Đến Eiffel Và Cùng Nâng Ly Champagne

Hành lý mỗi người mang theo không nhiều, chỉ một, hai bộ quần áo và ít đồ dùng cá nhân.

Viêm Khải và Vivian còn vơ vét tất cả đặc sản quê nhà đóng gói còn trữ trong bếp để đem theo làm quà.

Vivian còn hào hứng chuẩn bị hẳn một quyển sổ và bút để trong túi áo khoác, để viết nhật ký về chuyến đi, cả một máy chụp lấy ngay để làm ảnh minh họa.

“Lần đầu đến nông trại Pháp là lúc gần 6 tuổi. Đi cùng với ông nội, ba và Tiểu Thiên 2 tuổi. Lúc ấy còn nhỏ quá, ký ức chẳng còn gì.

Lần này mình có cảm giác những cánh đồng sẽ thuần hóa mình thành một cô nông dân Pháp chính hiệu.”

.

Vivian vừa viết vừa cười một mình.

Năm người di chuyển bằng một chiếc xe bảy chỗ thuê chung. Nicolas lớn nhất trong ba cậu thiếu niên, vừa đủ 18 tuổi đã thi lấy bằng, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn cực kỳ háo hức mỗi khi được cầm lái.

Trong xe đang mở bài “Samba Mambo”, mọi người hào hứng hát theo. Viêm Khải ngắm Pháp qua cửa kính xe và chậm rãi gật gù theo phách bài hát.

Vivian vừa lắc đầu theo nhịp vừa hì hụi ghi chép.

“Lâu lắm rồi mới nghe lại, “Tombe la neige”, “Toi jamais”, “Bang bang”, “Le temps des fleurs”,…

Cảm giác nghe trong xe cùng với mọi người hay hơn cắm earphone nghe một mình rất nhiều.

Bây giờ mình có cảm giác như là cô gái được bài hát ‘Et si tu n’existait pas’ hát về.”

Viêm Khải tò mò Vivian không biết ghi chép cái gì mà mặt biểu cảm trông dở hơi thế. Cậu đến gần, liếc qua vài dòng ghi chép, bỗng nổi hứng muốn trêu đùa. Cậu ghé sát lại, cố tình để Vivian nghe thấy tiếng cười trêu chọc.

Vivian thấy tai ngứa ngáy, quay sang lườm Viêm Khải, kèm theo vài tiếng hừ hừ vẻ hăm dọa. Viêm Khải tắt cười, vội rụt về, huýt sáo vài ba nốt nhạc của bản nhạc đang mở.

Một đường di chuyển vui vẻ, họ đã về đến nông thôn.

“Pháp là một quốc gia tư bản. Có tư bản là sẽ có bóc lột người ta. Mình là nhân viên của một nhà hàng món Á. Năm ngoái Viêm Khải cũng làm việc tại một xưởng sửa chữa ô tô. Chúng mình đều bị bóc lột đấy chứ bộ. Được cái là còn được đãi ngộ xứng với công sức bỏ ra.

Nhưng ở nông thôn Pháp thì không còn có tư bản nữa. Các thành viên trong gia đình cùng lao động với nhau. Ở đây không bóc lột người, chỉ có bóc lột máy.”

Gia đình Rousseau đón tiếp cả nhóm rất nồng hậu. Ông nội, ba và các chú của Olivier, ngay sau bữa trưa đã ra cánh đồng gặt nốt những thửa lúa mì chín cuối cùng, đón tiếp họ có những phụ nữ trong gia đình và đám em của Olivier.

Sau khi thu dọn hành lý, đứa em trai lớn nhất của Olivier rủ cả nhóm đi ra cánh đồng.

“Ông nội bảo em ở nhà để đón anh chị ra đó.”

Tất cả lên xe ra đồng. Nicolas vẫn cầm lái.

Đón mọi người là một đoàn xe cực kỳ hoành tráng. Viêm Khải và Vivian mắt chữ O, miệng chữ A, không kiềm được wow một tiếng. Nicolas và Abdou chắc đã từng được nhìn thấy cảnh này, không thấy chúng ngạc nhiên chỉ thấy cực kỳ phấn khởi.

Ông nội và các chú gặp đám thanh thiếu niên, cực kỳ sảng khoái bắt tay, vỗ vai từng người. Rồi tất cả khởi hành đi buổi gặt cuối cùng của vụ mùa, cũng không mất bao lâu nữa.

Vivian cực kỳ phấn khích, chụp rất nhiều ảnh.

“Xe con du lịch khá tiện nghi, máy gặt đập nhãn hiệu John Deere to sù sụ như tòa nhà hai tầng, xe tải chở thóc trông rất oách (sau này nhất định lái một lần),…

Ngồi trong cabin máy gặt đập hút nước táo. Quay đầu lại, nhìn qua lớp vách kính cường lực trong suốt là thấy những hạt lúa mì vừa được máy đập xong, đang bay rào rào rào rào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui