Đến Eiffel Và Cùng Nâng Ly Champagne

Buổi tối mấy ngày sau, Matthew liên lạc đến bằng videocall.

“Hai người đã kiểm tra tài khoản chưa?”

“Để sau đi, kết quả điều tra thế nào?”

Matthew vuốt vuốt tóc, “Tôi cũng chỉ định nói là tài khoản của các cậu chắc không có gì thay đổi đâu. Shivani Tống vẫn chưa thanh toán thù lao cho chúng ta.”

Viêm Khải và Vivian nghe vậy thì cảm thấy thật bất ngờ, không biết phải nói gì cho phải.

“Không sao, đừng lo lắng. Tôi đương nhiên sẽ không để nhiệm vụ đầu tiên của các cậu lại dính phốt như vậy. Tôi đã gởi văn kiện đến thẳng luật sư của gia đình nhà cô ta rồi. Còn về kết quả điều tra, có một tin vừa tốt vừa xấu.”

Vivian sốt ruột, “Matthew, anh đã vất vả rồi. Mời anh cứ nói một lời, chúng tôi nhất định không chen ngang.”

“Ok. Tin tốt là giả thiết của hai người đã đúng.”

Ồ. Hiểu sao lại nói là tin vừa tốt vừa xấu rồi. Bản thân điều này quả thực đã là một tin xấu.

“Làm tốt lắm. Chỉ từ một vài cảm nhận và manh mối mơ hồ mà có chỉ điểm chính xác đến vậy. Các cậu thực sự rất nhạy bén.” Matthew tán thưởng.

Giả thiết của hai người về toàn bộ tình tiết liên quan giữa Shivani Tống và Juliette Marceau, đó là Shivani đã mưu đồ trả thù cá nhân đối với Juliette. Cụ thể là vu oan hãm hại, kết quả như những gì chúng ta thấy được trên truyền thông. Nhưng nếu mục tiêu của Shivani Tống là tiểu thư Juliette Marceau, thì hành động của Shivani từ đầu đến cuối, có khâu thuê thám tử là thừa thãi. Nên họ đặt ra giả thiết rằng: Shivani bằng cách nào đó đã lợi dụng việc thuê các thám tử là một bước trong kế hoạch vu oan hãm hại Juliette, còn cụ thể lợi dụng như thế nào thì phải tiến hành điều tra.

Shivani Tống, mọi người đều tưởng là một tiểu thư hiền lành nhưng đó chỉ là hình ảnh cô ta thể hiện cho mọi người thấy. Thực ra, cô ta lại muốn hủy hoại hoàn toàn Juliette Marceau cả về danh dự và tiền đồ.

“Thật kinh khủng!” Matthew lắc đầu, “Tôi chứng kiến nhiều người ôm hận trả thù toàn là trường hợp bị đẩy vào hoàn cảnh khuynh gia bại sản, gia đình ly tán. Có xích mích dẫn đến “huyết án” thực sự chỉ thấy trong giang hồ.”

Viêm Khải gật đầu, “Trả thù trong giang hồ cũng hiếm trường hợp ném đá giấu tay, bày mưu hãm hại.”

Vivian cũng lừ mắt, “Quả nhiên là giả tạo. Xem cô ta làm ra cái hành động gì với bạn đồng môn kìa. Đúng là nhìn người thì quan trọng nhất là phải so sánh những gì họ nói và những gì họ làm xem có thống nhất với nhau hay không.”

Viêm Khải và Matthew nhìn Vivian, đều cảm thấy kết luận này rất đáng ngâm cứu.

“Khổng Tử đã nói vậy.” Vivian mỉm cười.

Matthew và Viêm Khải tiếp tục gật đầu hưởng ứng. Chà, có học thức nha.

Viêm Khải hỏi Matthew, “Tin đồn về vụ bạo lực học đường thì sao?”

“Về chuyện này,” Matthew chép miệng, “Câu trả lời liên quan đến việc tại sao một gia đình có thế lực như của Juliette Marceau có thể để chuyện xảy ra với con gái bị lộ với truyền thông. Trên thực tế, việc con cái gia đình giàu có và giới nghệ sĩ có chỗ dựa dù vướng vào hành hung hay sử dụng ma túy đều bị bưng bít rất nhiều.”

Viêm Khải và Vivian hiểu, đó là một thực tế. Hai người cũng đã xem qua tài liệu. Họ nội của Juliette Marceau là gia tộc có tiềm lực tài chính lớn mạnh, họ ngoại là giới trí thức. Còn gia đình cả hai bên nội ngoại nhà Shivani Tống đều làm kinh doanh lớn, có riêng thị trường rộng lớn tại cả Âu và Á châu. Chỗ dựa của Shivani mạnh hơn của Juliette rất nhiều.

Cha Shivani Tống là người Trung quốc nhưng bản thân ông ta mang hai dòng máu Trung - Ấn và cũng theo đạo Hindu. Việc đặt tên con gái như vậy cũng đủ thấy ngài Tống không phải sùng bái bình thường đâu. Mà thông tin này cũng không quan trọng, đủ để biết là Shivani từng không thành thật với họ, vậy thôi.

“Ngoài ra, thông tin điều tra mới nhất mà các cậu chưa được biết. Năm 18 tuổi, Shivani rời Trung Quốc, cha mẹ đã cho cô ta sử dụng quyền lực của gia đình. Trong đó có việc sử dụng các mối quan hệ và luật sư riêng. Cô ta dùng quyền lực đó để đảo lộn hoàn toàn quá trình xử lý đơn tố cáo. Các cậu có thấy ai bị tố cáo bạo lực học đường mà lại bị khám nhà không?”

“Juliette Marceau bị tố cáo bạo lực học đường? Ồ, Shivani nhập viện là vì thế.” Vivian chép miệng, “Bây giờ thì có thể kết luận rằng, cô ta giả bệnh.”

Viêm Khải gật đầu, “Vì mối quan hệ tồi tệ với Juliette ở trường học mà cô ta cũng có sẵn cả một đống nhân chứng. Nhưng còn tội tàng trữ ma túy thì sao? Đây là tội nghiêm trọng, đâu có thể tùy tiện đổ vấy?”

“Về chuyện này,” Matthew xoa xoa hai bàn tay, như thể bây giờ mới đến phần hấp dẫn nhất đây, “Hôm qua, vào lúc đêm hôm khuya khoắt, tôi đã cho triển khai nhiệm vụ thu hồi đánh tráo và thám thính cho thám tử cấp cao, đối tượng là tư gia của Shivani Tống.”

Viêm Khải và Vivian bất ngờ. Vivian trồm tới màn hình, “Thám tử làm nhiệm vụ của anh giao thì có được trả lương không?”

Chưa kịp nói hết câu đã bị Viêm Khải tóm lấy, lôi về.

“Chà, tình cảm nhóm này tốt thật.” Matthew uống một ngụm nước, “Đương nhiên là có lương. Chúng ta có riêng một ngân quỹ cho những trường hợp thế này.”

Viêm Khải thắc mắc, “Cần thu hồi đánh tráo manh mối gì vậy?” Vivian giơ ngón cái, tỏ ý đây cũng là điều tôi định hỏi.

“Về chuyện này... Tôi có một tin xấu và một tin tốt, các cậu muốn nghe tin nào trước?”

Vivian gãi má, “Nghe tin tốt trước cho phấn khởi. Còn đâu anh bật mí tin xấu, chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết.”

Viêm Khải bị chọc cười bởi giọng điệu của Vivian. Matthew thì gật đầu, “Tin tốt là đã biết ai là kẻ đứng sau sai khiến vụ bắt cóc Vivian không thành.”

Hai người bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng, “Anh chuyển kênh đột ngột quá. Làm sao chúng tôi theo kịp? Chẳng lẽ… anh định bảo là Shivani Tống muốn bắt cóc tôi?”

Matthew nghiêm túc gật đầu xác nhận.

Vivian ngỡ ngàng, nghĩ mãi không ra lý do gì để cô ta làm như vậy. Còn Viêm Khải trông như có thể nổi giận bất cứ lúc nào, nôn nóng muốn biết toàn bộ điều tra.

“Khi nhận được đáp án này, tôi cũng không hiểu tại sao.” Matthew thực hiện vài thao tác, gởi cho Viêm Khải và Vivian vài tư liệu, “Nhưng khi giao tài liệu điều tra sơ bộ cùng báo cáo ghi chép hành vi của Shivani Tống cho chuyên gia tâm lý của tổ chức phân tích, khả năng cao cô ta mắc chứng Rối loạn nhân cách hoang tưởng và Rối loạn nhân cách kịch tính.”

“A. Hai chứng bệnh tâm lý khá phổ biến. Điều này giải thích khá nhiều chuyện đó.” Vivian than thở, quả đúng với những gì mình từng suy đoán khi gặp trực tiếp Shivani ngày hôm đó. Cô ta học chương trình tâm lý để tự che giấu những hành vi bất ổn của chính bản thân.

Matthew tiếp tục, “Tuy nhiên theo phân tích sơ bộ thì bệnh của cô ta chỉ là mức độ nhẹ, tự bản thân có thể nhận thức và kiên nhẫn điều chỉnh.”

“Nhưng cô ta lại không,” Vivian vỗ tay một cái, “Biểu hiện thù dai của Rối loạn nhân cách hoang tưởng, cô ta cũng không vừa mắt Juliette, tự ôm lấy hằn học rồi tìm cách trả thù.”

“Từ chứng Rối loạn nhân cách kịch tính, có thể phán đoán rằng chưa chắc Juliette hoàn toàn là người khai mào. Có thể là Shivani đã khiêu khích Juliette.” Viêm Khải ngán ngẩm, người như Juliette tuy có đanh đá một chút, nhưng trong lòng có cảm xúc gì cũng đều thể hiện thẳng thắn. Còn tốt nhất Viêm Khải thấy cho đến giờ thì vẫn là Vivian.

Matthew ngó Vivian, “Nói chung mắc phải bệnh tâm lý thì sẽ trở nên rất nhạy cảm. Cô đã lỡ làm gì hay nói gì với Shivani mà làm cô ta thấy bất an không?” Matthew nghĩ thầm, nên sau khi đã nhận được đồ, cô ta không chịu thanh toán mà lại lo đi dọa dẫm các thám tử.

Vivian cố gắng nhớ lại buổi trò chuyện.

Viêm Khải nhìn trần nhà, xem ra là có. Nhưng cùng lắm cũng chỉ là lỡ miệng hỏi câu hỏi kia. Lẽ ra là cuộc trò chuyện đã được diễn hoàn hảo, nhưng rất tiếc là cô ta chỉ vừa đạt yêu cầu của khóa Tâm lý học cơ bản. Vivian hỏi một câu bất ngờ mà ứng biến không tốt, chỉ vì vậy mà cảm thấy bất an, rồi sinh ra thù hằn, bày kế hoạch bắt cóc Vivian với mục đích khủng bố tinh thần. Cô ta định sắp xếp như là một vụ trả thù của bọn tội phạm mà không biết rằng đây là vụ đầu tiên mà Viêm Khải và Vivian tham gia, làm gì đã kịp gây thù với ác đảng nào. Những kết luận này Matthew có được khi thẩm vấn tên bắt cóc. Đương nhiên là lúc đầu hắn không chịu khai gì. Nhưng khi Matthew đã nắm được chân tướng, cho tiến hành tâm lý chiến với hắn đã đạt được hiệu quả.

Nỗi căm hận vô cớ của hắn đối với các thám tử của tổ chức mật cũng là Shivani gieo rắc cho.

Nhưng vấn đề chưa dừng lại ở đó.

“Các cậu cũng biết là những kết luận từ góc độ tâm lý học không được dùng để kết án trong bất kỳ trường hợp nào.”

Vivian gật đầu, “Đúng vậy, cần có nhân chứng và vật chứng. Với những gì chúng ta biết về Shivani thì cô ta sẽ không còn giữ lại bất kì cái gì có thể liên hệ với vụ bắt cóc.”

“Nhân chứng đã có tên bắt cóc.” Viêm Khải xoay bút, “Chúng tôi muốn nghe tin xấu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui