Hôn nhân vốn là chuyện cả đời, Người đàn ông cùng tôi bước lên lễ đường thề hẹn trăm năm lại là một cái tên xa lạ.
Hạnh phúc cả đời của tôi, cứ như vậy mà trao cho kẻ khác.
Tình cảm tôi trân trọng giữ lấy suốt những năm qua sớm đã kết thúc rồi.
Tuổi trẻ mơ hồ, hy vọng đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ giống như cát bụi, bay mãi bay mãi rồi tan biến thôi.
Tôi cười thế sự trớ trêu, lại chẳng để người khác như ý nguyện.
Sau một lúc, nhân viên trang điểm đứng cạnh tôi, hài lòng nói:
-" Tiểu thư, đã xong rồi."
-" Ừm."
Tôi nhìn bản thân trong gương.
Làn da trắng mịn không thấy khuyết điểm, đôi môi trái tim tinh xảo được điểm lên sắc hồng đào nhẹ nhàng.
Ánh mắt sắc xảo như tô thêm vài phần uy lực, kết hợp cùng chiếc váy trắng tinh khôi được thiết kế theo kiểu dáng đuôi cá khoe trọn đường cong không thiếu phần nóng bỏng.
Những nhân viên này đều là do nhà họ Lục đặc biệt phái đến.
Quả nhiên họ sẽ không dám làm việc một cách sơ sài.
Nếu đổi lại là kết hôn với Mạc Thần Phong được trang điểm như vậy, tôi nhất định sẽ nở nụ cười hài lòng, tấm tắc khen tay nghề của họ.
Sau đó, tôi được vài người giúp việc đưa đến lễ đường.
Cảnh vật đều được trang trí tỉ mỉ, lộng lẫy đến choáng váng chỉ trong một ngày, nhân lực to lớn của Lục gia quả thật không thể phủ nhận.
Hôn lễ hiên ngang được tổ chức tại trung tâm resort, xung quanh đều là khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp nhưng tôi lại chẳng buồn quay đầu nhìn lấy một cái.
Khoảnh khắc tôi bước trên thảm đỏ, tiến vào nơi lễ đường xa hoa.
Khách quan ngồi xung quanh đều tròn mắt ngắm nhìn.
-" Phu nhân của Lục Thiếu gia có khác! quả nhiên nhan sắc không tầm thường."
-" Woa, Lục Thiếu tìm đâu ra một mỹ nữ như thế này vậy?"
-" Đây chẳng phải đứa con gái độc nhất nhà họ Khương sao? đẹp như vậy, thật biết cách khiến người ta chú ý!"
-" Ông đây đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ cũng chưa từng nhìn thấy cô gái nào có ngũ quan hoàn hảo như vậy!"
Cả khi còn nhỏ đến khi đã trưởng thành, tôi quả thực từng nhận được không ít lời khen như vậy.
Nhưng đối diện với nó, tôi không thừa nhận cũng không bác bỏ.
Bởi đối với tôi, nhan sắc chỉ là vẻ bề ngoài, suy cho cùng nhân cách bên trong mới là thứ quan trọng nhất.
Bước qua dàn khách mời, tôi tiến gần hơn đến bậc lễ đường.
Chỉ một cái ngẩng đầu, ánh mắt tôi như dừng lại trước người đàn ông mặc âu phục lịch lãm, sừng sững đứng trên lễ đường từ khi nào.
Một người đàn ông trung niên với đôi mắt màu hổ phách, khóe miệng hơi nhếch lên mang lại cho người khác cảm giác ma mị lạ thường.
Trên gương mặt tuấn tú gợi theo chút kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén nhìn tôi không rời.
Chỉ là tôi cứ ngỡ Lục thiếu gia mà bọn họ nhắc đến sẽ là một tên mập xấu xí hoặc một lão già lớn tuổi đã ế vợ từ lâu chứ không phải nam nhân đứng trước mắt, hắn nhìn thoáng qua có vẻ chạc tuổi tôi.
Người giúp việc kia vừa dìu tôi đến trước bậc lễ đường thì bỗng nhiên dừng lại.
Tôi không còn cách nào ngoài việc tự bước lên, lại vì chiếc váy cưới có phần xuề xòa mà việc nhắc chân lên vài bậc thang cũng trở nên khó khăn.
Có lẽ vì thấy tôi khổ sở quá, hắn liền bất chợt giơ tay ra trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, như thế này là muốn tôi nắm tay hắn bước lên sao?
Vốn định thẳng thừng từ chối, nhưng khi nghĩ cho bộ mặt của Khương Gia, tôi lại bất đắc dĩ đưa tay ra, sau khi bước được lên liền nhanh chóng rụt tay lại.
Cô giúp việc kia vốn dĩ biết một mình tôi không thể tự đi lên được, vì sao lại để mặc tôi ở đó chứ?
Hoàn thành xong mọi nghi lễ rườm rà.
Tôi mới để ý gương mặt hắn từ đầu đến cuối buổi lễ đều không chút biến sắc, ngay cả khi tôi bất đắc dĩ nắm tay hắn.
Gần như người đàn ông này không để lộ ra chút cảm xúc nào.
Hôn lễ kết thúc, khoảnh khắc tôi chuẩn bị cùng hắn bước vào khuê phòng.
Tôi lại nghĩ ra muôn vàn cảnh bản thân sẽ phải trao lần đầu cho tên đàn ông xa lạ này.
Sao có thể chứ?.