Đến Khi Em Trưởng Thành


Người khác luôn cho rằng, tình yêu bồng bột thời niên thiếu sẽ không có kết quả tốt.
Trước kia tôi từng nghĩ, có lẽ Mạc Thần Phong và tôi chính là một ngoại lệ.
Ở cái độ tuổi mang theo suy nghĩ chưa chính chắn.

Cậu thư sinh mặc trên mình bộ đồng phục giản dị ấy từng cẩn thận gói gọn vài gói kẹo nhỏ, hoặc có thể là một chút đồ ăn vặt được mua bán tràn lan ngoài cổng trường.
Lúc ấy, chúng tôi mới học cấp 3.
Có người từng nói với anh ấy:" thời buổi bây giờ, ai sẽ thích một người tặng món quà tầm thường như vậy?"
Sau khi nghe được lời này, cậu chẳng những không để tâm, những ngày sau đó còn tiếp tục kiên trì tặng những món quà như vậy cho tôi.
Từ lúc đó, tôi không rõ bản thân đã động lòng trước chàng trai ngốc này từ khi nào.
Chỉ biết, sau khi tôi đáp lại tình cảm của cậu ấy.

Chúng tôi đã thực sự gắn kết như một cặp đôi, khi cả hai chỉ là những học sinh cấp 3 thiếu kinh nghiệm.
Hiện tại, tôi và anh sớm đã là sinh viên năm cuối đại học.

Nhưng mỗi khi nhớ về kí ức của tuổi trẻ, tôi lại không nhịn được, tự cười khúc khích một mình.

Phải, mối quan hệ ấy chưa từng dừng lại, hơn nữa còn tiếp tục phát triển.
Tôi nói với Thần Phong, đến khi tôi 25 tuổi nhất định sẽ cùng anh kết hôn.

Nhưng hình như anh có chút không hài lòng, thậm chí còn muốn sau khi tốt nghiệp đại học, lập tức phải cùng nhau kết hôn.
Tính cách trẻ con này của anh vẫn như trước kia, chưa từng thay đổi.
Lúc đó, tôi đã nheo mắt cười với anh
-" Sao thế? Sợ người vợ xinh đẹp này của anh sẽ chạy mất sao?"
-" Phải, sau khi kết hôn nhất định sẽ giấu em thật kĩ.

Tốt nhất là không ra khỏi nhà nửa bước!"
Chúng tôi vẫn luôn nói đùa với nhau như vậy.

Từ năm theo học cao trung đến bây giờ, vẫn là tôi chủ động châm chọc anh trước, sau đó anh cũng sẽ không chần chừ mà đáp lại.
Thời gian vốn dĩ trôi qua rất nhanh, chỉ khi nó mang theo kỉ niệm, giây phút đáng nhớ của bạn mới khiến bạn lầm tưởng về khoảng cách thời gian vừa trải qua.
Vốn cho rằng mọi dự định của chúng tôi, sẽ cứ suôn sẻ như vậy mà tiến đến kết quả thuận lợi.


Cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến mẹ tôi hai mắt đẫm lệ, toàn thân run rẩy đầy bi thương, người đứng ở bề trên như bà trong một khắc lại hạ mình quỳ dưới chân tôi.
-" Lạc Hi...bố con..sắp lộ bằng chứng trốn thuế rồi!..xin con..trong ngày mai lập tức gả cho Lục Tưởng Hàn ..Thế lực của nhà họ Lục rất lớn, nếu con gả cho họ...nhất định!..nhất định họ sẽ giúp chúng ta."
Giọng nói của bà hòa vào tiếng than khóc nức nở, thanh âm run rẩy đứt quãng.

Hai tay hấp tấp không ngừng ôm chặt lấy chân tôi.
Chỉ buôn lậu thôi sao? thật nực cười.

Ông ta vì muốn thu lợi nhuận cá nhân, thậm chí còn liên tục mua cổ phiếu chui.

Số tiền bị phạt của công ty chắc chắn là không nhỏ.
Mẹ ở cạnh ông ta từ trước đến nay, những hành động này bà ta đều biết rõ nhưng không hề có ý ngăn cản.
Tôi đưa ánh mắt chán ghét nhìn về phía bà ta.
Hiện tại là muốn tôi thay họ chịu hậu quả sao? còn Thần Phong, còn ước hẹn của chúng tôi thì sao?
nghĩ đến việc này, khóe mắt tôi cay cay, nước mắt trực trào tuôn ra.
Vì sao? vì sao khi tôi đã cố gắng thoát khỏi thứ xiềng xích mang tên gia đình, nhưng đến cuối cùng lại vì khát vọng của họ mà lần nữa trở thành một quân bài bị sắp đặt.

Nếu như vậy, cuộc sống của tôi chẳng khác nào lại rơi vào một cái lồng khác.
Rõ ràng là không muốn thuận theo, nhưng trong lòng tôi một chút ý niệm phản kháng cũng không có.
Lần này coi như..tôi báo đáp công ơn dưỡng dục của họ.
Mạc Thần Phong..tên của người tôi yêu, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận