Đến Khi Em Trưởng Thành


Lục Tưởng Hàn ở trong tư thế này giữ chặt bàn tay tôi.

Ý cười trong phút chốc hiện ra trên ánh mắt, khóe môi mỏng khẽ cong lên.

Hành động đầy ý trào phúng này của tôi dường như đã khơi dậy sự hứng thú trong hắn.
"Thiếu phu nhân đây là thẹn quá hóa giận rồi? ban nãy tôi không phải là đang có lòng nhắc nhở cô sao?"
Thanh âm ngả ngớn vô cùng, Lục Tưởng Hàn lại càng được nước lấn tới.

Không chút dè chừng cúi gần đến gương mặt đang cố gồng mình làm ra dáng vẻ hung dữ của tôi.

Khoảng cách được rút gọn khiến tôi không còn biết nhịp đập hiện tại là của ai nữa.
Trước hành động này của hắn, tựa hồ khiến tôi có chút dè chừng.

Bất giác muốn lùi ra phía sau nhưng lại phát hiện bàn tay nhỏ vẫn đang bị hắn giữ chặt trên cổ áo.
Phải...tên Lục Tưởng Hàn này hoàn toàn không phải một cậu nhóc 5-6 tuổi mà tôi có thể dễ dàng động tới hay xách cổ lên giống như một chú thỏ ở trong tình thế bị uy hiếp.
Tôi e ngại nuốt lấy một ngụm nước bọt.


Nhưng không để chút lo sợ nào hiện ra trên ánh mắt.

Sau đó mới làm ra dáng vẻ uy lực, ngẩng cao đầu nói
"...Người bị bẽ mặt hiện tại không phải nên là anh sao? hôm đó là tôi có lòng chăm sóc anh nên mới ngủ lại một đêm, Lục Thiếu vì cớ gì lại phải chọn nơi đông người thế này để đặc biệt nhắc nhở tôi?
 Nói cho anh biết, vợ chồng chung giường không chung mộng.

Suy cho cùng loại chuyện này kể ra cũng thật nực cười."
Tôi hướng mắt lên khuôn mặt của Lục Tưởng Hàn.

Sau cùng nhấn giọng đáp lại, lời vừa nói ra căn bản đều là ý mỉa mai.
Vợ chồng chung giường không chung mộng, nghe qua vế đầu đơn thuần khiến người khác nghĩ về hình ảnh đôi nam nữ hưởng thụ mật ngọt sau kết hôn.

Nhưng khi bước qua vế sau, lời được đề cập đến lại hoàn toàn phá vỡ khung cảnh hạnh phúc ở vế trước.
Hàm ý trong câu này có chút thâm thúy, sau cùng khi xét theo nghĩa đen có thể xem như mang ý mỉa mai một đôi nam nữ cùng chung sống nhưng tình cảm lại không hướng về nhau.
" Chung mộng hay không.

Đến cuối cùng chỉ có thời gian mới đưa ra câu trả lời chính xác" - Lục Tưởng Hàn ghé qua tai tôi nói.
Tôi bất giác nhíu mày, lời này tựa hồ có chút ám muội.
Hắn là đang nói nhảm gì vậy? câu trả lời không phải nằm ở chính tôi và hắn hiện tại sao?
Khi tôi vừa định phản bác, trong cơ thể đột nhiên truyền đến loại cảm giác không thoải mái.

Từng tế bào trong phút chốc bị nhiệt độ cao áp bức.

Cùng với không ít men rượu được hấp thụ ban nãy, tôi theo phản xạ chợt ôm lấy bụng.
" Ức.."- Tôi nhíu mày kêu lên một tiếng.
Cơn đau bao tử này, thật sự đến không đúng lúc chút nào.

Mọi dáng vẻ uy lực ban nãy của tôi hoàn toàn vì một khắc này mà đánh mất.
Người xung quanh cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh động không ít, trong phút chốc liền nổ ra tiếng xì xào bàn tán.
" Chị gái kia gặp phải chuyện gì rồi? kịch hay vẫn chưa đến lúc kết thúc mà!"
" Ây da, không phải là do đã uống quá nhiều rượu đó chứ? đột nhiên lại dừng ở đoạn gay cấn nhất, thật tiếc ghê."

" Tôi rõ ràng vẫn đang xem rất chăm chú.

Màn đối thoại này có thể đừng kết thúc như vậy không?"
Trong lúc bản thân đang trong tình huống khó xử, từ sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.
" Khương Lạc Hi!!"
Bất chợt bị gọi tên khiến tôi có chút giật mình, cơn đau kéo đến chỉ khiến tôi kịp quay đầu nhìn một cái.
Quả nhiên, là Mạc Thần Phong.

Ban nãy anh ấy ở sau lưng tôi im lặng như vậy, tôi còn tưởng anh ta sớm đã đi về từ cửa sau.

Dù sao thì việc này đối với tôi hiện tại cũng không còn quan trọng nữa.
Thân ảnh Mạc Thần Phong trong phút chốc liền bước đến chỗ tôi, trên gương mặt như thường lệ có chút lo lắng.
Anh ta dùng một tay đỡ lấy tôi từ phía sau, phản ứng hấp tấp trông cứ như một đứa trẻ.
" Lạc Hi, em sao rồi?..." - Giọng nói loạn đi một nhịp, lời còn chưa dứt liền bị Lục Tưởng Hàn đứng phía trước một tay đẩy ra.
" Dương Thiếu, tự trọng chút đi." - Hắn ta lạnh giọng nói
Mạc Thần Phong trước lời này của Lục Tưởng Hàn lại không chút để tâm, chỉ liên tục hướng mắt quan sát tôi.
Trước kia, số lần tôi bị đau bao tử vì uống rượu cũng từng xảy ra không ít lần.

Mà những lần ấy, Mạc Thần Phong đều có mặt bên cạnh tôi.

Sở dĩ việc anh ấy có phản ứng thái quá như vậy cũng là điều không khó hiểu.
Nhưng rốt cuộc vì sao từ lúc đầu anh ấy lại đưa ra trò chơi này? là vì muốn trả thù tôi? ngay cả khi anh ấy đã biết những lời tôi nói với anh khi cả hai chia tay đều là giả?

Sau cùng, Lục Tưởng Hàn chỉ quay đầu ra lệnh cho vài tên vệ sĩ.
" Quậy phá đủ rồi.

Mau đưa Thiếu phu nhân về."
Hắn nói ra lời này quả thực không biết xấu hổ.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đến cuối cùng ai mới là người gây sự trước chứ?
Nhìn Lâm Uyển Như từ ban nãy vẫn luôn ngủ say trong vòng tay tên vệ sĩ kia, tôi chợt cảm thấy đáng tiếc cho cô bạn này.
Hết thảy những chuyện xảy ra tại quán bar đêm nay, cậu ấy đều không có cơ hội chứng kiến nữa.
Tôi chỉ lẳng lặng bước theo gót chân của Lục Tưởng Hàn cùng đoàn người mặc vets đen đứng ở hai bên, né tránh ánh mắt mười phần lo lắng của Mạc Thần Phong.
Cho đến khi bước gần đến cửa ra vào, tôi thoáng nhìn thấy Lục Tưởng Hàn ngoảnh đầu ra phía sau.

Ánh mắt lạnh như băng, sát khí tỏa ra dường như muốn bức chết người khác rồi.
"Kẻ được sinh ra bởi một con đi*m như anh, quả nhiên thường có cách hành xử như vậy nhỉ?"
Đôi đồng tử của tôi vì một câu nói mà co lại.
Lời này..là dành cho Mạc Thần Phong?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận