' Từng thấy kẻ phong lưu nào phải chấp nhận việc yêu người khác từ một phía chưa?"
Lục Tưởng Hàn nghiêng đầu nhìn tôi.
Ý cười hiện rõ trên ánh mắt.
Cùng với lời này của hắn, thanh âm có chút do dự không nói thành lời của bà Trần trước kia bất chợt vọng lại nơi tiềm thức tôi.
Trong phút chốc, đôi đồng tử của tôi liền bị hứng thú trong lòng làm cho giãn ra.
Theo phản xạ quay người về phía hắn, khẽ cong môi phát ra thanh âm tựa hồ phấn khích.
Cách đây không lâu, tôi nghe nói anh từng ở trong phòng làm việc của bản thân, trạng thái không chút dự bị cầm trên tay bức ảnh của một cô gái.
' Sau đó, Ánh mắt lưu tình.
Quyến luyến đặt môi lên người con gái trong tấm ảnh đó?" (2)
Những thông tin này chính xác là lời của bà Trần từng kể lại cho tôi.
Mặc dù đây hoàn toàn không phải chuyện của tôi, nhưng một chủ đề thú vị như vậy, Người đàn ông đối diện trước mắt hiện tại đã thành công khơi dậy sự tò mò trong tôi rồi.
Lục Tưởng Hàn trong chiếc áo khoác tối màu.
Sau giọng điệu không chút hoài nghi của tôi, khóe môi mỏng của hắn theo toan tính chợt cong lên.
Sắc thái hiện tại lại hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ của tôi.
Tên này một chút dáng vẻ ngạc nhiên cũng không để lộ ra.
Hơn nữa biểu tình trên khuôn mặt còn đang lộ rõ hứng thú.
" Muốn biết không?"
Thanh âm nửa đùa nửa thật đầy ẩn ý.
Hắn cư nhiên không chút thắc mắc về việc ai đã đem chuyện này kể cho tôi.
"Lục thiếu đây thật sự sẽ nói cho tôi biết à?"
"Hơn nữa, bị một kẻ lỗ mãng như anh thích.
Ngay cả khi cô ấy không cao chạy xa bay cũng là điều rất may mắn rồi."
Tôi khẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh, Giọng nói mang đôi phần châm biếm lẫn trêu chọc.
Rung động, đối với con người vốn dĩ là bản năng không thể tránh khỏi.
Chỉ có điều, một người như Lục Tưởng Hàn thật sự sẽ chấp nhận việc tình cảm của bản thân cứ như vậy mà bị chôn vùi sao?
Vào lúc tôi chìm trong nghi hoặc không lời giải đáp, Lục Tưởng Hàn ngồi bên cạnh lại giống như sớm đã có câu trả lời.
" Cao chạy xa bay? cô không phải vẫn đang hiện diện trước mắt tôi sao?"
Thanh âm trầm ấm có chút đột ngột, trong một khắc lại khiến tôi phải tròn mắt ngước lên.
Tôi rõ ràng đang nói đến người con gái trong lòng hắn, việc tôi hiện diện ở đây làm thế nào lại có liên quan?
"Có ý gì?"
" Ý trên mặt chữ, trước sau không đổi.
Suy cho cùng, người đó chính là cô." (1
Ánh trăng sáng chiếu trên khuôn mặt Lục Tưởng Hàn.
Chiếc xe như cũ lăn bánh, khung cảnh về đêm dao động tựa mộng ảnh.
Lục Tưởng Hàn trong tư thế mặt đối mặt, đăm chiêu nhìn tôi.
Ánh mắt tựa hồ khiến người khác lưu tâm.
Tôi khó tin nhìn hắn, nhịp đập sớm đã không theo quy tắc.
Hàng vạn câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu
Người con gái trong tấm ảnh mà bà Trần từng kể, vậy mà lại chính là tôi.
Sao có thể chứ? tôi chỉ mới gặp hắn ta vào ngày chúng tôi bất đắc dĩ lên lễ đường, hắn rốt cuộc là đang muốn nói gì?
Lục Thiếu không cần trêu đùa tôi nữa.
Nếu anh nói anh từng thích tôi, trước đây vì sao tôi lại chưa từng nhìn thấy anh?"
Tôi cố tỏ ra điềm tĩnh, một tia lý trí cuối cùng lại cho rằng hắn chỉ đang tùy hứng cợt nhả vài câu.
Trái với sự phấn khích lúc đầu, hiện tại nhận được hồi đáp như vậy, tâm tư lại càng thêm phần ám muội.
Lục Tưởng Hàn không bất ngờ trước lời này của tôi.
Ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng nét mặt kiêu ngạo trước sau không đổi.
'Sau cùng, thời gian chính là khoảng cách xa nhất.
Là do cô đã quên, hay là vì tôi đã thay đổi?"