Đến Khi Em Trưởng Thành


-" Lâm Uyển Như.

Đã lâu không gặp, cậu quả nhiên vẫn giống như lúc trước.

Bước vào nơi này nhưng trong túi lại không có đến một xu."
Mạc Thần Phong mở lời châm chọc, giọng điệu trào phúng vừa dứt câu đã khiến Lâm Uyển Như bị kích động.
-" Tớ chỉ là có chút sơ suất, lời của cậu là có ý gì!!.." Nói đến đây, Uyển Như bất chợt dừng lại, ánh mắt đối diện liên tục dò xét Mạc Thần Phong.
" ..Vì sao hôm nay lại nổi hứng đến nơi này..còn có phong tư ưu nhã như vậy."
Lâm Uyển Như lẩm bẩm trong miệng, âm thanh phát ra không lớn nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy.
Phải rồi, từ ban nãy tôi vẫn luôn quay lưng lại với Mạc Thần Phong.

Đã qua nhiều ngày như vậy, không biết anh ấy của hiện tại có dáng vẻ như thế nào?
Tôi vờ như không biết người đứng phía sau là anh ấy, chầm chậm xoay người lại.
Khi ánh mắt của tôi vừa hướng về hình bóng người đàn ông trước mắt.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra Mạc Thần Phong đã thay đổi rất nhiều.

Thân ảnh đang hiện hữu trước mắt tôi dường như không còn là cậu thư sinh ngày nào nữa.
Hòa vào tiếng nhạc mê muội trong không khí náo nhiệt của quán bar.

Thân ảnh Mạc Thần Phong đứng sừng sững trước mắt tôi, áo sơ mi trắng cùng quần âu chỉnh tề.

Mái tóc ngố mang đôi nét hồn nhiên của anh ngày nào lại trở thành kiểu tóc hai mái có phần trưởng thành.
Gương mặt anh thay đổi nhiều rồi, còn đâu ánh mắt điềm đạm, còn đâu khóe miệng tươi cười của trước kia nữa?
Chỉ thấy Mạc Thần Phong nét mặt hứng thú nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.


Giọng điệu châm chọc nói.
-" Người tôi thủng lỗ mất."
Nghe được lời này, tôi chợt cảm thấy e thẹn, trong một khắc liền đảo mắt sang chỗ khác.

Ý muốn nói tôi nhìn anh ta quá nhiều sao?
Tôi bất giác không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể đổi chủ đề, ấp a ấp úng nói.
-" T..tôi chỉ là...b..ban nãy anh muốn nói gì?"
Lúc nãy khi đến chỗ chúng tôi, Mạc Thần Phong rõ ràng nói muốn tôi và Lâm Uyển Như cùng hắn chơi trò quỷ quái gì đó.

Hiện tại anh ấy lại lượn lờ không vào chủ đề chính
-" Cứ xem như hai người đã chấp thuận.

Tôi không muốn phải nhắc lại hai lần."
Lời này của anh..trước đây anh ấy không có cách nói chuyện như vậy.

Bây giờ lại cứ như vậy mà tự ý quyết định.

Là vì cho rằng tôi và Lâm Uyển Như không còn lựa chọn khác sao?
Lúc này, Mạc Thần Phong mới ngồi xuống bên cạnh tôi.

Ghế tại quầy bar đều là mẫu ghế đơn.

Vì vậy khoảng cách giữa chúng tôi cũng không quá gần.
-" Rốt cuộc trò chơi của anh là gì?" - Tôi có chút mất kiên nhẫn, mặt đối mặt nói với hắn ta
Mạc Thần Phong chống cằm nhìn tôi, thanh âm trào phúng nói.
-" Không cần vội, Chúng ta mở đầu bằng vài ly rượu vang."

Trong lúc chờ đồ uống, Lâm Uyển Như ngồi bên cạnh tôi.

Ánh mắt không ngừng dò xét, một lúc sau mới với người sang nói khẽ vào tai tôi.
-" Hai cậu..có thật sự là đã chia tay không vậy? không khí quỷ mị này là gì đây?"
Loại câu hỏi vô tri gì vậy? cậu thật sự nghĩ tớ sẽ kết hôn với tên kia ngay cả khi chưa chia tay Mạc Thần Phong sao?
Tôi vốn định trả lời như vậy, nhưng người còn đang ngồi bên cạnh.

Cho dù có là nói thầm cũng sẽ bị chú ý.

Tôi chỉ có thể ho vài tiếng, vờ như không nghe thấy lời ban nãy của cậu ta.
Lâm Uyển Như nhìn thấy điệu bộ này của tôi cũng không có hứng thú nói tiếp nữa.
Không lâu sau, đồ uống vừa được đưa lên bàn đã khiến tôi tròn mắt.
Là loại rượu vang Prosecco màu hạt lựu, sắc đỏ hồng lấp lánh nằm gọn trong ly thủy tinh tựa như viên pha lê được trưng bày một cách kĩ lưỡng.
Tôi nhớ không nhầm loại đồ uống này có giá lên đến 200 nhân dân tệ một ly.

Mạc Thần Phong vậy mà lại gọi đến 6 ly.

Trước kia số tiền này rõ ràng bằng tiền sinh hoạt hơn hai tháng của anh ấy.
-" Mạc Thần Phong..anh điên à? chỗ rượu này bao nhiêu tiền anh có biết không?" - Tôi không nhịn được, nét mặt nghiêm trọng quay sang nói với anh ta.
Mạc Thần Phong tâm trạng không biến sắc, trước lời này của tôi chỉ bình thản nhún vai một cái.

Sau đó là giọng nói ảm đạm của Lâm Uyển Như.
-" Khương Lạc Hi, cậu không biết sao? cậu ta hiện tại đã là người thừa kế sắp tới của Dương Gia rồi.

Khoa trương một chút cũng không có gì là lạ."

Tâm trạng tôi vốn đang căng thẳng lại bị lời này của Lâm Uyển Như chọc cười.
-" Uyển Như, Động lực gì khiến cậu nghĩ ra trò đùa nực cười như vậy thế?"
Chỉ là một trò đùa, Lâm Uyển Như vậy mà lại làm ra thái độ nghiêm túc, nhíu mày nói với tôi.
-" Khương Lạc Hi.

Cậu thật sự không biết sao? chuyện này sớm đã trở thành chủ đề bàn luận trong giới tài phiệt, thậm chí còn được đưa lên báo.."
Thấy tôi một chút cũng không tin loại chuyện này, Lâm Uyển Như liền giơ điện thoại lên cho tôi xem.
Dưới ánh sáng phát ra từ màn hình là dòng chữ lớn được hiển thị trên một trang web có tên tuổi:
[ Người thừa kế bí ẩn của Dương Gia đột nhiên xuất hiện...]
Phía dưới là hình ảnh Mạc Thần Phong đứng cạnh Dương Lão gia.

Từ gương mặt đến biểu cảm đều không có chút sai sót, rõ ràng không thể là giả.

Thậm chí còn nghênh ngang được đưa lên báo.
Tôi trong một khắc liền bị hình ảnh trước mắt làm kinh động.

Tròn mắt nhìn Lâm Uyển Như, thông tin lớn như vậy đột ngột được tiếp nhận khiến tôi không thể tự chủ, kêu lên một tiếng thảng thốt.
-" Ch..chuyện này là thật sao!!? Thần Phong..anh ta chẳng phải chỉ là một người bình thường thôi sao? cũng không có dính líu gì với nhà họ Dương..s..sao có thể chứ?"
Tôi lắp bắp nói, quên luôn cả việc Mạc Thần Phong vẫn đang ngồi bên cạnh mình.
-" Trước kia thì đúng là vậy nhưng.."
-" Những thông tin được lan truyền rộng rãi này, suy cho cùng cũng chỉ là một chút nguồn tin ít ỏi bị lộ ra.

Mọi chuyện như thế nào, cư nhiên chỉ có người trong cuộc biết rõ nhất."
Lâm Uyển Như vừa định nói ra liền nhanh chóng bị Mạc Thần Phong cướp lời.

Người đàn ông này từ ban nãy vẫn luôn im lặng, hướng ánh mắt hứng thú về phía tôi, giống như vừa tìm được một thú vui, khuôn mặt đầy ý cười.
-" Chuyện đột ngột thế này, nên để một lát nữa rồi nói.

Lại đây, chúng ta khai vị bằng vài ly rượu vang." - Mạc thần Phong lãnh đạm nói.
Trước thế lực của Dương Gia.


Những phóng viên, nhà báo kia đương nhiên không dám tùy ý tiết lộ toàn bộ sự việc.

Lời ban nãy của người đàn ông này, có lẽ đúng.
Tôi đột nhiên mất kiên nhẫn cướp lấy ly rượu trên bàn, ánh mắt kiên định nói.
-" Nếu tôi uống hết ly này, anh có thể nói cho tôi biết mọi chuyện không?"
Tên này cứ úp úp mở mở như vậy, gần như đã hoàn toàn kích thích sự tò mò của tôi, cho dù là chuyện như thế nào, tôi cũng muốn hắn phải nói ra.
Trước hành động có phần ngu ngốc này của tôi, Mạc Thần Phong chỉ nhìn một lát rồi cúi đầu cười.
-" Không cần vội, tiết mục chính vẫn chưa bắt đầu.

Hiện tại hai người các cô, mỗi người uống ba ly.

Xem như tôi mời."
-" Woa, thật hào phóng a."
Lâm Uyển Như sớm đã bị kích thích bởi loại đồ uống óng ánh trước mắt, vừa hay nghe được lời này liền kêu lên một tiếng cảm thán.
...
-" ..Khương Hi Hi~ hương thơm trên cơ thể cậu giống như hương vị của ly rượu này..Thật ngọt."
Thân ảnh Lâm Uyển Như nằm bò ra bàn, gương mặt đỏ ửng lên, miệng nói nhăng nói cuội.

Vì chút hơi men mà trở thành bộ dạng không còn tỉnh táo nữa.
Ánh mắt của Mạc Thần Phong đầy ý cười, lúc này khóe miệng mới nhếch lên.
-" Quên nói với hai người, nồng độ cồn của loại rượu này rất cao."
Ha..Mạc Thần Phong từ lúc nào lại trở nên tâm cơ như vậy.

Chút rượu này đối với tôi hình như chẳng thấm vào đâu cả.

Cùng với nghi hoặc chưa được giải đáp trong lòng, tôi thật muốn xem trò chơi tiếp theo của cậu ta là gì.
-" Dù sao cũng đã chấp thuận rồi.

Cho dù chỉ còn lại hai người, trò chơi của chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận