Đến Lúc Buông Tay


Sau khi cùng với cô Vân đưa Trà My về phòng xong xuôi tôi cũng nhanh chóng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy chú Minh vẫn bình an vô sự tôi mới có thể thở phào, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với chú Minh một lát thì mệt quá nên đã thiếp đi lúc nào ko hay đến khi tỉnh dậy thì đã hơn bảy giờ sáng, tôi vội vàng vệ sinh cá nhân cho chú Minh sau đó thay quần áo rồi lại chạy như bay đến công ty.

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì Nga đã đứng ngay trước mặt, chị ta nhìn tôi rồi nói.
-Tài liệu hôm qua tôi bảo cô làm đã làm xong chưa.
-Rồi ạ.
-In ra rồi mang vào phòng làm việc cho tôi, nhanh lên tôi chuẩn bị đi họp rồi đấy..
-Vâng.
Nga ko đáp chị ta quay người đi về phòng làm việc của mình.

Tôi vội vàng mở máy tính để in tài liệu ra cho Nga thì tá hỏa khi nhìn thấy tài liệu mà mình vừa lưu tối hôm qua ko còn nữa, con bé Ngân ngồi bên cạnh thấy tôi cứ loay mãi thì lên tiếng hỏi.
-Chị Tú, sao ko in tài liệu ra đi mà cứ loay hoay mãi thế.
-Ngân này, sáng giờ em có nhìn thấy ai đụng vào máy tính của chị ko.
-Ko.

Sao thế chị.
– Hình như máy tính của chị có vấn đề thì phải , rõ ràng hôm qua sau khi làm xong chị đã cẩn thận lưu tài liệu vào máy rồi nhưng bây giờ lại tìm ko thấy đâu cả..
-Đâu đưa em kiểm tra xem nào ,chị lưu file tên gì.
-Chị lưu là tài liệu mới.
Ngân ngồi vào chỗ của tôi kỳ cạch gõ máy tính tìm kiếm một lúc rất lâu nhưng vẫn ko tìm thấy cuối cùng nó đành đứng dậy nhìn tôi thở dài.
-Em ko tìm thấy, chị nhớ kỹ lại xem, nhớ xem là mình đã lưu chưa.
-Chị lưu rồi, trước khi về chị còn kiểm tra lại mà.
-Thế thì lạ thật.

Thôi bây giờ chị thử vào nói chuyện với bà Nga xem, kêu bà ấy cho chị thời gian làm lại xem có được ko.
-Ừ.
Tôi đi vào phòng của Nga nói đầu đuôi mọi việc cho chị ta nghe.

Sau khi Nga nghe xong ko những ko thông cảm mà còn quát.
-Cô đang đùa với tôi đấy à, cô có biết tài liệu ấy quan trọng như thế nào ko, bây giờ ko có thì lấy gì tôi đi họp.
-Em cũng ko muốn mọi việc như thế này đâu.
-Ko muốn nhưng giờ nó đã xảy ra rồi đấy cô tính sao.
Tôi cúi gầm mặt nhìn xuống sàn lí nhí nói.
-Em….em xin lỗi.
-Xin lỗi có giải quyết được gì ko.

Thôi ko nói nhiều nữa, cô về viết đơn thôi việc đi.
-Bây giờ em ko thể nghỉ việc được, bố em đang nằm viện em cần phải có tiền để lo cho ông ấy, chị có thể cho em thêm một cơ hội nữa được ko.

Em hứa lần sau ko để nhưng chuyện như thế này xảy ra nữa.
-Sẽ ko có lần nào nữa cả, cô mau viết đơn thôi việc và dọn đồ rời khỏi đây ngay hôm nay cho tôi.
Tôi biết cho dù mình có nói thế nào thì Nga cũng sẽ ko thay đổi quyết định bởi vì chị ta vốn đã ko thích tôi ngay từ ngày tôi bước chân vào công ty làm việc chỉ là chưa có cơ hội để đuổi tôi mà thôi.

Tôi ko nói gì nữa mà im lặng quay trở ra ngoài, Ngân vừa nhìn thấy tôi đã lên tiếng hỏi.
-Sao rồi chị, bà Nga nói sao, có cho chị làm lại ko.
-Ko.

Bà ấy bảo chị viết đơn thôi việc.Đến lúc buông tay
-Có như vậy thôi mà bắt chị nghỉ việc đúng là vô lý, ko được, để em vào nói chuyện với bã, đừng ỷ là sếp muốn ức hiếp ai thì ức hiếp.
-Thôi Ngân, đừng làm ầm ĩ mất công em cũng bị giống chị đấy.
-Nghỉ thì nghỉ em sợ quái gì bà ấy, đúng là cái đồ ế chồng xấu tính.
Ngân nói đến đây thì dừng lại nó nhìn tôi thở dài bảo.
-Bây giờ chị nghỉ việc thì làm gì, còn tiền viện phí của bố chị nữa, chị phải làm sao.
-Chị chưa biết, cứ từ từ rồi tính.
Sau khi làm thủ tục thôi việc xong xuôi tôi chào tạm biệt Ngân và đồng nghiệp rồi rời khỏi công ty.

Trên đường về nhà tôi rẽ vào bệnh viện hôm trước mà bác gái điều trị xem tình hình bác ấy thế nào nhưng khi đến nơi thì tôi mới biết là bác ấy đã được chuyển sang bệnh viện khác ngay ngày hôm đó.

Không gặp được bác ấy nên tôi đành lấy xe ra về, tôi vừa cua ra khỏi cổng bệnh viện được một đoạn thì đột nhiên có một chiếc xe ô tô từ đâu xuất hiện nó lao thẳng về phía tôi làm tôi giật mình lập tức phanh gấp nên cả người và xe đều ngã xuống đường, đầu gối và tay đập xuống đất đau điếng, nhìn thấy người điều khiển xe ô tô vẫn ngồi im trên xe ko hề có ý định bước xuống , tôi tức quá sau khi dựng xe máy của mình ngay ngắn liền đi về phía xe ô tô gõ cửa.
-Này, mở cửa xuống, mở cửa xuống nhanh lên.

Có nghe tôi nói gì ko hả, mau mở cửa xuống.
Cánh cửa kính từ từ được hạ xuống, đập vào mắt tôi là khuôn mặt của một người đàn ông, anh ta ko ai khác chính là người đã đụng phải tôi ở nhà hàng hôm trước, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Hôm nay nợ cũ nợ mới tôi sẽ tính sổ với anh ta luôn một lần.

Khi tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã rút trong ví ra bốn tờ năm trăm nghìn đưa về phía tôi hất hàm bảo.
-Cầm lấy rồi tránh ra.
Nhìn thái độ khinh người của anh ta tôi ghét kinh khủng, tôi khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào mặt anh ta mà nói.
-Anh làm thế này là có ý gì.
-Ko phải cô đến gõ cửa xe tôi để ăn vạ à, nhiêu đây đã đủ chưa.
Nghe anh ta nói đến đây tôi tức quá ko chịu được liền cầm lấy mấy tờ tiền ấy ném thẳng vào mặt anh ta.
-Anh cầm lấy tiền mà đi rửa lại nhân cách cho mình đi.

Tôi thấy nó bẩn lắm rồi đấy.
Dứt lời tôi ko đợi anh ta trả lời đã quay người ngồi lên xe máy rời đi.

Mấy ngày tiếp theo tôi vẫn chưa xin được việc làm phù hợp nên cứ loanh quanh trong bệnh viện với chú Minh, có một hôm tôi đi xuống căn tin mua ít đồ dùng cá nhân thì tình cờ gặp lại bác gái hôm trước, tuy bác ấy đang ngồi trên xe lăn nhưng thần sắc đã tốt hơn trước rất nhiều, vừa nhìn thấy tôi bác ấy đã lập tức vẫy tay gọi.
-Cháu gái, cháu có nhận ra ta ko, ta là người hôm trước bị giật túi xách mà cháu đã cứu đây này.
Tôi nhìn bác ấy mỉm cười gật đầu.
-Vâng, cháu nhớ ạ.

Sau ngày hôm đó cháu có đến thăm bác nhưng y tá bảo bác đã chuyển viện, ko ngờ là bác chuyển đến bệnh viện này.

Tình trạng của bác thế nào rồi, đã ổn chưa ạ.
-Bác ổn rồi nhưng đi lại còn hơi yếu một chút.

À mà cháu làm gì ở đây, đến khám bệnh à.
-Dạ ko.

Cháu đến đây nuôi bố.
-Mẹ…
Giọng nói của một người đàn ông từ phía sau vọng đến làm tôi và bác gái đồng thời quay đầu lại nhìn, tôi há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy người khuôn mặt của người đàn ông đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui