Đến Eiffel Và Cùng Nâng Ly Champagne

“Lúc đầu anh nghĩ cảnh sát nhất định sẽ kiểm tra điện thoại, nên đã tìm thấy đoạn video. Nhưng thực ra chúng tôi mới chỉ tra ra gần đây.” Viêm Khải nói bằng giọng lạnh tanh, “Hôm qua lúc chúng tôi rời đi anh cũng định nói đúng không? Nhưng rồi lại ngập ngừng, cuối cùng liền quyết định để chỉ mình Johan phải chịu sự trừng phạt là đủ.”

David nắm chặt góc chăn, khó nhọc nuốt nước miếng, cụp mắt không nói một lời.

“Câu chuyện về ma nữ nhảy lầu tự sát ở trường đại học J mới xuất hiện vài năm gần đây. Quả thực qua chuyện này mới thấy rõ, không có lửa làm sao mà có khói. Dù sao cũng khen ngợi sự bình thản của anh khi dám để cảnh sát kiểm tra điện thoại.”

David run rẩy. Quả nhiên là cuối cùng cảnh sát cũng biết, làm sao mà giấu nổi.

Peter đã gởi cho hai người phát hiện không ngờ. Trong điện thoại của nạn nhân có một video từ vài năm trước, quay lại cảnh Johan Zetkin hành hung một nữ sinh. Hắn túm tóc một cô gái, giằng co hết sức dã man. Nữ sinh liên tục cầu xin tha thứ nhưng hắn không quan tâm, cả David đứng đó lén ghi hình lại cũng vậy. Kết thúc của video đó là cảnh Johan đẩy cô gái qua lan can tầng thượng. Thật quá khủng khiếp.

“Anh có chủ ý quay lại video đó, chắc hẳn trong thời gian theo Johan, anh đã chứng kiến không ít lần hắn ra tay bạo lực.”

Ngừng một lúc, Viêm Khải nói tiếp, “Giữ lại một thứ như vậy suốt mấy năm. Anh có tìm hiểu không? Nếu công bố thì chính bản thân anh sẽ phải chịu tội gì?”

“Không phải.” David cất lời, từng lời nói ra còn khó nhọc hơn bất kì lúc nào, “Bản thân tôi đã có tội rồi. Nếu giữ lại nó, tôi sẽ có cơ hội đền tội cho bạn học ấy.”

Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt David. Vivian cảm thấy bất đắc dĩ. Xem ra David năm tháng qua đã chịu không ít dày vò. Một chuyện khủng khiếp như vậy xảy ra trước mắt mà, bản chất David phải là người tốt thì mới cam chịu để bản thân chịu đựng sự tra tấn tinh thần như vậy. Nhưng chỉ có lòng tốt thôi thì đã đủ để có hành động đúng đắn chưa? Và một người nếu được coi là tốt thì liệu lòng tốt của họ có thể nhiều đến đâu?

Viêm Khải nhìn David, lại quay qua Vivian. Một thân thương tích, giờ lại thêm gương mặt trắng bệch, trông lại càng yếu đuối. Có lẽ vẫn bị ám ảnh bởi tiếng hét của nữ sinh ở cuối video khi rơi từ tầng 4 xuống, trước khi tắt lịm hoàn toàn.

Viêm Khải cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng David cần phải biết chính xác anh ta có tội gì.

“Lẽ ra là anh sẽ không có tội.”

David ngỡ ngàng, nhất thời không hiểu được lời của Viêm Khải.

“Vì các anh không bị điều tra nên không biết rõ về vụ án năm đó. Các anh ở hiện trường lúc 8 giờ tối như thời gian trong video, nhưng giờ tử vong của nạn nhân được pháp y xác định là từ 4 đến 6 giờ sáng.”

David sửng sốt.

Vivian thở dài, cảm thấy mọi tiếc nuối lúc này đều thật muộn màng. “Đúng là không biết gì hết này. Tại sao vụ án lại dễ dàng được đi đến kết luận là tự tử khi không tìm được nghi phạm? Vì cô ấy vẫn còn sống khi bị đẩy từ trên cao xuống, bị thương nặng và gãy nát gần hết xương và cơ các chi, hiện trường cho thấy cô ấy đã cố lết ra cổng, cho đến khi kiệt sức, chỉ có một mình cô ấy ở đó cho đến lúc chết.”

Mặc dù trên xác nạn nhân có những vết thương do bạo hành, nhưng vì tình tiết trên, nó hợp lý hóa cho hành vi tự sát là nạn nhân bị trầm cảm do bạo lực học đường. Nhưng làm gì có chuyện đó. Vì vậy, khi không thể điều tra ra ai là kẻ bắt nạt nữ sinh này, nên vụ án lúc đó, tất cả chỉ kết thúc với một nạn nhân.

Đó là những gì Viêm Khải và Vivian đã đọc được khi tìm hiểu về vụ án tại trường đại học năm đó.

Việc Johan Zetkin đẩy ngã người từ tầng thượng là việc mà cả Johan trong cơn nóng giận và David đều không ngờ đến. Nếu lúc đó David báo án ngay lập tức, thì mọi chuyện đã khác.

Nước mắt David rơi mãi không thôi, ngỡ ngàng và cắn rứt, anh ta khóc rất lâu.

Bộ dáng David thật đáng thương. Viêm Khải thở dài. Nhưng đáng thương nhất đâu phải anh ta, mà là cô gái chết oan uổng trong cô độc và thân nhân của cô ấy kìa.

Vivian nghĩ ngợi, David sẽ không được khoan hồng vì không tính là đã tự thú. Nhưng hai người sẽ viết báo cáo chân thực và tỉ mỉ, David có thể được xem xét giảm án, nhưng chắc chắn sẽ không vô tội.

“Hai người…” David bỗng gọi Viêm Khải và Vivian, “Có thể báo cáo lại là tôi đã đầu thú trước khi bằng chứng được tìm ra không?”

Viêm Khải và Vivian kinh ngạc. Chắc hẳn tinh thần David đang bất ổn. Anh ta đang sợ hãi điều gì vậy? Sao tự nhiên lại thay đổi như thế?

“Cầu xin hai người. Gia đình tôi, họ sẽ không chịu nổi, họ sẽ không chấp nhận đâu.” David nức nở, bộ dáng rất khổ sở.

“Anh ta đáng thương vậy mà, chúng ta hãy một lần… Ài, anh nghĩ là chúng tôi sẽ nói vậy chắc.” Vivina nói bằng giọng trách móc.

“Tại sao chứ?” David vừa khóc vừa gằn giọng, “Thật không công bằng. Thế giới này vốn đáng thất vọng như vậy sao? Hắn ta may mắn có cha mẹ tốt, sống sung sướng không biết điều còn đi gây tội. Còn tôi, những người như tôi sống khổ sở, là bị ép buộc, tôi là bị ép buộc.”

Viêm Khải chỉ yên lặng. Xem ra David đang đau đớn trong cái suy nghĩ bản thân bị oan.

Vivian không đành lòng nhìn thêm nữa, kéo tay áo Viêm Khải, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, còn bỏ lại một câu.

“Vì anh lúc đó đã lựa chọn làm chuyện sai trái với lương tâm, nên tư cách đổ lỗi cho số phận cũng không còn nữa.”

David nghe Vivian nói vậy, không khóc nữa, chỉ ngồi đó sửng sốt hồi lâu.

Viêm Khải nhìn Vivian, vừa lúc đó cậu nhận được một tin nhắn, liền dắt Vivian ra cửa. Nhiệm vụ không chính thức của họ đến đây là kết thúc rồi, việc còn lại là của cảnh sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui