Thuở nhỏ ta mất mẹ, vì còn nhỏ nên không cảm thấy gì nhiều.
Chỉ thiếu đi một người mà thôi! Chỉ thiếu đi một người, nhưng ta có cha.
Sau này ta mất đi bạn thân, mất đi Yến Ôn, mới thấy rõ sự vô thường của cuộc đời, mới hiểu không phải tất cả các cuộc chia ly đều có thể gặp lại.
Có thể vào một buổi sáng hay hoàng hôn rất bình thường, người đó cười quay lưng, nhưng không bao giờ trở lại.
Người sống đau đớn biết bao, nhưng người đã đi chẳng biết gì.
Có phải vì chẳng biết gì, nên lúc đi, thậm chí không muốn quay đầu nhìn lại một lần?
Nhưng người sống, lúc đó cũng không thể nhìn lâu cái bóng lưng dần xa.
Đau đớn biết bao, tiếc nuối biết bao?
Đau cũng thế, tiếc nuối cũng thế, hắn rốt cuộc không trở lại.
***
Ta để Kiều Kiều lại, nói với bà nội rằng ta phải đi xa, bà không hỏi, có lẽ bà đã đoán được, chỉ gõ mõ mạnh hơn.
Cha biết, nhưng không ngăn ta, ông biết không ngăn được.
Khi ta đến biên thành đã là đầu thu, gió thổi cuốn cát vàng mù mịt.
Xa xa không thấy bóng người, ban ngày dân chúng cũng đóng cửa không ra.
Nếu không thấy tận mắt, ai mà tưởng tượng được chiến tranh tàn khốc thế nào.
Những cha mẹ mất con, con cái mất cha mẹ, bi thương điên cuồng, những người vợ khỏa thân chạy trên phố.
Ta không dám nhìn nhiều, chỉ cần nhìn thêm một chút, nỗi đau lớn lao đó sẽ làm ta phát điên.
Nhưng chiến tranh vẫn tiếp diễn.
Phải tốn nhiều công sức ta mới hỏi được tin tức của Yến Ôn, hắn dẫn một vạn quân ra khỏi thành, đã năm ngày rồi mà không có tin tức.
Ra khỏi biên thành là chiến trường, ta chỉ có thể đợi.
Lại vài ngày nữa, tin chiến thắng từ tiền tuyến truyền về.
Nhưng Yến Ôn và Xuân Sinh không trở về, ta cầu xin đến chỗ Ngụy lão tướng quân.
Lão tướng quân tóc trắng xóa, chỉ lắc đầu nói đã phái người tìm mấy ngày, e rằng lành ít dữ nhiều.
Hắn tự xin dẫn một vạn quân đi đánh bất ngờ, nay một người cũng chưa về.
Ta hỏi rõ chỗ của Yến Ôn, dẫn theo cặp huynh đệ thuê được ra khỏi thành.
Trong núi xác biển máu, tìm suốt một ngày một đêm.
Cây trường thương Yến Ôn dùng là do Ngụy lão tướng quân ban tặng, cây thương đó cắm sâu trên sườn núi.
Mũi đỏ bay phấp phới trong cát vàng mênh mông, làm mắt ta đau, ta cuối cùng đã tìm thấy họ.
Ta tìm thấy Yến Ôn và Xuân Sinh đang hấp hối, thậm chí không dám nhìn kỹ, chỉ cùng cặp huynh đệ cắn răng cõng họ về biên thành.
Cho đến khi đại quân khải hoàn về triều, họ vẫn chưa tỉnh lại.
Đại phu trong nhà đến rồi đi, họ vẫn không tỉnh.
Người chưa tỉnh cũng đành, nhà lại bị cấm quân vây kín.
Cha ta cũng không được vào triều, đại phu không vào được, thuốc men cũng không có.
"Cha ơi, sao lại thế này?"
Ta lo lắng rơi nước mắt mà không biết làm sao, cha cũng tiều tụy không nhận ra.
"Nghe nói Lưu phó tướng vào cung một chuyến, Hoàng thượng liền phái người vây phủ Ngụy tướng quân, lại nói chiến sự kéo dài, đều là do có kẻ thông đồng với địch bán nước! "
Cha chưa nói hết ta đã hiểu, chẳng lẽ Yến Ôn chính là kẻ thông đồng với địch sao?
Có người muốn hại hắn, nhưng sao lại phải vòng vèo thế này?
Khi xưa hắn muốn tòng quân thì ngăn hắn là được rồi.
Nhưng ngăn thì sao? Với tài năng và chí hướng của Yến Ôn, một ngày kia lên đến đỉnh cao là chuyện sớm muộn.
Cho đến khi Hứa Nghênh Ca tìm đến, ta mới biết sự việc không đơn giản như ta nghĩ.
Chuyện triều đình phức tạp, ta chỉ là một cô gái chỉ biết chuyện gia đình làm sao hiểu được?
Đến sau này ta vẫn không hiểu.
"Ngươi muốn hắn sống hay chết?"
Nàng cười rất đẹp, nhưng câu hỏi lại thấu tận tâm can.
Ta sao nỡ để hắn chết? Sao có thể để hắn c.
h.
ế.
t được?
"Ngươi rời khỏi nhà họ Yến, rời xa hắn, sau này không bao giờ gặp lại, cha ta sẽ cứu hắn.
"
Phải rồi, nàng có một người cha lợi hại, chuyện lớn triều đình, chẳng phải do cha nàng quyết sao?
Thế là ta viết thư hòa ly, lấy số bạc ít ỏi trong nhà, từ biệt bà nội, dẫn cha ra đi.
Từ đó ta và Yến Ôn, không còn liên quan gì nữa.
Nhưng khi ra khỏi nhà họ Yến, ta mới biết Ngụy thượng thư bị tội tham nhũng, cả nhà bị xử tử, nam đinh bất kể tuổi tác, đều bị c.
h.
é.
m đầu.
Ta đi thu xác cho Ngụy Đồng, thậm chí không khóc nổi.
Rõ ràng đã nói chờ ta về sẽ mời hắn một bữa ngon, nhưng hắn không giữ lời, làm sao là bạn thân được?
Ai cho phép hắn c.
h.
ế.
t lặng lẽ thế này?.