Đến Gần Em Chiếm Hữu Em


Trình Nặc tắm xong liền ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng người bên ngoài, cô muốn ngủ nướng thêm một lát, nằm sấp không muốn dậy, cô ngửi thấy hương bồ kết thoang thoảng cũng mùi cỏ xanh tản ra từ ga trải giường.

Cô chợt nhớ ra trước đây Hứa Đồng Chu ngủ trên giường này, dù cô đã mang theo bộ ga trải giường của mình nhưng vẫn còn vương mùi của cậu.


Không có mùi mồ hôi nồng của nông dân như cô tưởng tượng mà là mùi cỏ sạch sẽ, nghĩ đến mỹ nam da ngăm gầy cao đó, cô có chút cảm khái, gương mặt tuấn mỹ đó nếu đi học ở thành phố ắt sẽ là hot boy trường học, 19 tuổi, độ tuổi rực rỡ lại vì gia đình mỗi ngày gặt lúa chăn trâu!

Càng nghĩ, cô càng nhen nhóm ý chiến chiến đấu, nhất định sẽ giúp toàn bộ đứa trẻ ở miền núi này có thể bước ra thế giới! Cô đứng phắt dậy, mở cửa và đi về phía sân.


Vừa đến nơi, cô đã gặp lão Lý đang trò chuyện với Vương Quế Chi, thực ra lão Lý đến đây để gặp cô, thấy cô chưa dậy, ông chỉ có thể nói chuyện phiếm với Vương Quế Chi.



Thấy cô đến, lão Lý lập tức cười ha hả chào đón: "Cô giáo Trình vất vả rồi, đường trong núi xấu lại không có chỗ trú, chị Vương nói ngày hôm kia cháu đến đã bị say nắng, vậy nên để cháu nghỉ thêm thêm hai ngày nữa, bây giờ cháu đã thấy khỏe hơn chưa? Có cần chú xuống thị trấn, lấy cho cháu ít thuốc không?"

Một đống lời từ miệng lão Lý phun ra như tiếng đại bác, Trình Nặc vừa nghe vừa cố tiêu hóa, cố gắng nắm bắt ý chính trong một đống từ vừa có tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương.


"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn chú Lý ạ.

" Trình Nặc liên tục cảm ơn ông ấy quan tâm.


"Là thế này cô giáo Trình, lần trước đưa cháu về thấy cháu có vẻ mệt mỏi nên chú chưa giải thích với cháu, ngày trước thôn chúng ta có một trường tiểu học, trẻ em bốn làng lân cận đều đến đó để học, mấy tháng trước lũ lụt làm ngập trường, mặc dù trường đã được tu sửa lại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng dùng được phòng học, phòng dành riêng cho giáo viên thì bị không tu sửa kịp trong thời gian này.

Sau khi ủy ban thôn bàn bạc và quyết định để con tạm thời ở nhà Hứa Đồng Chu trước.

Ông đại diện chính quyền giới thiệu sơ bộ với Trình Nặc lần nữa, dù Trình Nặc đã nắm được đại đại khái nhưng quy trình vẫn phải làm.


Lần này, xem như cô chính thức ra mắt Vương Quế Chi, Hứa Đồng Lạc, tất nhiên còn thiếu một người là Hứa Đồng Chu lúc này đang đào bùn ngoài ruộng.


Sau khi nói sơ qua tình hình, lão Lý và Trình Nặc thảo luận về lịch dạy, trường tiểu học ở làng Bạc Châu dành cho cả trẻ em ở cả bốn làng lân cận, hầu như không có thanh niên nào, chỉ có một , hai người còn ở trong thị trấn, một người mở hiệu thuốc, người còn lại ra ngoài làm ăn thất bát nên về quê làm giáo viên.



Trình Nặc đã hiểu, hiện cô sẽ đảm nhận dạy trẻ em trong bốn làng cùng một lúc, ngoài chuyên môn của cô là tiếng Anh, cô nhận trách nhiệm dạy thêm môn ngữ văn và đạo đức, đồng nghiệp duy nhất của cô là giáo viên dạy toán, trong mấy năm đi làm xa anh ấy gặp tai nạn lao động nên bị thương ở chân, anh ấy có bằng cao đẳng.


Trong thoáng chốc Trình Nặc cảm thấy áp lực hơi lớn, vượt xa tưởng tượng của cô, hoặc là cô chưa từng nghĩ tới vùng nông thôn chân chính sẽ như thế nào.


Không đợi cô tiêu hóa xong, lão Lý tiếp tục nói: "Cô giáo Trình, lương cháu do huyện quyết định cụ thể là là 900 tệ cộng với 200 tệ phí sinh hoạt hàng tháng, còn có 328 tệ, chúng ta đưa cho Vương Quế Chi giữ, cháu xem có vấn đề gì không?"

Chuyện này chú ấy nói rất chậm để cô nắm hết, chú ấy sợ đụng đến vấn đề tiền bạc hơi nhạy cảm, đến lúc tranh chấp sẽ khó coi.


Trình Nặc gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cô không để bụng đến mức lương xấp xỉ 1000 tệ này lắm, bình thường cô còn có thể chi mấy ngàn tệ để mua một bộ quần áo, hơn nữa cô đến đây cũng không phải vì tiền lương.


Lão Lý thấy mình đã nói xong những lời cần nói, lại nói thêm vài câu, uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ăn trưa của Vương Quế Chi, vội vàng rời đi.



Trình Nặc hơi ngại, nói với Vương Quế Chi vài câu rồi quay về phòng mình.

Cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng, soạn bài lại cho chương trình dạy sắp tới.


Cô tập trung làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến giữa trưa, Trình Nặc rời ghế gỗ nhỏ đứng dậy vươn vai, vừa muốn khởi động một chút thì Vương Quế Chi bước vào phòng, vẻ mặt tươi cười gọi cô ra ăn cơm.


Trình Nặc nhớ đến bữa tối hôm qua hơi mất tự nhiên, nhưng lại không thể thoái thạc được, đi theo Vương Quế Chi vào căn bếp tối om.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận