh của mình lôi
ra dạy bảo."
"Vậy
luật sư, luật sư thế nào?"
"Không
được, luật sư lúc nào cũng nghĩ người khác là người xấu kẻ lừa đảo..
"Vậy
bác sĩ được không?", Lục Dã Bình đã có chút bực bội.
Tô Nhất
Minh im lặng hổi lâu: "Không được. Bác sĩ rất vô tình. Trên tay mọc một
khối u, thế là cô ta chặt luôn cả một cánh tay..."
“Á...”
Lục Dã Bình muốn nổ tung. "Vậy Nhất Minh cậu rốt cuộc là muốn tìm một
người như thế nào? Mẹ cậu ngày ngày gọi điện hối thúc tôi..
“Tùy."
Lục Dã
Bình cuối cùng ngất đi. Tô Nhất Minh nằm một mình ở phòng VIP, khi bác sĩ đến
kiểm tra thì thấy anh đang ngồi một mình trên sô-pha rơi nước mắt. Tô Nhất Minh
ngượng ngùng, vị bác sĩ đó lạnh lùng ồ lên một tiếng: "Có nước mắt rồi à?
Vậy chắc chắn là anh không còn bị mất nước nữa. Xem ra anh xuất viện được
rồi."
Dù nền
kinh tế vẫn chưa có dấu hiệu phục hồi rõ
ràng, nhưng thời kỳ khủng hoảng đã qua, các doanh nghiệp may mắn trụ lại được
cũng dần dần học được một số kinh nghiệm qua khủng hoảng. Những đối tác qua sự
lựa chọn kỹ càng của Tô Nhất Minh uy tín tương
đối tốt, hàng hóa, hóa đơn đều được giao và thanh toán đúng hạn, công việc làm
ăn về thiết bị giao thông quả thật cung không đủ cầu, Tô Nhất Minh cải tạo hai
dây chuyền sản xuất, mời lại một số công nhânanh đã cho nghỉ dài hạn. Anh hầu
như ngày đêm tất bật với công việc, muốn quên đi những chuyện không vui trong
cuộc sống. Trời cao có mắt, công ty anh một lần nữa đi vào vòng tuần hoàn tốt
đẹp, mỗi ngày một đi lên.
Sau mấy
đêm túc trực ở công ty, Tô Nhất Minh về nhà, vừa mở cửa thì phát hiện là đang
giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào đôi mắt thâm quầng của anh, bên
cạnh bãi đỗ xe có cái gì đỏ đến nhức mắt, định thần nhìn kỹ thì ra đó
là những đóa hoa đỏ rực của cây thạch lựu bên đường. Tô Nhất Minh đứng thẫn thờ
một hồi, lại một mùa xuân nữa qua đi.
Lục Dã
Bình cố chấp nhưng hăng hái giới thiệu bạn gái cho Tô Nhất Minh, hết cô này đến
cô khác lướt qua mắt anh, không để lại chút ấn tượng nào, rồi trở về với cái
quỹ đạo vốn dĩ của họ. Anh cảm thấy mùa xuân của cuộc đời mình cũng trôi qua
như thế, nở mấy lần hoa mà chẳng một lần kết quả, có lẽ sau này sẽ không đơm
hoa kết trái nữa.
Thổn
thức hổi lâu anh móc chìa khóa xe ra, một mẩu giấy nhỏ rơi xuống đất. Có người
giúp anh nhặt lên, cung kính đưa cho anh: "Giám đốc Tô, chào anh."
"Chào
cô, " Tô Nhất Minh nhìn gương mặt tinh tế xinh đẹp trước mặt mình, rất
quen, nhưng anh không nhớ ra là ai
"Khí
sắc giám đốc Tô không được tốt lắm. Tôi nghe anh rể nói gần đây anh bị thất
tình, tâm trạng không tốt”
Tô Nhất
Minh cuối cùng cũng nhớ ra là em vợ của Lục Dã Bình, Tần Nghi Gia, trưởng phòng
nhân sự của anh. Cô gái này làm việc rất được lòng anh, nhất là trước đây công
ty anh có biểu hiện sắp cắt giảm nhân sự, nhân viên không ai có ý kiến gì.
Nhưng anh không thích cấp dưới của mình nghe ngóng chuyện riêng tư của mình,
thế là chỉ lạnh lùng gật đầu một
cái.
Tần
Nghi Gia không dễ dàng gì mới tìm được cơ hội trò chuyện với ông chủ của mình,
cho nên không định cho qua dễ dàng: "Giám đốc Tô, điều kiện của anh tốt
như thế, không ít cô gái giành nhau để lấy anh, thật ra anh không cần đau lòng
như vậy. Vả lại tôi vốn cảm thấy cô gái đó không xứng với anh."
Tô Nhất
Minh hồ nghi nhìn cô ta.
"Giám
đốc Tô, đàn ông thành công như anh nên tìm một người phụ nữ xinh đẹp độ lượng,
tính cách hướng ngoại, có thể xuất hiện cùng anh trong các sự kiện tiệc tùng đủ
loại, làm tăng thể diện của anh, giúp mở rộng quan hệ, giống như tôi chẳng
hạn."
Tô
Nhất Minh cảm thấy con gái bây giờ thật bạo dạn. Tần Nghi Gia cười: “Có phải
anh cảm thấy tôi mặt dày không? Tôi thực sự thích anh, tôi không hề giấu giếm
lòng ngưỡng mộ anh với bất kỳ ai. Tôi cảm thấy yêu là yêu, không có gì sai cả,
hơn nữa anh vẫn đang độc thân. Thời đại này phụ nữ theo đuổi đàn ông không còn
là chuyện lạ, anh đừng có mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi như thế”
Tô Nhất
Minh bật cười: “Nghi Gia, không phải tôi dùng ánh mắt gì nhìn cô, tôi chỉ cảm
thấy chúng ta không phù hợp."
"Vậy
người phụ nữ kia phù hợp ư? Tôi quan sát cô ấy rất lâu, có chút quê mùa, tuổi
tác lại lớn, người thì giống như khúc gỗ, căn bản là không hợp để làm vợ một
doanh nhân. Cô ấy thích hợp với một gã đàn ông thật thà vô dụng hơn, chứ đàn
ông tài giỏi một chút, chắc không được bao lâu họ cũng sẽ vượt rào..."
Tô Nhất
Minh ngẩn ra, Vũ Phi? Tìm một người đàn ông thật thà vô dụng? Cũng đúng, cô ấy
chẳng hề chú ý đến ăn mặc trang điểm, cũng không lanh lợi hoạt bát, đặt trong
một đám đông giống như vứt một hạt vàng vào đống cát to, nhanh chóng mất hút.
Lần đầu gặp cô, nếu không phải là ở trong bệnh viện, nếu không nhìn thấy vẻ
bình tĩnh ung dung trong lúc làm việc của cô, có lẽ anh cũng chẳng để ý đến cô.
Điều này từng làm anh vô cùng vui sướng, nhưng sau đó nghĩ lại, với tính cách
như thế của cô, việc tìm được một gã đàn ông thật thà vô đụng thì cũng không
phải là không có khả năng. Một gã đàn ông ngu ngốc vô dụng chiếm đoạt bảo bối
của anh, lại không biết cách bảo vệ cô, ở ngoài thì bị người khác bắt nạt, về
nhà bắt nạt lại bảo bối của anh... Tô Nhất Minh không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ
thấy vết thương lòng như muốn rách toác ra.
Anh
nhìn mẩu giấy trên tay mà vừa nãy Tần Nghi Gia nhặt lên hộ: một hóa đơn tiền
đặt cọc. Đó là hóa đơn đặt cọc tiệc cưới của anh. Tiệc cưới đó cuối cùng
vẫn phải hủy, tiền đặt cọc cũng mất luôn. Vậy mà cái hóa đơn chẳng còn chút
hiệu lực này anh vẫn giữ lại. Tô Nhất Minh khởi động xe, lái đi không mục đích.
Lúc anh
rẽ vào một con đường nhỏ, một tai nạn xe xảy ra ngay trước mắt anh,
Điện
thoại nhà Trình Vũ Phi reo, cô bỗng từ trong mơ giật nảy mình dậy, căn phòng
tối đen, hốt hoảng vội vàng cô đâm vào cạnh bàn, đau thấu xương kêu lên một
tiếng rồi ôm một bên hông đến nhấc ống
nghe điện thoại lên, sợ hãi nghe máy.
Không
ngờ là Tô Nhất Minh.
"Vũ
Phi. Chỗ anh vừa xảy ra một tai nạn xe. Ôi trời..." Tiêng nói bỗng đứt
quãng Trình Vũ Phi sợ đến hồn xiêu phách lạc, lập tức gọi lại, khóa máy, lại
gọi lại, vẫn khóa máy, lại gọi, bận máy... Cứ thế hết lần này đến lần khác,
cuối cùng cô tuyệt vọng gác điện thoại, lúc gần như sắp khóc thì điện thoại của
cô reo lên.
Cô vội
vàng nhâc ống nghe lên, là Tô Nhất Minh: "Vũ Phi, vừa nãy điện thoại hết
pin, vừa đổi cục pin khác. Gọi lại thì bận máy suốt.. "
Trình Vũ
Phi kìm không được bật khóc: "Tô Nhất Minh! Anh là đồ chết tiệt, là anh cố
ý đúng không?... Hu hu..."
Tô Nhất
Minh có chút hốt hoảng, cả đêm không ngủ, điện thoại quả thực vừa hết pin. Nghĩ
một hồi, anh nói tiếp: "Vừa rồi xảy ra một tai nạn xe. Một xe tải lớn đâm
phải một chiếc xe đạp. Toàn thân người đó máu me đầm đìa, ruột lòi ra ngoài...
Ôi trời! Anh ta đứng dậy rồi, loạng choạng nhặt một lên... đoạn ruột rất
dài..Ôi trời, thì ra là anh ta bán ruột heo với tiết heo, vừa rồi chỉ là cái
thùng đựng hàng trên xe đạp bị đổ, máu trên người anh ta là máu heo, nhặt là
nhặt ruột heo..."
"Anh
nói xằng!". Trình Vũ Phi cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, "Bán tiết heo
đều là loại đã đông cứng, từng miếng từng miếng. Làm gì có máu bê bết văng lên
người..."
Tô Nhất
Minh nghĩ đầu óc bác sĩ sao lại tỉnh táo thế nhi, thế là cười trừ: "Vũ
Phi, vừa rồi nghe thấy em khóc nên trêu em cười thôi. Thật ra vừa rồi anh tận
mắt chứng kiến một tai nạn xe. Một cô gái bị đâm bị thương, được xe cấp cứu đưa
đi rổi. Anh chợt lo lắng cho em nên mới gọi điện thoại cho em. Em vẫn khỏe
chứ?"
"Không
khỏe, mạn sườn của tôi bị thương rồi."
"Cái
gì?" Đến lượt Tô Nhất Minh hồn xiêu phách lạc.
"Vốn
đĩ giữa đêm canh ba đang say ngủ thì bị điện thoại của anh làm giật mình tỉnh
giấc, mạn sườn bị đâm vào cạnh bàn..."
Tô
Nhất Minh kinh ngạc nhìn ánh mặt trời trên đầu, cuối cùng mới nhớ ra sự khác
biệt múi giờ giữa họ. "Xin lỗi Vũ Phi, anh quên là giữa chúng ta có chênh
lệch múi giờ. Thì ra giữa chúng ta lại có chênh lệch thời gian rồi. Em ở Mỹ, anh
muốn nhìn thấy em phải bay nửa vòng trái đất, cứ xem như là đào một đường ngầm
thẳng đứng xuyên qua tâm trái đất thì anh cũng phải rơi rất lâu mới đến chỗ
em".
"Tô
Nhất Minh, ở phổ thông anh học môn vật lý không giỏi lắm. Nếu thật sự có một
đường hầm như thế thì anh rơi cũng chẳng đến được Mỹ. Anh sẽ lấy điểm cân bằng
là tâm trái đất mà chuyên động con lắc, sau đó dừng ở tâm trái đất. Tô Nhất
Minh, anh có thế nào đừng làm phiền tôi nữa được không? Đừng có mỗi ngày nửa
đêm canh ba lại gọi sang như thế!"
Trình
Vũ Phi tức giận cúp điện thoại, ôm một bên hông đau lên giường, nước mắt lại
rơi lã chã. Cái gã đàn ông như hồn ma chưa tan, hết lần này đến lần khác tuyên
bố sẽ biến mất khỏi thế giới của mình,
rồi lại hết lần này đến lần khác xuất hiện lại. Mỗi lần đều mang đến một vết
thương mới cho mình.
"Anh
đâu có làm phiền em mỗi ngày..” Tô Nhất Minh chẳng kịp giải thích, ấm ức
tắt điện thoại. Anh sao có thể chấp nhận sự chênh lệch múi giờ giữa họ, có
khoảng cách xa xôi như vậy, cho dù có đào một đường hầm rơi xuống đó thì cũng
sẽ bị mắc kẹt ở tâm trái đất mà không gặp được cô. Thẫn thờ hồi lâu anh bước
vào một cửa hàng vàng bạc.
“Tôi
muốn đặt một con bọ rùa." Anh nói với người đàn ông béo múp míp đang đứng
sau quầy.
"Nhẫn
vàng?"
"Bọ
rùa vàng. Một loại côn trùng giống bọ rùa bảy sao”