Đến Gần Em Chiếm Hữu Em


Cậu cẩn thận đặt Trình Nặc xuống ghế đá, trước tiên cậu cởi áo mình ra, vắt hết nước mưa rồi đưa cho cô một: "Chị lấy cái này lau đầu đi, đừng để bị cảm.

"

Trình Nặc nghe theo, lấy áo cậu đưa phủ lên đầu mình, cô có thể ngửi được mùi cỏ xanh trên áo của anh, nhưng lại không có mùi mồ hôi, cô nghĩ chắc là bị nước mưa rửa trôi.


Hứa Đồng Chu thấy cô chỉ để áo lên đầu nhưng không động gì, cậu đi tới lau tóc giùm cô, "Trời mưa nếu không lau khô dễ phát sốt! "

Cậu đến gần cô, miệng thì cằn nhằn như ba cô, tay lại nhẹ nhàng lau tóc cho cô, nước mưa trên người cậu mang theo ít mùi bụi đất, cậu vừa đến gần cô đã ngửi thấy.


Ngón tay Hứa Đồng Chu hơi lạnh, lúc lau tóc không cẩn thận chạm vào cổ cô khiến Trình Nặc rùng mình.



Cậu lại ngồi xổm xuống, nhìn chân của cô.


"Chân chị sao vậy ạ?" Cậu nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm thấp mang chút dịu dàng, gần như bị tiếng mưa bên ngoài cửa sổ nuốt chửng.


"Lúc nãy tôi đi nhanh quá nên bị trật chân.

" Cô chỉ vào mắt cá chân của mình, một đường kéo dài đến tận đầu gối.


Hứa Đồng Chu cởi giày ra cho cô, mặt hơi ửng hồng! Tay nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, chân cô trắng mềm như trứng gà mới lột vỏ, cậu nâng lên xem cẩn thận, hơi không dám đụng vào.



Những ngón chân xinh xắn, trên móng chân có họa tiết ngôi sao, Hứa Đồng Chu chưa từng thấy ai vẽ tranh trên móng như vậy.


Cậu nhẹ nhàng mơn trớn từng ngón chân, giả vờ hỏi cô đau ở đâu, ngón chân Trình Nặc bị anh xoa nắn, trong lòng cô run run, mặt đỏ bừng, chỉ vào mắt cá chân rồi lại chỉ đến đầu gối!

Hứa Đồng Chu ôm gót chân nhỏ của cô vào trong tay, nâng niu như một món bảo bối, một tay nhẹ nhàng giữ gót chân cô xoa nắn, "Như vậy chị có cử động được không?" Cậu vừa xoa chân, vừa ngẩng đầu nhìn Trình Nặc.


Lúc này Trình Nặc mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên, làn da ngăm đen không ngăn được sự tuấn mỹ của cậu, đặc biệt là đôi mắt phượng làm người khác cảm thấy xa cách, nhưng tuổi cậu còn nhỏ nên dường như trong mắt vẫn có nhiều sự hiếu kỳ, đồng tử đen nhánh trầm tĩnh không nhìn thấy đáy, sống mũi cao thẳng, xương hàm góc cạnh làm cậu toát ra phong vị đàn ông hơn bạn cùng trang lứa.


Bình thường khi đối mặt với cô, Hứa Đồng Chu đều không tự chủ cúi thấp đầu nên ánh mặt họ hiếm khi chạm nhau, hôm nay cậu nhìn thẳng vào mắt cô làm cô hơi xuất thần.


"Ừm! Có hơi đau, nhưng chủ yếu là ở đầu gối, có lẽ là khớp gối bị tổn thương.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận