Có lẽ vì gần đến ngày giỗ của Lục Tân Dao nên Lục Từ lại mơ thấy bà.
Giấc mơ có chút hoang đường, khi hắn tỉnh lại đã quên mất hơn nửa, nhưng không thể lý giải được đó là cảm giác gì, nói chung là không thoải mái.
Hắn chán nản rời giường, sờ mặt thấy ươn ướt, không rõ là mồ hôi hay nước mắt.
Nhà chỉ có hai phòng tắm, đồ đạc trên bồn rửa mặt trước gương bày bừa lộn xộn.
Căn nhà cũ cách âm không tốt, phòng bài bên cạnh vẫn chưa nghỉ, tiếng xào bài vang lên từng chập như sóng dậy, không khí nóng bức tràn ngập căn phòng nhỏ, khiến con người ta không vì gì cũng trở nên mệt mỏi.
Trời còn lờ mờ sáng đồng bọn đã đến bấm chuông ở dưới lầu.
Đường Ý Viễn dụi mắt, dùng chân đá văng cánh cửa phòng tắm, chen vào đánh răng, rửa mặt.
Cũng không thèm liếc mắt đến anh trai y đang mặc chiếc áo phông đứng cạnh sấy tóc.
...
Khương Chiếu Miên là kiểu người thuộc phái hành động.
Sáng thứ sáu, chuông đọc sách buổi sáng còn chưa kêu, một mình cậu hì hục dọn sạch chỗ ngồi của Thẩm Hạo, sau đó đem bình nước mới, sách giáo khoa, manga, hộp bút và những thứ linh tinh khác bỏ vào hộc bàn, lấy chổi và cây lau nhà giải phóng mặt bằng.
Suy nghĩ một chút, dọn dẹp luôn bàn của Lục Từ, mặt bàn của hai người đều được lau dọn sạch sẽ, sáng bóng.
Xong xuôi, cậu chui đầu vào cặp sách móc ra hai hộp sữa chua, một hộp đặt lên chỗ của Lục Từ rồi hài lòng uống hộp còn lại.
Thẩm Hạo tối qua có một đêm cô quạnh trong quán Internet nên đến còn sớm hơn cả quỷ, mang theo hai cái bánh trứng gà lao vào.
Não bộ vẫn còn dính vào nhau, ngay từ đầu đã không chú ý xung quanh, chờ lúc đi tới nơi mới phát hiện ra chỗ của mình đã có người ngồi.
Tối qua xảy ra nhiều việc, Trâu Ngưng Trân vẫn chưa kịp thông báo với học sinh về việc thay đổi chỗ ngồi này.
Y chẳng hiểu ra làm sao, sửng sốt vài giây mới nhận ra đối phương, "Khương Chiếu Miên? Con mẹ nó sao cậu lại ngồi đây?"
Alpha đã quen thói hống hách, câu "Cút nhanh lên" bị kẹt lại trong cổ họng, thiếu chút nữa thốt ra.
Khương Chiếu Miên cắn ống hút, hút một ngụm lớn sữa chua, giơ ngón tay chỉ hướng bàn Chu Minh lúng búng nói: "Chỗ ngồi của anh ở đó, tôi đã dọn xong rồi."
"Có ý gì?" Thẩm Hạo tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau khi phản ứng lại, giọng điệu y trở nên sắc bén, cao giọng nói: "Cậu có bệnh à? Ai cho phép cậu đụng đến sách của tôi?"
Y rống to đến mức Khương Chiếu Miên bên cạnh cũng muốn thủng màng nhĩ, nhíu mày "Cô Trâu đồng ý rồi."
"Không, cổ đồng ý thì có ích lợi gì? Trêu chọc tôi chắc? " Thẩm Hạo bực mình.
Khương Chiếu Miên không muốn cãi nhau, nuốt ực một miếng nói "Sao anh không đi mà hỏi cô ấy."
"Chuyển chỗ là để dằn mặt tôi hay gì?" Thẩm Hạo ném bữa sáng trước mặt cậu ' bịch' một tiếng, "Trâu Ngưng Trân là cái rắm gì.
Tôi nói cho cậu nghe.
Cho dù ngày hôm nay cổ có đứng trước mặt tôi cằn nhằn cũng vô dụng.
Làm gì có kiểu ép mua ép bán đó, nói đổi là đổi? Hai người các cậu đang giỡn mặt tôi với Lục Từ à?"
Khương Chiếu Miên chống tay lên bàn, cầm hộp sữa chua lắc lắc "Lục Từ cũng đồng ý rồi." Cậu nhướng mi "Anh có thể đi hỏi anh ấy."
Con ngươi của Khương Chiếu Miên màu hạt dẻ.
Nhưng cậu không nhận ra rằng mỗi khi nhìn thẳng vào một người khác nó sẽ biến đổi.
Cậu không sợ Alpha trước mặt, vì thế liền nói ra đề nghị của mình —— có thể gặp Lục Từ sớm một chút.
Thẩm Hạo đạp vào chân bàn, y tưởng cậu đang nghĩ cớ trì hoãn, "Cậu nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Nhanh nhanh đổi lại đi."
Khương Chiến Miên thấy y không gọi điện, thất vọng nằm xuống ôm chồng sách, không động đậy cũng không nói chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng "đây là chỗ tôi" của cậu, Thẩm Hạo tức giận nghiến răng "Cậu có phải đang cho rằng tôi đây không dám đánh cậu?"
Khương Chiếu Miên không hiểu: "Tại sao lại muốn đánh tôi? Tôi chẳng làm gì sai cả."
...frtunamjrgarden.wordpress.com
Trước cửa trường học, sao đỏ kiểm tra rất nghiêm ngặt, ai cũng đều bị bắt lại kiểm tra.
Mấy hôm nay trời bắt đầu chuyển lạnh, trong tiết tự học buổi tối, trường phát thông báo trừ thứ hai thì mấy ngày còn lại không cần phải mặc đồng phục cũng được.
Cánh cửa vừa mở ra, mấy nữ sinh ăn mặc thời trang, tinh nghịch cười đùa bước vào, ngang qua bục giảng lấy điều khiển từ xa, vừa đóng cửa vừa bật máy điều hòa.
Lớp Sáu có rất nhiều nhóm nhỏ, Hạng Thiến với các bạn nữ trong lớp không hợp nhau nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ.
Chào hỏi xong cô liền đi tới chỗ tổ bốn, Thẩm Hạo cao lớn đứng đó chắn hết tầm nhìn của cô.
Phát hiện không thấy người, cười nói: "Cậu lại ở lại cả đêm? Lục Từ đâu, Sao không đi chung...?
Vừa mới bước xuống bậc bục giảng, thấy Khương Chiếu Miên, Hạng Thiến hơi giật mình khựng lại "Cậu ta?"
Chuyện này như nước đổ đầu vịt*, Thẩm Hạo muốn nổi điên, sợ mình thật sự sẽ xắn tay áo lên đánh người, khoanh tay, "Cậu ta nói Trâu Ngưng Trân yêu cầu tụi tôi đổi chỗ."
*这玩意油盐不进: nghĩa gốc tương tự như 'dầu muốn không ăn', giống câu "nước đổ đầu vịt" của Việt Nam nên mình mạn phép đổi như trên nha.
"Có phải không vậy, cô Trâu điên rồi?"
"Không phải trước giờ cô Trâu đều theo ý cậu ta sao, lời cậu ta nói ra khác gì thánh chỉ* ban xuống đâu chứ."
*一句话比圣旨还灵: một lời nói có ý nghĩa thiêng liêng hơn một sắc lệnh.
Thẩm Hạo đột nhiên nghĩ tới gì đó, hơi nhướng mày " Cậu lại khuyên cậu ta đi, tôi đếch quan tâm hai người có quan hệ gì.
Khuyên không được tôi liền xử."
Hạng Thiến gật gật đầu.
Cả lớp đều biết Khương Chiếu Miên thích Lục Từ, trong lòng cô không mấy vui vẻ, cứ nghĩ rằng cậu đang ỷ vào bối cảnh của nhà mình để mà rút ngắn khoảng cách với Lục Từ, nói: "Miên Miên à, cậu nên quay lại chỗ cũ đi.
Tính tình của cậu ta không tốt đâu, cậu mà cứ ngoan cố ngồi đây là cậu ta nổi giận đánh cậu đấy..."
Khương Chiếu Miên nghiêm túc nói lại một lần nữa: "Lục Từ đồng ý rồi."
Hạng Thiến cau mày, nghĩ rằng không đời nào đây là sự thật, nhưng cô vẫn không nhìn ra được cậu đang suy nghĩ gì trong đầu, đành nhượng bộ: "Dù sao thì chuyện này cũng cần phải có sự đồng ý của cả bốn người chứ."
Thẩm Hạo không nói gì, y chỉ cảm thấy khó chịu chuyện Khương Chiếu Miên đã âm thầm làm mà không nói gì.
Nếu Lục Từ thực sự đồng ý chuyện này thì y đương nhiên theo anh em của mình rồi, ngồi đâu cũng được.
Ầm ĩ một hồi.
Sắp tời giờ vào học, lớp cũng đã gần đông đủ, giáo viên còn chưa đến, mọi người đều hướng mắt về phía này thì thầm bàn tán.
Lục Từ vừa bước vào lớp ngay lập tức trở thành tâm điểm.
Hắn không mấy quan tâm, về chỗ ngồi cởi áo khoác, mặc kệ hai người đang đứng trơ ra ở trước cửa.
Quẳng điện thoại vào hộc bàn, xé hộp sữa chua uống một ngụm, chẳng thèm quan tâm là của ai đưa.
"Anh ơi" Khương Chiếu Miên ngẩng mặt, dựa vào, chống cằm lên sách.
Có lẽ là do nhìn lên nên đôi mắt của Khương Chiếu Miên mở to tròn ươn ướt trông như một chú mèo con ngoan ngoãn.
Lục Từ ngồi xuống tiện xay xoa nhẹ đầu Omega.
Hạng Thiến không nói nên lời, nụ cười trên môi cứng lại cứ như bức tường đã bị quét rất nhiều lớp sơn.
"Không phải chứ?" Thẩm Hạo trừng mắt "Chuyện này mày đồng ý thật?"
Lục Từ liếc qua túi đồ ăn trên bàn Khương Chiếu Miên hỏi Thẩm Hạo: "Của mày à?"
"Không phải tao thì ai mua cho mày hả?" Thẩm Hạo vừa chửi vừa lấy một cái bánh trứng gà ném qua cho hắn, "Mày đừng có mà đánh trống lảng."
Lục Từ cắn một miếng thịt, không phủ nhận: "Mày không thể đổi với Ưng Mông à? Đầu heo."
Ưng Mông là bạn cùng bàn của Hạng Thiến, Thẩm Hạo tính toán, ngồi sau Khương Chiếu Miên vẫn có thể nói chuyện với Lục Từ như trước, nghĩ nghĩ lại không tức giận nữa.
Thầm mắng trong miệng vài câu, thấy nhỏ kia vẫn chưa tới, liền bắt chước Khương Chiếu Miên hành động trước, "Cậu ta và Chu Minh coi như là đều cùng một đội tuyển, quan hệ xem ra cũng rất tốt, tôi coi như là làm không công cho cậu ta một lần vậy, khỏi cần cảm ơn."
"Mày không giải thích à?"
"Đây còn không phải vì bạn cùng bàn mới của mày à?" Thẩm Hạo gặm bánh trứng gà, "Thiếu chút nữa cậu ta bị tao đánh một trận, nếu mà còn ở thời chiến tranh chắc cậu đồng chí trẻ này thành liệt sĩ luôn rồi."
Lục Từ "chậc", "Cậu ấy là liệt sĩ vậy thì mày là gì?"
Hạng Thiến đang trầm mặc một bên, bị câu nói của hắn làm cho bật cười thành tiếng.
Thẩm Hạo nói: "Mày nghe coi, coi thử tao với mày ít nhiều gì cũng cùng nhau ngủ hơn một năm, đùng cái ra như vậy, tao không đau lòng sao được?"
Lục Từ muốn chơi điện thoại, nhưng hắn lại lù lù đứng đó một đống, giám thị mà đi qua chắc chắn sẽ bị bắt như chơi, "Về chỗ của mình mà đau lòng tiếp được không, vào học rồi bạn à."
Mấy ngày trước giáo viên tiếng Anh có giao bài tập về nhà, thứ sáu này sẽ kiểm tra, hiếm khi thấy trong lớp lác đác vài người học từ vựng.
Đồ của Ưng Mông rất nhiều, Hạng Thiến giúp Thẩm Hạo di chuyển vài quyển sách, Khương Chiếu Miên quay lại nhìn họ rồi quay sang giật áo Lục Từ, nhỏ giọng nói: "Em cũng có thể mang bữa sáng cho anh."
Cậu vẫn còn nhớ tới câu nói vô tư kia của Thẩm Hạo.
Lục Từ nằm xuống chuẩn bị ngủ, kéo mũ áo trùm kín đầu, giọng khàn khàn: "Đừng ồn."
Khương Chiếu Miên rụt tay lại, ngoan ngoãn im lặng, uống nốt ngụm sữa chua còn lại, rồi bắt chước theo mà khoanh tay vùi mặt vào.
Khuỷu tay hai người đặt cạnh nhau, tâm tình cậu có chút vui vẻ rồi cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Thẩm Hạo không còn buồn ngủ nữa, trái lại rất tỉnh táo, nhìn đi nhìn lại nửa ngày, nhỏ giọng nói với Hạng Thiến: " Vừa nãy có đối xử với chúng ta thế này đâu, Lục Lục cho cậu ta ăn trúng cái thuốc gì mà lại nghe lời như thế."
Hạng Thiến đang chép bài tập tiếng Anh nghe được, bấm đầu bút bi 'tách' 'tách', nói: " Làm sao mà tui biết được, có khi là do người đó là anh Lục thôi."
Thẩm Hạo sững sờ, khi đó Lục Từ còn nói Omega này xấu quắc, hắn còn không muốn duy trì quan hệ với con ma bệnh đó, cứ nghĩ đó chỉ là một gia đình giàu có bình thường, còn cười nhạo cậu đã đầu đất lại còn kiến thức hạn hẹp.
Điều này giống như hai mạch khí huyết trong cơ thể đã được điều hòa, nhớ lại bản thân mình vừa rồi còn muốn đánh người, bất tri bất giác đổ mồ hôi hột.
"Đcm, không phải đều nói cái gì mà tỷ lệ xứng đôi không thể tin vào sao?"
"Tỷ lệ xứng đôi cái gì cơ?"
"Không, không, không." Chuyện nhà Khương gia không thể tùy tiện nói ra, Thẩm Hạo xua xua tay, chỉ là vừa lên mạng tìm chút thông tin về việc này, cuối cùng lại không phát hiện ra được điều gì, buồn bực một hồi quyết định ngủ bù.
Hạng Thiến tính nói gì đó lại thôi, mắt nhìn lướt qua điện thoại của y vài lần.
...frtunamjrgarden.wordpress.com
Trường trung học không ép học sinh học thêm sau giờ học chính.
Lục Từ và Thẩm Hạo có thói quen trốn vào tiết tự học tối chủ nhật, trong buổi họp lớp Trâu Ngưng Trân thông báo tuần này chỉ đi học hai ngày, thứ tư đến thứ sáu là ngày nghỉ Tết, hai ngày cuối tuần vẫn như bình thường.*
Khương Chiếu Miên chưa từng thấy trường học nào thư thả như vậy, khẽ nhăn mặt, tức tối mà vẽ bốn, năm con người nhỏ.
Thứ hai trời mưa nên không cần phải tham gia nghi thức kéo cờ.
Bầu trời xám xịt, gió đập vào cửa sổ 'rầm, rầm', mưa lâm râm kéo dài cả một buổi sáng.
Thời tiết quá thích hợp để ngủ, cả lớp gần như đều gục xuống, hiếm hoi còn sót lại hai cái đầu đang đọc tiểu thuyết.
Khương Chiếu Miên không biết tại sao bọn này nào cũng buồn ngủ như thế, mọi người trong lớp căn bản là không bao giờ ngủ đủ giấc, cứ như động vật sống về đêm.
Ngày hôm nay Lục Từ có chút lạ, Khương Chiếu Miên thấy được miếng băng gạc lấp ló trên cổ tay hắn, tùy tiện quấn vài vòng.
Cậu không chắc có phải mình vừa thấy máu hay không, thần kinh đột nhiên căng thẳng, muốn chạm vào nhưng lại không dám, còn đáng thương hơn cả người đang bị thương kia.
Thẩm Hạo hai ngày nay an phận giữ mình ở nhà, hiếm khi thấy y tỉnh táo, nói: "Không sao đâu, cậu ta đánh nhau với Ứng Nguyên."
Khương Chiếu Miên có chút lơ mơ, Hạng Thiếp cướp lời, hỏi: "Sao vậy? Không phải tháng trước vừa mới..."
"Không biết, hai người bọn họ biết bao nhiêu là ân oán, nhưng không cho bất cứ ai nhúng tay vào cả." Thẩm Hạo nhai kẹo cao su, đoán: "Có lẽ là do Chu Minh."
Khương Chiếu Miên: "Thực sự là anh ấy không có chuyện gì đúng không?"
Thẩm Hạo cười nói "Cậu như vậy người khác không biết còn tưởng là tôi đang bắt nạt cậu đó.
Thực sự không có chuyện gì đâu, Ứng Nguyên nhìn còn thảm hơn cậu ta nhiều."
Khương Chiếu Miên mím mím môi, nhìn qua vẫn không yên tâm lắm nhưng không hỏi thêm gì nữa.
Lục Từ vẫn không thể ngủ yên được.
...frtunamjrgarden.wordpress.com
Ngoài bài tập về nhà môn vật lý lớp sáu phải gánh bảy bảy bốn chín loại, thì còn lại mấy môn khác số lượng bài tập được giao không vượt quá mười bài.
Các giáo viên vốn dĩ đã quen với việc này, lâu lâu không thể nhịn được mà lại chăm sóc một phen, như ngày hôm nay, bọn họ sửa bài kiểm tra với bài tập của Lục Từ lại cho gọn gàng, ngăn nắp, loáng cái liền không thấy mặt trời.
Từ khi hắn bước vào trường cấp ba này đã không làm bài tập về nhà mấy lần, đến nỗi một số giáo viên còn không nhớ rõ chữ viết của hắn trông ra sao, nhớ mang máng hình như cũng khá đẹp.
Quan trọng là các bài tập mấy chương trước đều đã được Lục Từ làm hết, chuyện hiếm lạ này được truyền đi khắp văn phòng làm việc.
Dù vẫn còn mắc lỗi nhiều nhưng giáo viên ngữ văn cho rằng không nên làm nản lòng sự tích cực đó của học sinh.
Lên lớp còn đặc biệt mở hình chiếu, lấy vở bài tập của hắn ra làm ví dụ, giảng được một nửa thì nói: "Trước khi đi vào vấn đề này, chúng ta tập trung tuyên dương bạn Lục Từ một chút ------- Câu thành ngữ này chủ yếu chỉ ở trong sách, trong cuộc sống ít hay gặp phải, cho thấy rằng bạn có chịu tìm hiểu.
Nào, bạn Lục Từ đứng lên nào."
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng, những người trong lớp vẫn còn nằm la liệt trên bàn, nghe đến cái tên này liền bừng tỉnh, từng cái đầu một từ sau bức tường sách ló ra.
Cô gọi quá nhiều khiến Lục Từ mất kiên nhẫn trở người, kéo mũ trùm lại, quay mặt vào tường nhắm mắt lại.
Thẩm Hạo giơ tay: "Cô ơi, bạn Lục Từ đang ngủ."
Cô ngữ văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô là một nữ Beta sắp đến tuổi nghỉ hưu, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: " Vậy thì chúng ta khen ngợi bạn ấy bằng cách khác, nào, các bạn học."
Tiếng vỗ tay như sấm động, một vài bạn nam còn vỗ đến nỗi đỏ cả tay.
Thẩm Hạo không muốn cười, căng mặt ra, khóe môi giật giật, như sắp không nhịn cười được nữa.
Tất cả các giáo viên sau đó đều thể hiện sự quan tâm đặc biệt mà trước giờ chưa từng có, ánh mắt hiền từ, xem Lục Từ như chính con ruột của mình.
Nhiều lúc đến gần cái bàn kia, nếu không phải là không chen vào được thì có người còn muốn xoa đầu hắn.
Trâu Ngưng Trân là rõ ràng nhất, vì bản kiểm điểm của Lục Từ quá mức chân thành, một lần liền cho là hắn thật sự hối cải, cả một lớp học trong tiết địa lý liếc nhìn hắn mười mấy lần, có người còn nói: "Tôi tin rằng mỗi bạn học ở đây đều là một học sinh ngoan.
Hiện tại mới chỉ là học kỳ một của lớp mười một, chỉ cần các em chịu khó nỗ lực, chịu quay đầu thì đều có hy vọng.
Đừng nản lòng, cũng đừng bỏ cuộc."
Lục Từ bị những tràng cười phá lên làm cho khó chịu, tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, lần đầu tiên hắn ngủ không được, dựa lưng vào tường, xoa xoa nhi tâm hỏi: "Cậu tự dưng lại đi làm bài tập giúp tôi làm gì?"
Khương Chiếu Miên lo lắng nhìn tay mình, ngập ngừng nói: "Không ai phát hiện đâu, em đã thay đổi cách viết rồi."
"Đổi đến nỗi sai nhiều như vậy, cẩn thận đi chứ?" Thẩm Hạo hất mặt, chêm thêm một câu: "Giờ thì cả lớp đều biết ngài đã trở thành lãng tử quay đầu rồi."
Lục Từ: "...".