Đến Khi Em Trưởng Thành


-" Dù sao cũng đã chấp thuận rồi.

Cho dù chỉ còn lại hai người, trò chơi của chúng ta cũng nên bắt đầu thôi." - Người đàn ông bên cạnh tôi phong thái ảm đạm nói.
Mạc Thần Phong tựa như vừa có được một món đồ chơi thú vị, ánh mắt nhìn tôi không rời.
Tôi không để tâm đến sắc thái của anh ta hiện tại, cười một tiếng trào phúng nói:
-" Phong, anh làm vậy vì muốn trả thù người đã trêu đùa tình cảm của bản thân suốt những năm qua sao?"
Thanh âm mỉa mai hiện tại của tôi rõ ràng nên dành cho chính sự hèn nhát của bản thân.

Những lời nói tuyệt tình hôm ấy, căn bản chỉ là dối trá.

Nhưng cũng là cái cớ để anh dễ dàng buông bỏ thứ tình cảm không thể cứu vãn ấy.
Tôi cười bản thân hèn nhát, không dám cùng anh đối diện với sự thật.

Lại dùng phương pháp ấy để ràng buộc cái bóng tâm lý trong anh.
Cho dù hiện tại anh không còn là Mạc Thần Phong cùng gia cảnh và phong tư mộc mạc như trước kia thì đã sao? Câu chuyện của chúng tôi sớm đã đến hồi kết, nếu cố chấp bước tiếp chỉ giống như chú chim không còn nơi quay về.
Trước lời này, Mạc Thần Phong trong một khoảnh khắc đã đăm chiêu nhìn tôi, nhưng sau đó lại cười gượng, vài phần tránh né câu hỏi.

Cảm xúc mơ hồ trên nét mặt khiến tôi chẳng thể đoán được anh đang nghĩ gì.
-" Nếu trong lòng đã có nhiều khúc mắc như vậy.

Chi bằng chúng ta sớm bắt đầu trò chơi một chút?"
-" Tôi chủ động nói cho em một việc ngẫu nhiên, nếu là điều em đã biết thì tôi sẽ uống rượu.

Ngược lại nếu là điều em chưa biết thì em phải uống." - Mạc Thần Phong lãnh đạm tiếp lời
-" Được." - Tôi thuận giọng đáp.

Tôi đối với trò chơi này hình như có chút không công bằng.

Theo lời của Lâm Uyển Như, nếu anh ta của hiện tại đã vô duyên vô cớ trở thành người thừa kế trong tương lai của Dương gia.

Cư nhiên có không ít chuyện của hắn mà tôi không biết.
Nhưng nếu dùng trò chơi này để thỏa mãn sự tò mò trong tôi, có lẽ cũng không tệ.
Mạc Thần Phong ngồi bên cạnh tôi, hứng thú mở màn.
-" Mạc Đại Lâm và Đường Thích Sương không phải cha mẹ ruột của tôi."
Tôi nghe được lời này, sắc mặt bị kích động không ít.
Họ chẳng phải là Chú Lâm và Dì Sương sao? Bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, vì sao tôi lại chưa từng nghe nói đến chuyện này? Nó có liên quan đến việc Mạc Thần Phong đột ngột trở thành người của Dương gia sao?
Tôi không biết nói gì thêm, chỉ cầm ly rượu sớm đã được gọi sẵn trên bàn, trong một hơi liền uống cạn.

Ánh mắt không khuất phục nhìn hắn.
Mạc Thần Phong khuôn mặt có chút ngả ngớn, vì điệu bộ này của tôi mà khóe môi cong lên.
-" Đổi lại quy tắc một chút.

Người chịu phạt sẽ tiếp tục nói."
-" Thế nào cũng được, trước sau gì anh cũng phải uống." - Thanh âm tự tin đáp lại.
Tôi không tin bản thân không thể khiến Mạc Thần Phong nói rõ nguồn gốc việc anh ấy từ một người bình thường trở thành người thừa kế tương lai của Dương Gia.
Chống cằm suy nghĩ một chút, tôi cuối cùng cũng dám nói ra.
-" Về việc tôi đã kết hôn với Lục Tưởng Hàn thì sao?"
-" Đã biết." - Mạc Thần Phong nhàn nhạt trả lời.
Phải rồi.

Hiện tại anh ta thuộc về Dương Gia uy quyền như vậy, có chuyện gì mà anh ấy không biết? Hơn nữa, lễ cưới của chúng tôi còn rất khoa trương, cũng được xem là tin chấn động trong giới tài phiệt bọn họ.

-"..Được, uống thì uống." - Tôi cũng xem như tuân thủ phép tắc, hạ giọng đáp.
Dư vị kích thích lại lần nữa chạm vào đầu môi, dường như khiến tâm trạng có chút đung đưa.
Chưa đợi vị giác kịp thích nghi, tôi đã nhanh chóng thuận giọng nói tiếp.
-" Tôi thích ăn màn thầu, ghét kẹo hồ lô.

Thành tích những năm cấp ba đều đứng nhất trường.."
-" Tiếp tục uống."
Tôi nhíu mày, hắn thậm chí còn chưa nghe tôi nói hết câu.
" D..Dựa vào cái gì chứ! Những chuyện này tôi chưa từng nói với anh." - Thanh âm không phục, lớn giọng nói.
Đối với hành động này của tôi, Mạc Thần Phong chỉ bình thản, từ từ đáp lại.
-" Trước kia mỗi khi đến quán ăn, chẳng phải em đều gọi màn thầu sao? Kẹo hồ lô phổ biến tại đường phố như vậy, em lại chưa một lần ăn thử.

Những sở thích này của em, tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay."
-" Còn nữa, có phải cái đầu nhỏ này của em uống quá nhiều nên bị ảnh hưởng rồi? đến cả việc trong trường có bảng xếp hạng thành tích cũng quên mất?"
Mạc Thần Phong từ lời nói đến biểu cảm đều có ý châm chọc.

Tôi vì vậy mà bực dọc lườm hắn một cái
-" Ảnh hưởng cái đầu anh..tốt nhất đừng có nói dối."
                   ----------
Lại lần nữa, Thân ảnh tôi cam chịu uống hết ly này đến ly khác phản chiếu dưới ánh đèn lấp lánh có chút dao động trong quán bar.

Dường như mọi thứ thuộc về tôi, hắn cái gì cũng biết hết.
Tôi uống đến khi gương mặt đã đỏ ửng lên, thần trí cũng trở nên xao nhãng nhưng người đàn ông bên cạnh tôi vẫn trước sau như một, một ly cũng không phải động đến.
 Tôi vì chút hơi men mà hai mắt đã khép lại, chỉ đủ chỗ trống cho vài tia sáng mờ ảo chiếu vào.


Cả người không chút sức lực nằm lên bàn.
-" Ức..anh là vì..ức..không muốn nói cho tôi nên mới..ức.." - Tôi nói bằng giọng nấc cụt.

Đối với bộ dạng hiện tại của tôi, anh ấy có phải cảm thấy rất nực cười không?
Khi tôi cố hé mắt ra một chút, chỉ thấy Mạc Thần Phong trong một khoảnh khắc dường như đã nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.

Hệt như lúc chúng tôi vẫn là một phần của nhau, còn anh vẫn là cậu thư sinh ảm đạm ngày nào.
Tôi đột nhiên cũng trở nên hoài niệm, ngẫu hứng nói một câu.
-" Nếu tôi nói..ức..những lời tuyệt tình.ức...tôi nói với anh hôm ấy đều là giả thì..ức..anh tin không?"
-" Nếu những lời ấy là thật lòng.

Em thật sự sẽ không quan tâm đến hình tượng của bản thân, gục đầu khóc ngay tại nơi đó sao?"
Thanh âm này vừa được cất giọng, tôi giống như một ly rượu cũng chưa từng uống, tròn mắt nhìn anh.
A..Lúc đó tôi lại bất cẩn, thật sự cho rằng anh đã trở về.

Vậy mà lại không chút dè chừng, khóc ngay tại nơi đó.
Hóa ra..khi ấy anh vẫn chưa trở về..hơn nữa còn đứng đó âm thầm dõi theo tôi.
Đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cùng với số rượu vừa tiêu thụ ban nãy.

Tôi bất quá cũng chỉ là ngạc nhiên một chút, sau cùng tất cả cảm xúc còn đọng lại chỉ là một chữ " Ồ".

Đến cuối cùng vẫn như thường lệ đưa tay với lấy ly rượu bên cạnh.
Mạc Thần Phong đột ngột nắm lấy cổ tay vừa định vươn ra của tôi.

Bất chợt bị người đàn ông này áp chế khiến tôi có chút giật mình.

Nhíu mày nhìn anh ta một cái.
-" Ly này..tôi thay em uống."
Không đợi tôi kịp trả lời, anh ta trong một khắc liền cướp lấy ly rượu bên cạnh tôi, uống cạn trong một hơi.

Mạc Thần Phong làm ra bộ dạng đăm chiêu, trong ánh mắt chứa đầy suy tư.

Một hồi sau mới nhấp môi nói.
-" Dương Cảnh Sơn..Lão gia của Dương Gia mới chính là cha ruột của tôi."
Khi còn trẻ, ông ta ăn chơi sa đọa.

Không cẩn thận có đứa con hoang với một gái làng chơi không danh không phận.

Mà đứa con hoang ấy..lại là tôi.
Người như ông ta, đương nhiên sẽ không chịu trách nghiệm cho sự cố ngoài ý muốn này.

Ông ta dùng mọi cách đe dọa, sau đó ném cho ả ta một số tiền.
Không lâu sau đó..Ông ta gặp phải một vụ tai nạn..Các bộ phận thương tổn đều đã được chữa khỏi, chỉ có điều..sau này sẽ bị vô sinh mãi mãi"
Đến cuối cùng anh ấy cũng đã chịu kể rồi sao? hình như tôi cũng không chịu thiệt lắm..chỉ là không ngờ phía sau lại là câu chuyện tăm tối đến vậy.
Dù bản thân hiện tại đang nửa tỉnh nửa mơ, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra sắc mặt hiện tại của anh đau khổ đến mức nào khi kể cho tôi chuyện này.
Chầm chậm ngồi dậy, rời cơ thể ra khỏi chiếc bàn.

Cho dù mắt còn không thể mở to ra, tôi vẫn có thể đặt một tay lên vai để an ủi Mạc thần Phong.
-" Mọi chuyện..ức..đều đã qua..ức..rồi.

Không cần.kể..ức..nữa."
Tôi thật ghét cơn nấc này, dù tôi có đang nghiêm túc an ủi anh, nhưng hiện tại giọng điệu của tôi lại cứ như một trò hề vậy.
Mạc Thần Phong có chút bất ngờ nhìn tôi, nhưng sau đó lại hành động như một đứa trẻ.

Chỉ vì cánh tay đồng cảm được đặt trên vai mà sà vào lòng ôm tôi.

Ngay cả phong thái ưu nhã lúc ban đầu cũng mất đi.
-" Tôi..nhớ em đến mức không ngủ được..những ngày này..tôi đều phái người truy tìm tung tích của em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận