Chap 20: Don't touch her!!
Đông Nhi nhíu mày, vì gió làm mắt cô cay hay vì nước mắt quá đắng. Chính cô cũng không rõ, nhưng cô biết, thả người xuống đây, là cô đã bỏ Minh Vũ ở lại một mình. Thế giới của cô, chẳng còn là màu hồng như cô mong muốn nữa, nó đã chuyển dần sang một màu đen duy nhất, tia sáng duy nhất của cô là Minh Vũ, giờ đây cũng vụt tắt.
Hơn nửa tháng rồi... cô đã không được Minh Vũ ôm vào lòng!!
...
*Bệnh viện Thành phố*
Bàn tay có chi chít những ống tiêm để dẫn dung dịch nước biển vào người. Giờ đây cảm thấy nhoi nhói. Những ngón tay bắt đầu nhúc nhích nhẹ. Tâm trí vẫn còn luôn nghĩ đến người con gái có gương mặt của thiên sứ và mái tóc dài màu hạt dẻ.
- Bác sĩ, bác sĩ!!! Tỉnh rồi!!
...
Đôi bàn chân có mang đôi giày búp bê màu đỏ nhẹ, cái nơ nhỏ nhỏ trên đỉnh giày ngượng ngập. Đã quyết định bước lên một bước, nhưng lại chợt khựng lại. Cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu.
Chỉ hai bước chân ngắn thôi, cô sẽ thoát khỏi những áp lực trong lúc này, sẽ không bận tâm hay những gì đại loại như thế nữa.
Hai bả vai bắt đầu run lên, rồi xuống hai cánh tay. Sau đó là xuống đôi chân. Toàn thân Đông Nhi bây giờ bất động. đứng chông chênh trên chiếc ghế đẩu mà nước mắt cô rơi lã chã.
Cô lại khóc...!!
Nhưng khóc vì sợ, hay khóc vì cô vẫn còn lưu luyến điều gì đó.
Nhịp tim càng lúc càng đập mạnh, hối thúc cô phải quay lại ngay lập tức. Nhưng tất cả đều bị lí trí kiểm soát chặt chẽ. Quay lại để rồi bắt gặp cảnh tưởng Minh Vũ nằm bất động trên giường bệnh, không hề mở mắt nhìn cô lấy một lần?
...
- Kiểm tra nhịp tim cho tôi!!
- Ổn, thưa bác sĩ!!
- Hay quá!! Có thể kì tích đã đến với cậu ấy!! Báo ngay cho gia đình cậu ấy biết ngay nhé!!
- Bác... sĩ.... cho tôi... về!!! Nhanh lên!!!
...
Hoàng hồn đang dần buông xuống, bao vây cả khung trời là một màu đỏ ối. Một màu đỏ của sự chết chóc. Môt màu đỏ của máu...
Người con gái trong chiếc váy màu trắng có màu vài điểm nhấn màu đỏ này vẫn đứng im trên chiếc ghế đẩu. Não cô đang được tách ra chia làm hai, đối đầu với nhau.
Một bên ra lệnh cho cô phải bước xuống khỏi chiếc ghế này, quay vào nhà và không bao giờ bước ra đây nữa.
Bên còn lại sai khiến cô phải bước lên phía trước, rồi thả cơ thể tự do rơi xuống.
Bước chân cô ngập ngừng bước lên, nhưng sau đó lại lùi lại. Bỗng chốc gió thổi mạnh, mấy chậu kiểng nghiêng ngả, đến Đông Nhi cô còn không đứng vững được. Cô chới với trên chiếc ghế, cơn gió vẫn tức tốc lớn mạnh không ngừng, Đông Nhi hơi chúi người về phía trước. Thời điểm ấy, cô mới biết sợ chết là gì, cô cứ ngỡ mình đã rơi xuống mất rồi.
Gió vẫn thổi mạnh. Cứ như ''tát'' thẳng vào mặt Đông Nhi từng đợt, khiến cô ngã ngửa ra phía sau. Cú tiếp đất không mấy nhẹ nhàng làm cô hơi choáng. Đến thiên nhiên còn ngăn cản cô cơ đấy! Ngay lúc ấy thì chiếc Iphone trong túi quần cô reo lên từng đợt hối hả.
- Alo...
- Thiếu phu nhân, thiếu gia đã tỉnh lại rồi!! - Giọng nói hấp tấp ở đầu dây bên kia khiến câu nói có nhiều chỗ đứt quãng.
- ...
- Thiếu phu nhân, cô có còn nghe tôi nói không vậy?
Đông Nhi vẫn im bặt. Thân thể cùng các chi và nội tạng đều mềm nhũn ra, cô ngồi bệch xuống nền nhà. Câu nói ấy vẫn còn lảng vảng bên tai cô, nhưng cô vẫn chưa thể nào tin được.
Cô có đang nghe nhầm không?
Hoàng hôn bây giờ tắt liệm, chỉ còn lại một màng đêm bao trùm lấy không gian. Xa xa kia là những ánh đèn đường hoặc ánh sáng từ trong nhà người dân hắt ra. Lung linh và huyền ảo.
Đôi mắt mở to tròn hết cỡ, nhìn không chớp mắt vào không trung. Chỉ một chút nữa thôi, là cô đã bỏ rơi Minh Vũ lại rồi. Mặc cho tên cận vệ ở đầu dây bên kia kêu réo tên cô, cô đứng vùng dậy, thầm cảm ơn cơn gió kia đã kịp ngăn cản cô lại mặc dù không biết vô tình hay hữu ý.
Chạy như bay xuống khỏi sân thượng. Đông Nhi chỉ kịp thông báo cho bà vú già biết rồi tức tốc chạy ra khỏi nhà. Gọi tài xế đưa cô đến bệnh viện.
Từ nhà cô đến bệnh viện Thành phố phải mất đúng 30 phút nếu chưa tính đến việc kẹt xe gây tắt đường. Chỉ còn cách duy nhất là đi đường tắt. Nhưng...
Chiếc BMW quen thuộc băng qua con đường vắng tanh không một bóng người. Cố gắng chạy nhanh nhất có thể, nhưng đoạn đường mù mịt này vẫn còn kéo dài mãi.
Ngay cả một tiếng động cũng chẳng có. Chỉ có tiếng côn trùng trong mấy bụi cỏ gần đó và tiếng xe của chiếc BMW này. Ánh đèn pha của chiếc xe rọi khắp con đường. Đông Nhi cô chỉ dám đi băng qua con đường này vào ban ngày. Nhưng đây là lần đầu tiên cô đi vào ban đêm. Vì cô muốn gặp Minh Vũ ngay lúc này. Cô đã tưởng tượng những viễn cảnh có thể xảy ra vào ban đêm: nào là ma, hay....
''Kéééét!!''
Bỗng dưng chiếc BMW phanh gấp lại khiến đầu của Đông Nhi đập mạnh vào băng ghế trước. Nheo đôi mắt nhìn về phía trước để xem chuyện gì đã xảy ra, chưa kịp lên tiếng hỏi tài xế đã bị bàn tay chai sần của ai đó lôi cô từ trong xe ra.
Bàn tay này... nhất định không phải là của Minh Vũ!!
Trước mắt Đông Nhi bây giờ là một toán người bặm trợn. Trên người họ xăm đầy các hình của quái thú, trông rất đáng sợ. Một thằng đẩy cô đến sát chiếc xe đang đậu giữa đường. Dùng bàn tay chai sần khi nãy nắm lấy chiếc cằm của cô xem xét.
- Con nhỏ đẹp thật đấy! Hôm nay tự dưng gặp may tụi mày à!! - Sau đó là một tràn cười khả ố. Bọn đứng bên cạnh cũng hùa theo.
Đông Nhi hất mặt để tránh né bàn tay dơ bẩn đó. Cô khẽ liếc nhìn, anh tài xế bây giờ đang gục dưới mặt đường. Dường như anh vừa mới bị bọn còn lại cho một trận đến mức nằm rạp dưới đất như thế. Vậy là chẳng còn ai có thể giúp cô được nữa!
Bàn tay mà Đông Nhi cho là dơ bẩn đó bắt đầu sờ lên cổ cô, từ từ kéo dần xuống, rồi mở từng hạt nút áo của chiếc váy mà cô đang mặc một cách chậm chạp để tăng thêm phần hứng thú cho bọn còn lại. Bọn nó nhao nhao lên khi giờ đây đã thấy rõ phần cổ trắng muốt của cô.
- Nhường cho tao trước!!
- Không, tao trước!!
Đông Nhi ứa nước mắt. Cô vùng vẫy nhưng toàn bộ phần cơ thể của cô bị tụi nó kiềm chặt còn hơn cả dây xích sắt. Xung quanh chẳng có lấy một bóng người, điều đó lại càng khiến cho Đông Nhi sợ sệt hơn.
- Buông ra!!
- Càng la tụi này càng thích đấy!
Tiếp tục một tràng cười, thằng cầm đầu bắt đầu dùng đôi tay chai sần ấy sờ soạn người Đông Nhi. Cô giãy nãy, nhưng nó lại khiến bọn chúng thích thú hơn.
- Khốn khiếp!! Không được chạm vào cô ấy!!!
Âm thanh này, dáng vẻ này... chẳng phải là quá quen thuộc với Đông Nhi rồi sao...? Đám du côn đều quay đầu lại nhìn về phía phát ra cái thanh âm như trời gầm ấy. Thằng cầm đầu dần dần buông Đông Nhi ra, nhưng vẫn chưa chịu để cô về với chủ nhân của nó.
- Mày là thằng nào? Dám cả gan xen vào chuyện của bọn tao, chắc mày chán sống rồi đây??!!
- Mày mới là người chán sống nên mới dám đụng vào cô ấy!!! - Đôi mắt màu hổ phách như ánh lên lửa trong cái màn đêm tĩnh mịch này. Y hệt như một loài hổ báo đang hoạt động về đêm. - Buông cô ấy ra nếu mày không muốn ''ăn'' viên đạn này!!
Khẩu súng trong tay Minh Vũ đưa lên, chĩa thẳng về thằng cầm thú ấy khiến hắn toát mồ hôi hột. Hắn nhanh chóng đẩy Đông Nhi về phía anh, rồi giơ hai tay lên muốn đầu hàng.
- Mày... mày là ai?? Sao lại có súng??
- Ngu ngốc!! - Trợ lí Kim lên tiếng. Anh đang đứng để làm điểm tựa cho Minh Vũ, vì Minh Vũ anh vẫn còn rất yếu, chưa thể đứng vững một mình được. - Do ở đây tối tăm hay do tất cả chúng mày bị mù, đây là Đằng thiếu gia của tập đoàn Mafia P&R...
- Ma... mafia...?! Chẳng phải...hắn... hắn ta đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện sao???
- Phải, nhưng do dục vọng của chúng mày lớn quá nên mới thức tỉnh tao đấy!!... - Minh Vũ nhếch đôi môi khẽ cười. Anh đặt tay lên vai trợ lí Kim cố gắng tìm điểm tựa. - ... Còn không mau biến đi cho khuất mắt tao!!!
Trong vòng 5 giây, đám giang hồ co giò lên chạy mất hút rồi biến mất trong bóng đêm. Ngay lúc ấy khẩu súng trên tay Minh Vũ rơi xuống mặt đường, anh hơi khom người, một tay nắm chặt vai áo của trợ lí Kim, tay còn lại ôm vết thương chưa lành ở bụng. Minh Vũ nhíu mày, khẽ rít lên một tiếng nhằm giảm đi chút đau đớn ở vùng bụng.
Đông Nhi đầm đìa nước mắt chạy thật nhanh về phía Minh Vũ, chộp lấy cánh tay anh rồi ôm lấy. Xót xa cho người cô yêu đã phải chịu đau đớn vì cô.
- Minh Vũ... là anh, là chồng em đúng không?
- Ngốc! Không là chồng em thì là bồ nhí em à?? - Dù đang rất đau nhưng Minh Vũ vẫn rặng cười. Nụ cười từ sau gần nửa tháng trời, đến bây giờ Đông Nhi cô mới được nhìn thấy.
Cô cũng cười với anh, mặc dù nước mắt vẫn chảy dài. Những giọt nước mắt của hạnh phúc.