Gặp lại người ấy là nửa tháng sau.
Hôm ấy, buổi trưa ở căn-tin, Lan San bỗng nhiên ném đũa xuống, khẽ rên y như tinh thần sụp đổ hoàn toàn vậy, Cẩm Niên, mấy thứ này đâu phải cho người ăn! Tôi thở dài, cũng ném đũa theo, tối đến mình đi ăn lẩu.
Mấy chị khóa trên nói gần trường có một quán lẩu, đồ ăn rất ngon.
Buổi tối chúng tôi mang theo cái bụng đói đến quán đánh chén.
Vừa ngồi chưa ấm chỗ thì có người gọi tên tôi.
Xuyên qua hơi nước mờ mịt, chị Lương Tịch vẫy tay với chúng tôi, lại đây ngồi.
Chị ấy mặc váy hồng, trông cực kì quyến rũ.
Nhìn sang, ngồi cạnh gắp rau giúp chị ấy là Tôn Ca Duệ áo trắng như tuyết.
Tim tôi bỗng trật mất một nhịp, hô hấp như dừng lại.
Móng tay vô thức đâm vào lòng bàn tay, đến hoa mắt chóng mặt.
Lương Tịch nhiệt tình bắt chuyện với tôi đang ngồi bên phải chị ấy, cười hỏi tôi, sao không thấy em đến tìm chị? Tôi nhỏ giọng đáp, em còn chưa thuộc đường mà.
Chị ấy cười ha ha, nói với người ấy, Cẩm Niên chính là em khóa dưới em vừa nhắc với anh đấy, hôm khai giảng đứng ở cổng trường như trẻ con bám em không rời ấy.
Người ấy nhìn thoáng qua tôi rồi gật đầu mỉm cười.
Tôi bỗng dưng mất khẩu vị.
Mới ăn qua loa vài miếng rau tôi đã gác đũa, Lương Tịch tò mò hỏi, đồ không ngon hay em muốn giảm béo thế? Tôi còn chưa kịp mở miệng Lan San đã cướp lời, nó vẫn thế đấy ạ, khi còn bé em từng nghe bà ngoại nó kể, thức ăn đời người vô hạn, ai ăn xong trước thì người đó chết trước.
Chắc nó muốn làm xà tinh ngàn năm ấy mà.
Tôi nhoài người véo má nó một cái, mọi đều đều cười nghiêng ngả.
Lương Tịch kéo chúng tôi lại, thân thiết nắm tay tôi, Cẩm Niên ngoan, nói cho chị biết, vì sao em muốn sống lâu thế?
Tôi cúi đầu, khẽ đáp, bởi vì em muốn sống lâu hơn người em yêu… Xung quanh lại được một trận cười vang, chỉ có mình Lương Tịch dịu dàng ra hiệu cho tôi nói tiếp.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu, đối diện với người ấy, em nghĩ, nếu em chết trước, tất nhiên người yêu của em sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất đi em, cho nên em nhất định phải sống thọ hơn người ấy, em muốn lấy thân phận vợ để tổ chức tang lễ cho người ấy, không muốn người ấy phải lưu luyến trần thế mà sống ở thế giới khác mỉm cười đón tiếp em.
Cả bàn đều yên lặng, Lương Tịch thở dài, xoa mặt tôi.
Cẩm Niên, em đúng là em bé ngoan.
Nụ cười trên đôi môi người ấy hơi xa vời, chầm chậm tiến vào mắt tôi.
Ánh mắt y như ngọn lửa.
Từ đầu đến cuối, anh chưa nói một lời.
Tạm biệt mọi người, tôi và Lan San đi thẳng vào một quán net.
Tôi viết nhật kí blog: “Lần đầu tiên gặp được người ấy ở ngôi trường xa lạ này, sinh mệnh tôi khắc lên một vết thương đầu tiên, mang tên thất vọng.
Thì ra tình yêu không cần nhiều thời gian để nuôi dưỡng bởi nó sẽ từ từ mọc lên.
Đôi khi, tuy chỉ là một giây vội vã nhưng sai cả một đời.”
Tôi đã nghe lời đồn về tình yêu của họ, đúng là rất đẹp đôi.
Tôi cũng tin rằng, bên cạnh người ấy chỉ có chị ấy, dẫu là ai cũng không xứng.
Tối nay tôi vô tình nhìn thấy sợi dây đỏ buộc trên cổ tay trái của người ấy, một đầu dây đỏ khác, buộc ở tay phải của chị ấy.
Tôi che chắn lòng mình thật cẩn thận, sợ nó bỗng tuôn ra máu tươi.
Thì ra, không chỉ kiếp này.
Sang cả kiếp sau.
Chị ấy đã xác định từ lâu.
Đời đời kiếp kiếp, không xa không cách, đẹp đẽ biết bao.
Nhưng là người ấy, em và anh, thực sự không có duyên phận vậy ư?
Nhìn chiếc màu đen, và rồi, nước mắt lẳng lặng tuôn ra..