" Không phải đã nói sẽ không tính toán chuyện này nữa sao?...bất luận tôi có hay không còn tình cảm với Mạc Thần Phong cũng sẽ không dính đến hai chữ cố chấp như anh nói."
Đối diện với những câu hỏi dồn dập của Lục Tưởng Hàn, cảm xúc trong tôi lại không tự chủ được mà bị cuốn theo.
Giống như trận cuồng phong gặp biển lớn, kẻ lạc lối trong vòng xoáy nghi hoặc này vốn dĩ chính là tôi.
Chữ ' yêu ' sau cùng lại khó nói như vậy
Trước lời này, Lục Tưởng Hàn vẫn là không chút lay động.
Dáng vẻ hiện tại của hắn tựa hồ có chút không cam lòng, giọng điệu bất mãn nói:
" Mạc Thần Phong giờ đây đã là người thừa kế của Dương gia.
Tên đó căn bản sẽ không dễ dàng chấp nhận buông tay cô."
" Một thanh niên hôi mùi sữa, nhờ chút may mắn mới có cơ hội chen chân vào sàn kinh doanh lại mang dáng vẻ ngông cuồng như vậy." - Hắn chống tay lên cửa xe, nét mặt mang vài phần bực dọc tựa ánh trăng phản chiếu trên mặt kính.
Mối quan hệ giữa tôi và Lục Tưởng Hàn, ngay cả hai chữ " thân thiết" cũng chưa từng chạm đến.
Hắn hiện tại khó chịu như vậy, đến cuối cùng lại chỉ vì tôi đã tiếp xúc với Mạc Thần Phong tại quán bar? nếu nói như vậy cũng thật quá khó tin rồi.
Hắn rốt cuộc là vì lý do gì lại khiến tôi trở nên rối bời như vậy? tâm tình của Lục Tưởng Hàn luôn thay đổi đột ngột, thật khó để có thể hiểu được.
" Danh phận ban đầu của Mạc Thần Phong vốn dĩ là như vậy.
Theo lời anh nói, một kẻ phong lưu như Lục Thiếu đây vì cớ gì phải để tâm đến một thanh niên thiếu kinh nghiệm như vậy?"
" Mạc Thần Phong hiện tại chỉ là tạm thời chưa thể chấp nhận chuyện này.
Anh ấy càng không phải loại người cố chấp đeo bám như anh nghĩ.
Nam nhân ấy mà, người đi tình cũng dứt.
Mạc Thần Phong ít nhiều cũng sẽ chấp nhận buông tay." - Tôi hoàn toàn gạt đi lời nói đầy nghi hoặc của Lục Tưởng Hàn, giọng điệu không chút tha thiết đáp lại.
Suốt những năm qua, tôi và Mạc Thần Phong từng sát cánh bên nhau.
Khi ánh mắt đối diện với dáng vẻ lo lắng đến đứng ngồi không yên của anh dành cho tôi tại quán bar.
Tôi càng chắn chắn hơn với định kiến của bản thân.
Mạc Thần Phong, anh ấy trước sau như một, nhất định sẽ không có ý xấu với tôi.
Sau thanh âm có chút đanh thép này.
Lục Tưởng Hàn không đổi tư thế, chỉ khẽ cong môi cười ẩn ý.
Nơi cửa xe bị hắn dùng một tay chống lên.
Giữa đô thị sang trọng, bầu trời đêm mang đến ánh đèn lộng lẫy, lấp lánh từng tia sáng hiện trên mặt kính xe.
" Lời này của cô, xem như cũng có tính thuyết phục." - Lục Tưởng Hàn nửa đùa nửa thật đáp.
Ngay khi tôi định mừng thầm trong lòng vì bản thân vừa giải quyết xong những câu hỏi không chút do dự được đưa ra từ Lục Tưởng Hàn thì hắn lại nhấp môi tiếp lời.
" Chỉ có điều, ba chữ ' kẻ phong lưu ' ban nãy cô dành cho tôi có phần không đúng rồi." - Hắn hướng mắt nhìn tôi, biểu tình đầy ám muội.
" Ở chỗ nào không đúng? Lẽ nào tôi nhất thiết phải gọi anh với danh xưng tổng tài cao cao tại thượng gì đó sao? " - Tôi không chút do dự đáp, giọng điệu có chút châm biếm.
Vào đêm tân hôn của tôi và Lục Tưởng Hàn, hắn còn không chút kiêng dè thừa nhận việc từng có không ít đàn bà chủ động bò lên giường hắn.
Suy cho cùng còn không phải một tên đào hoa sao? Tôi đương nhiên nói có sách mách có chứng.
Lúc bấy giờ, Lục Tưởng Hàn mới nheo mắt nhìn dáng vẻ háo thắng của tôi.
Sau cùng hắn nhấp môi đáp:
" Từng thấy kẻ phong lưu nào phải chấp nhận việc yêu người khác từ một phía chưa?".